Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 99: Khách quý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả buổi sáng, Tống Kha có chút đầu óc mơ hồ, cảm thấy đại nho giảng câu câu chữ chữ đều như gió thoảng bên tai, hắn vừa thất thần lại nhớ tới lúc Hương Lan làm bao văn phòng phẩm, trong lòng như có đao nhọn đâm từng nhát, sau đó tức giận, nghĩ thầm: “Trần Hương Lan, sao cô gái nhỏ này lại ra một đề khó như vậy cho ta trước kỳ thi hương, làm ta chẳng có nửa khắc thanh tịnh nào! Em chẳng qua cái nha đầu, sao lại không muốn làm thϊếp, tình ý hai ta cực tốt, ta lại có ân với em, em thế mà nhẫn tâm rời khỏi ta? Nếu ta cứ không thả em ra ngoài, cứ giữ em tại bên người, em có thể làm gì?” Nhưng sau đó lại nhụt chí, nghĩ thầm: “Đúng rồi, dung mạo phong vận của em đều xuất sắc, chẳng những thông tuệ lanh lợi, còn giỏi vẽ tranh, có tài tình học vấn như thế, sao có thể cam tâm tình nguyện làm thϊếp cho người ta…Dù ta giữ em lại, em không muốn, mỗi ngày thù hận, còn không bằng không bao giờ gặp nhau…”

Lâm Cẩm Đình ngồi bên cạnh nhìn Tống Kha lúc thì trợn mắt giận dữ, cắn răng nắm tay thành đấm, lúc thì tinh thần ủ rũ, mặt ủ mày ê, bèn đá Tống Kha một cái, nhỏ giọng nói: “Dịch Phi, hôm nay anh làm sao vậy? Bình thường anh đi học hăng hái lắm kia mà, hai mắt nhìn chằm chằm đại nho như sắp trừng ra lỗ thủng, hôm nay sao lại như sương đánh cà tím thế này…” Cười xấu xa, “Chẳng lẽ mắc bệnh tương tư?”

Tống Kha trừng mắt nhìn Lâm Cẩm Đình. Lúc này kẻng vang lên, hắn qua loa thu dọn sách vở, nói: “Hôm nay trên người có chút không dễ chịu, hơi đau đầu, trở về nằm nghỉ đây.”

Lâm Cẩm Đình vội nói: “Mau bảo La thần y đi bắt mạch cho anh.” Tiếp theo lại cười hì hì nói, “Nếu là bệnh tương tư thì cũng dễ chữa thôi, nói xem là cô nương nhà ai, em tìm một bà mối cầu hôn cho anh.”

Tống Kha tức giận nói: “Bệnh này của ta, La thần y trị không khỏi; bệnh tương tư bà mối kia của em cũng không trị được.” Nói xong đi rồi.

Lâm Cẩm Đình chẳng qua thuận miệng nói vậy, căn bản không tin Tống Kha coi trọng ai, lẩm bẩm nói: “Em thấy anh không có bệnh mà do hôm nay uống lộn thuốc.”

Tống Kha mệnh gã sai vặt dắt ngựa tới, cưỡi ngựa về nhà. Cũng không biết sao, như bị ma quỷ ám ảnh, cưỡi ngựa đến con phố sau Tống phủ, đi vào phía dưới gác mái Hương Lan đang ở, ngửa đầu nhìn lên trên. Hắn chỉ nhìn thấy cửa sổ nhỏ trên gác mái dựa vào sư tử đá chống lên trên, treo mành trúc Tương Phi, nhẹ nhàng lay động trong gió, lại không biết người kia đang làm gì, là vẽ tranh vẫn là trang điểm, hay là làm kim chỉ…

Gã sai vặt im lặng nhìn sắc mặt chủ nhân, nghĩ thầm: “Đây là nhà Hương Lan cô nương, hay là Đại gia nhớ cô nương? Chả trách mỗi ngày mất hồn mất vía.” Liền nhỏ giọng nói: “Đại gia, hay để tiểu nhân đi gọi cửa, bảo chị Hương Lan ra đây? Chị ấy về nhà cũng mấy ngày rồi, chúng ta vừa lúc đón người trở về.”

Tống Kha lắc đầu. Hắn tuy muốn gặp Hương Lan, nhưng giờ phút này tâm tình đang phiền loạn, nếu thấy Hương Lan biết nói gì bây giờ? Liền thở dài nói: “Trở về đi.”

Lại không biết Hương Lan đang tránh sau màn trúc trên tiểu lâu, lặng lẽ nhìn hắn. Tống Kha vẫn với vẻ phong nhã như ngọc đó, mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa sổ này. Trong lòng Hương Lan chua xót, lại thấy Tống Kha bỏ đi, nàng yên lặng thở dài chậm rãi lùi người về.

Tống Kha quay đầu ngựa trở về, thấy đối diện có một thư sinh mặt trắng vóc người cao gầy đi tới, hắn có chút không yên tâm. Gần đến cửa sau Tống phủ, hắn quay đầu nhìn thoáng qua. Thế nhưng thấy thư sinh kia gõ cửa Trần gia!

Tống Kha thít dây ghìm ngựa.

Tiết thị ra mở cửa, mặt mỉm cười, có vẻ rất quen thuộc thư sinh kia. Hai người dong dài nói một lúc, thư sinh kia lấy ra một bao đồ vật đưa cho Tiết thị, ban đầu Tiết thị không chịu nhận, từ chối một lúc rốt cuộc nhận lấy, lại nói hai câu từ biệt. Mới đóng cửa lại.

Thư sinh kia lại không chịu đi, buông thõng tay đứng dưới lầu nhìn lên trên. Cậu ta xuất thần nhìn chằm chằm hồi lâu mới quay người lại, đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt của Tống Kha thì ngẩn ra.

Thư sinh này đúng là Hạ Vân, hai ngày nay, được một bình lá trà ngon nên vội vàng mang tới cho Trần Vạn Toàn, mượn cơ hội này gặp Hương Lan, ai ngờ Tiết thị không mời hắn vào cửa, trong lòng uể oải. Vừa quay đầu lại nhìn thấy một công tử ngồi trên lưng ngựa, mày dài mắt sáng, phong độ nhẹ nhàng, cưỡi con ngựa màu mận chín, bên người còn đi theo một gã sai vặt dắt ngựa, cho thấy là con nhà phú quý.

Hạ Vân thấy công tử kia vẫn luôn đánh giá hắn, sắc mặt âm u, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lại thấy kia công tử bỗng nhiên quay đầu ngựa rồi đi.

Tống Kha quay lại đến trước phủ vào cửa, xoay người xuống ngựa, trong lòng buồn bực, càng thêm vài phần cáu kỉnh. Hắn vừa nhìn ánh mắt kia là biết thư sinh kia có ý gì, hắn giận đến thở không nổi, lại muốn đi hỏi Hương Lan thư sinh kia là ai, quen biết đã bao lâu, có phải nàng vừa ý người nọ nên mới nghĩ biện pháp rời đi hắn.

Đang rảo chân bước nhanh vào trong, lại nhìn thấy trong viện có xe ngựa, nhân hỏi: “Ai tới?”

Người sai vặt vốn định thông báo, nhưng thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tống Kha thì không dám tiến lên, giờ phút này thấy hắn hỏi, vội nói: “Là nội quyến của nhà Hiện quốc công tới làm khách, phu nhân nói chờ cậu trở về thì qua đó thỉnh an trưởng bối.”

Tống Kha gật đầu, trở lại trong phòng đổi quần áo, dùng khăn lông lau mặt đi gặp khách, tạm thời không đề cập tới.

Trong phòng, dì Tống và Hiện quốc công phu nhân Vi thị đang trò chuyện vui vẻ, dì Tống cười nói: “Vốn phải là chúng ta tới phủ bái phỏng trước, lại để em tới chỗ ta trước.”

Vi thị cười nói: “Đều là quan hệ họ hàng cả, ai gặp ai trước không phải đều giống nhau sao? Bọn em mới trở về nhà tổ, ở Kim Lăng cũng không quen ai, lần trước gặp ở Lâm gia, chúng ta vừa thấy đã hợp ý, đặc biệt hai đứa trẻ này cũng chơi hợp, nên nhiều đi lại mới đúng.”

Dì Tống cười nói: “Đương nhiên.”

Vi thị lại nói: “Mười một, mười hai năm trước, lúc còn ở kinh thành, hai nhà chúng ta cũng thường qua lại, lúc ấy Tống lão gia là thượng khách của lão gia nhà em, còn dẫn tiểu công tử đến chơi trong nhà, sinh nhật mấy ca nhi, tỷ nhi trong phủ, đều được Tống lão gia tặng bản vẽ đẹp, chữ viết rất đẹp.”

Dì Tống buồn bã nói: “Đúng vậy, nhoáng lên bao nhiêu năm đã trôi qua, bọn nhỏ nhoáng lên đã trưởng thành, chúng ta đều già rồi, lão gia nhà chị…” Nói đến đó trong mắt nhòe nước, lại cảm thấy khách quý ở đây không thể quá xúc động, gượng cười nói, “Nhìn chị này, nói những lời này làm gì.” Liên thanh phân phó nha hoàn bày trái cây và trà bánh lên.

Vi thị vội nói: “Không cần chu đáo như vậy, tới chỗ này là vì trò chuyện, ôn chuyện…Nói đến bọn trẻ, ca nhi trong phủ cũng mười sáu, mười bảy rồi đúng không?”

Dì Tống nhắc tới con trai là tươi như hoa, lại cười nói: “Đúng rồi, qua năm là mười bảy, rất giống lão gia nhà chị, sau khi cha nó mất, chịu không ít khổ, mang theo mẹ góa con côi bọn chị tự lập môn hộ, đọc sách lại tiến tới, đã là tú tài, kỳ thi Hương năm nay sắp khảo cử nhân. Không phải chị nói ngoa, Đại ca nhi nhà chị học vấn tốt lắm, mỗi lần khảo thí trong viện thằng bé đều đạt hạng nhất, nếu không phải hai năm trước, vì chuyện gia đình chậm trễ nó, không chừng nó sẽ khảo tiến sĩ giống lão gia nhà chị.”

Vi thị mỉm cười mà ứng, trong lòng lại không cho là đúng, nghĩ thầm: “Mới 17 tuổi mà muốn thi đậu tiến sĩ sao? Nàng nghĩ đơn giản như mua đồ ăn chắc. Trong triều những người khảo trúng tiến sĩ trước hai mươi tuổi chỉ tính trên đầu ngón tay, con trai nàng ta chẳng qua có chút tài học, sao lại phóng đại quá thế.” Trong miệng lại nói: “Vẫn là chị có phúc, sinh ra cậu con trai như vậy, nửa đời sau có chỗ dựa.”

Những lời này nói đúng suy nghĩ của dì Tống, tức khắc cười không ngừng, lại thấy Trịnh Tĩnh Nhàn ngồi ở ghế phải phía dưới, nhéo khăn, tuy nàng không đủ dịu dàng, lại cũng là một mỹ nhân, lại có khí phái đại gia, khen không ngớt: “Em đừng nói chị, em cũng có phúc, nhìn Nhàn tỷ nhi có tướng mạo tốt, toàn thân khí phái thế này, trong đám tiểu thư chị đã thấy, không có người nào bì kịp con bé. Có nhà chồng chưa?”

Vi thị thở dài: “Chưa có đâu, đúng là khiến người sầu lo.”

Đang nói, Tống Kha đi đến, chắp tay thi lễ nói: “Vãn bối kính chào phu nhân.”

Đây là lần đầu Vi thị gặp Tống Kha, thấy hắn dung nhan tuấn mỹ, trong sáng như ánh mặt trời, mặc một chiếc áo suông màu vàng đất, thắt đai lưng hoa sen, càng thêm phong độ bất phàm, ngạc nhiên nói: “Đứa nhỏ này, phẩm cách như vậy, mấy ca nhi nhà em đều không bằng thằng nhỏ!” Ngó trái ngó phải đều cảm thấy tốt, chuyển sang từ ái với Tống Kha, tha thiết cười nói: “Không cần xưng ‘phu nhân’, quá xa lạ, theo bối phận cháu cứ gọi ta là dì, dì gọi cháu là cháu ngoại trai, cũng hợp tình lý.”

Tống Kha ôm quyền đồng ý. Dì Tống lại giới thiệu Trịnh Tĩnh Nhàn, Tống Kha chắp tay thi lễ xưng là “em”, Trịnh Tĩnh Nhàn đứng dậy đáp lễ.

Giới thiệu xong, Vi thị lại tinh tế hỏi Tống Kha đọc sách gì, ngày thường hay làm gì, đi thư viện nào, tiên sinh là ai. Tống Kha vốn định xã giao một chút rồi trở về, sau đó suy nghĩ cẩn thận chuyện của Hương Lan, không ngờ Vi thị giữ chặt hắn hỏi không ngừng, hắn cũng không tiện bác mặt mũi của khách quý, đành phải khách khí ứng đối.

Dì Tống vốn coi nhi tử là một đóa hoa, nàng thâm cư nội trạch, ngày thường cũng không có cơ hội khoe khoang, hiện giờ thấy có người biết hàng, nên phá lệ hưng phấn, nói hòa với Vi thị, khen Tống Kha từ trong ra ngoài một phen, khen đến Tống Kha không ngồi được nữa, hai tai đỏ lên, liên tục nháy mắt ra dấu với Tống Đàn Thoa.

Nhưng Tống Đàn Thoa lại tỏ vẻ không nhìn thấy, ngược lại nháy nháy mắt với hắn, dùng khăn che miệng cười trộm.

Vi thị nghe Tống Kha còn tuổi nhỏ lại quản cửa hàng điền trang, ánh mắt nhìn hắn lại ấm áp hai phần.

Nhất thời nói cho hết lời, Tống Kha mới cáo từ ra ngoài, đến trong viện thấy hoa quế nở rộ, nhớ tới Hương Lan từng cười nói với hắn: “Chờ đến mùa thu, hoa quế trong viện nở, sẽ hái làm rượu hoa quế. Rượu hoa quế bên ngoài lại ngọt lại không nguyên chất, tôi làm được thơm chút, đến lúc đó đổ rượu hoa quế nhào bột làm chút bánh ngọt, không biết ăn ngon cỡ nào.” Hắn nhìn chằm chằm cây quế kia hồi lâu, mới nặng nề thở dài trở về, đến cửa thuỳ hoa, chợt nhìn thấy một chiếc khăn bay đến chân hắn, ngẩng đầu, thấy Trịnh Tĩnh Nhàn và một nha hoàn không biết khi nào đã ở sau lưng hắn.

Trịnh Tĩnh Nhàn ngày xưa đều trang điểm anh khí, chẳng qua mặc chút xiêm y màu vàng, xanh lá, các màu nhạt sắc, búi tóc cũng vô cùng đơn giản, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ vàng ròng, không còn trang sức khác. Mà hôm nay lại mặc một bộ váy áo hồng phấn, viền váy áo thêu hoa bạch thược (1), mái tóc trên đầu được búi cầu kỳ, cắm trâm phượng vàng ròng tích châu, trên mặt thoa chút son phấn, ăn mặc trang điểm như vậy khiến vẻ anh khí của nàng nhu hòa chút, giống một tiểu thư khuê các đoan chính.

Hay còn gọi là thược dược Trung Quốc

Tống Kha biết nữ quyến không nên lén thấy ngoại nam, trong lúc ngây người, nha hoàn Duyệt Nhi của Trịnh Tĩnh Nhàn đã tiến lên nhặt khăn, Trịnh Tĩnh Nhàn ngược lại tự nhiên hào phóng, cười với Tống Kha, nói: “Chỉ sợ anh Dịch Phi không nhớ rõ em, khi còn nhỏ anh đã tới phủ nhà em đấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »