Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 98: Do dự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan thu dọn hai ba bộ xiêm y, đồ rửa mặt chải đầu ngày thường quen dùng, cất vào tay nải, dặn dò Nguyệt Hề vài câu rồi cầm tay nải ra ngoài. Tống Kha đứng trước cửa, nhìn từ khe hở khắc điêu hoa lăng, thấy Hương Lan mặc áo lụa màu hồng cánh sen, làn váy đung đưa cùng nhịp với chiếc trâm khảm hạt châu rủ xuống búi tóc đen trên đầu, lay động lên.

Nàng đi qua cổng vòm, bóng dáng biến mất sau rừng trúc xanh um tươi tốt.

Đôi tay Tống Kha nắm chặt thành quyền, trái tim như mất một góc.

Lại nói Hương Lan trở về nhà, trên người cũng lười nhác. Hôm nay nàng bất cứ giá nói hết với Tống Kha, tuy không hối hận, nhưng trong lòng rốt cuộc thấp thỏm, giống như có một hòn đá nặng đè ở ngực. Mẫu thân Tiết thị tất nhiên không bệnh, Hương Lan không muốn khó xử đối mặt với Tống Kha nên mới tìm cớ ra ngoài.

Hương Lan nhấc váy lên lầu, trên lầu là nơi nàng thường ở lúc về nhà, thấy trong phòng đã rực rỡ hẳn lên, góc phòng có thêm một bàn trang điểm, cửa sổ dán lụa ngũ sắc, ngoài ra có một chiếc bàn dài, phía trên bày đủ các loại thuốc màu giấy bút. Lại nhìn trên giường, trải đệm chăn gấm vóc mới tinh, ngồi trên đó thấy mềm mại.

Tiết thị cầm một ấm trà đi lên, cười nói: “Trong phòng thêm mấy thứ thích chứ? Là cha con đi thôn bên tìm thợ mộc quen biết làm đấy, ban đầu mẹ còn đau thịt vì bạc, nhưng cha con nói hiện giờ nhà chúng ta dư dả chút tiền, không nên làm con tủi thân. Chúng ta còn nhìn trúng căn nhà ở thành nam, giá cả không quý lắm, ba gian không lớn không nhỏ, vẫn mới lắm, chủ nhà muốn đi Sơn Tây nên bán rẻ tòa nhà, nhưng mẹ và cha con còn do dự, tuy nói không quý, nhưng cũng mất 120 lượng bạc, bạc mấy ngày nay tích góp đều dùng hết.”

Hương Lan xốc lên tinh thần nói: “Ngày mai con lại vẽ hai bức là được.”

Tiết thị nói: “Cha con nói, con vẽ sơn thủy không bán mau bằng hoa chim đông trùng hạ thảo, nhưng càng ít càng quý giá, bức nhỏ giá tiện nghi, bán đến mau chút, có một bức khổ lớn treo yết giá năm mươi lượng trong tiệm. Hiện giờ còn chưa có người mua đâu, cha con nói mua một bức tranh như vậy thì ‘ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm’, sớm muộn cũng có ngày bán đi được, nếu bán được bức kia, trong nhà sẽ có tiền, nếu mua phòng ở, trong lòng cũng không hoảng loạn, còn có thể có tiền dư mua thêm gia cụ, rồi tu sửa nhà ở.”

Hương Lan nghĩ nghĩ nói: “Nếu giá cả tiện nghi thì cứ mua trước, thuê cũng được. Đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Tiết thị liên thanh đáp lời, lại nói liên miên chút việc vặt, chẳng qua là chuyện nhà hàng xóm. Hương Lan lại như đi vào cõi thần tiên, nghĩ thầm: “Nếu Tống Kha đồng ý, ngày sau hài hoà một chỗ, cũng là tạo hóa của ta; nếu chàng không đồng ý…” Nàng lăn qua lộn lại suy nghĩ một hồi, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cắn răng nghĩ thầm: “Nếu chàng không muốn, cũng là nhân chi thường tình, ta tự mình chuộc thân ra, đau dài không bằng đau ngắn, sớm tách ra vẫn hơn là cột cùng một chỗ ngày đêm gặp nhau chịu dày vò.” Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nước mắt lại không nhịn được lăn xuống, cuống quít quay người lau đi.

Tiết thị hồn nhiên bất giác, nghe thấy dưới lầu có người gõ cửa thì vội đi. Hương Lan ngồi ngẩn trên giường một hồi, chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào. Xuống lầu, thấy Trần Vạn Toàn uống say không biết gì, được tiểu Hạ tướng công đỡ vào nhà, Tiết thị đi sau, cầm theo ống nhổ, sợ Trần Vạn Toàn lại nôn ra.

Hương Lan vội vàng đi múc nước, Hạ Vân nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy Hương Lan đứng sau hắn, mặc váy áo thanh nhã, trên vạt áo thêu cành hoa đào, tinh khôi như giọt sương sáng sớm. Hắn nhất thời si ngốc, đứng im tại chỗ không thể động đậy, Tiết thị thúc giục mãi, lúc này hắn mới sực tỉnh khỏi mộng, đỡ người vào trong phòng.

Trần Vạn Toàn cả người mùi rượu, say khướt đổ ập xuống giường, Hương Lan vắt khăn lông nóng lau mặt cho phụ thân, cởi giày, lấy chăn trên giường đắp cho cha. Tiết thị hỏi: “Sao đang êm đẹp lại uống say?”

Hạ Vân nói: “Hôm nay là tiệc rượu trăng tròn của cháu trai đại chưởng quầy, chú Trần uống nhiều hai ly, lúc trở về thì ngã xuống đường, đúng lúc cháu thấy, nên cháu đỡ chú ấy về.”

Tiết thị niệm Phật. Hiện giờ Trần gia nhiều việc vui, vợ chồng Trần thị cởi tịch, Trần Vạn Toàn lại bán tranh của Hương Lan, kiếm không ít bạc, người lấy lòng nhiều lên, hôm nay người này mời uống rượu, ngày mai người kia mời uống trà, thao thao bất tuyệt thổi phồng. Trần Vạn Toàn vốn nhẹ dạ, lúc này càng lâng lâng, thêm đó, hắn lại thu vài món đồ cổ rồi bán giá cao, kiếm lời chút bạc, càng thêm đắc ý, uống rượu càng không có điểm cuối.

Hương Lan rót chén trà nóng cho Trần Vạn Toàn, Trần Vạn Toàn trở mình ngáy như sấm. Hương Lan đóng cửa lại, ra ngoài. Tiết thị đang ngàn ân vạn tạ Hạ Vân, lại muốn nhét gói thịt khô vào tay Hạ Vân để hắn mang về.

Hạ Vân từ chối: “Láng giềng cả, chú Trần giúp cháu không ít, chẳng qua dìu chú ấy trở về, không phải chuyện gì lớn.” Vừa nói vừa liếc Hương Lan.

Tiết thị cười nói: “Mấy ngày nay cháu lui tới, cũng giúp không ít chuyện, tất nhiên phải cảm ơn cháu.” Kiên quyết nhét thịt khô vào tay Hạ Vân. Nói với Hương Lan: “Đã nhiều ngày nay, cha con mua gia cụ trở về, tiểu Hạ tướng công đều lại đây giúp đỡ dọn dẹp thu thập, còn không mau cảm ơn cậu ấy.”

Hương Lan đi lên nói lời cảm tạ, Hạ Vân xưng không dám, nói: “Lần trước trời mưa, cô nương cho tôi mượn dù, tôi giúp chút việc nhỏ này cũng không tính là gì.” Thì ra Hạ Vân mượn cớ tới hỗ trợ để gặp người, ai ngờ mỗi lần tới cũng không gặp, trong lòng thất vọng, nhưng hôm nay đυ.ng phải, lại không biết nên nói gì, cũng không tiện ở lâu, đành phải cáo lui.

Hương Lan tự mình đưa đến cửa, mở cửa ra, Hạ Vân mới vừa bước ra một chân, dừng lại nói: “Tôi đã vượt qua thi viện, hiện giờ đã là tú tài, hai ngày nữa, tôi sẽ tham gia thi hương.”

Hương Lan đang đầy bụng tâm sự, thình lình nghe thấy một câu như vậy thì ngẩn ra, nói: “Chúc mừng tiểu Hạ tướng công, cầu chúc có tên trên bảng vàng.”

Hạ Vân cười nói: “Mượn câu chúc của cô nương, chờ trúng cử thỉnh cả nhà cô đi uống rượu.” Quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Hương Lan.

Hương Lan chợt hiểu ra vài phần, sắc mặt hơi xấu hổ, hàm hồ nói: “Tiểu Hạ tướng công đi thong thả.”

Hạ Vân thấy gương mặt Hương Lan đỏ ửng, cho rằng nàng ngượng ngùng, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, chắp tay cáo từ, đến đầu hẻm nhìn thấy người ăn mày, còn móc ra mấy văn tiền đặt trong chiếc chén mẻ kia, nhìn người ăn mày mang theo một đứa bé quần áo tả tơi, lại cho thêm mấy văn.

Hương Lan nhìn thấy, yên lặng gật đầu, nghĩ thầm: “Tuy tiểu Hạ tướng công này là thư sinh có chút cổ hủ, nhưng cũng là người lương thiện, gia cảnh cậu ta thanh bần, đã phải chép sách trợ cấp gia đình, lại có thể lấy tiền ra bố thí, đúng là khó được.” Nàng đóng cửa lại, Tiết thị nói sau lưng nàng: “Tiểu Hạ tướng công là đứa tốt. Có nhiều việc mẹ và cha con không làm được, cậu ta bèn lại đây phụ giúp một tay, đừng thấy cậu ta là thư sinh, cũng có sức lực lắm đấy…”

Hương Lan nhớ tới ánh mắt của Hạ Vân, hơi có chút mất tự nhiên, nói với Tiết thị: “Về sau đừng bảo cậu ta tới nữa, nếu truyền ra thì thanh danh không tốt, chẳng phải là thực xin lỗi cậu ta? Huống hồ con lại chưa gả chồng, cậu ta hay qua lại nhà ta như thế, thanh danh của con cũng bị ảnh hưởng.”

Tiết thị ngẩn ra. Cho rằng Hương Lan để ý Tống Kha, sợ Tống Kha biết được thì không vui, vội vàng nói: “Đúng nhỉ, về sau sẽ ít qua lại.”

Hương Lan gật đầu, quay người nhấc váy lên lầu, nhất thời không có việc gì.

Lại nói qua hai ngày, Tống Kha vẫn không động tĩnh, cũng không tống cổ người gọi Hương Lan về cũng chẳng có đôi câu vài lời. Hương Lan từ thấp thỏm ủ dột đến nôn nóng khó an, cuối cùng tụng kinh văn một hồi, lại viết hai trang giấy mới bình tĩnh trở lại. Nàng đã nghĩ thông suốt, kiếp này chẳng qua nàng là một nha hoàn có chút nhan sắc, dù có chút tài năng, nhưng vận mệnh lại như cánh bèo trên sông. Hiện giờ có thể ra khỏi Lâm gia, cha mẹ có thể thoát tịch, đã là trời cao ban ân, không nên lại xa cầu nữa. Nếu Tống Kha yêu cầu cưới quý nữ, thật là việc hợp tình hợp lý, hiện giờ thân phận của nàng đã không phải quý nữ nhà cao cửa rộng hô mưa gọi gió lúc trước, sao có thể xứng đôi với Tống Kha xuất thân nhà quan lại.

Nghĩ như thế trong lòng an ổn, mỗi ngày chỉ vẽ tranh trong phòng.

Mà hai ngày này, Tống Kha lại tựa như mất hồn phách, ngày ngày phát ngốc nhìn chằm chằm con côn trùng Hương Lan vẽ trước khi đi. Nghe thấy Nguyệt Hề gõ cửa nói: “Đại gia, đã chuẩn bị ngựa rồi, hôm nay có đi thư viện không ạ?”

Tống Kha cố xốc tinh thần lên tiếng. Đứng dậy đi lấy văn phòng tứ bảo, nhìn thấy bao văn phòng phẩm kia lại ngẩn ngơ. Bao văn phòng phẩm này là Hương Lan làm cho hắn, phía trên tỉ mỉ thêu tứ quân tử mai lan trúc cúc, so sánh với sự phong nhã của văn nhân.

Hương Lan làm bao là lúc nàng mới khỏi bệnh, cầm đồ vật kia có vẻ ghét bỏ, nói: “Đã nhiều ngày may vá gấp gáp, đường chỉ có vài chỗ vụng về, Đại gia đừng ghét bỏ, cầm dùng đi.”

Tống Kha nhìn Hương Lan cười lấy lòng, gương mặt gầy ốm và đôi vai yếu ớt kia của nàng, hắn bổn ý muốn Hương Lan nghỉ ngơi thêm hai ngày, ai ngờ nàng lại lo sợ như thế, vội vàng cầm kim chỉ khâu vá. Hắn biết Hương Lan từ khi vào Lâm gia thì nơi chốn cẩn thận, nén giận, hiện giờ thấy dáng vẻ này của nàng, lại đặc biệt chua xót. Hắn bèn cầm bao văn phòng phẩm kia nhìn nhìn, chỉ thấy tinh xảo độc đáo, cho thấy là phí rất nhiều công phu, hắn yêu thích không buông tay lại không nhịn được dạy bảo hai câu: “Sức khỏe còn chưa tốt đã thêu thùa may vá, nếu nghiêm trọng thì làm sao bây giờ?” Thấy Hương Lan gục đầu xuống thì ho khan một tiếng, nói: “Chà, thêu hoa thật tinh xảo.”

Liếc nhìn ra phía ngoài, thấy Hương Lan vẫn cúi mặt không nói lời nào, tay nhỏ túm góc áo, trông lo sợ bất an. Tống Kha nghĩ thầm: “Nàng vừa tới trong nhà, chỉ sợ mọi chuyện cẩn thận, sợ chọc chủ nhân không vui, nàng khó khăn làm đồ cho ta, ta nên khen nàng mới phải.”

Liền cất cao giọng, vui sướиɠ nói: “Vẫn là cô cẩn thận, bao văn phòng phẩm này kích cỡ rất thích hợp, thêu mai lan trúc cúc cũng đẹp, kiểu dáng còn chưa thấy ở bên ngoài bao giờ.”

Nhìn qua, vẫn thấy Hương Lan cúi đầu không nói lời nào, lại cao giọng hơn chút, bậy bạ nói: “Con bướm này thêu cũng đẹp, nó lại đậu trên cành hoa lan, Lý Thương Ẩn làm thơ ‘Trang sinh sớm mộng mê thành bướm, Thục đế xuân tình gửi tiếng quyên’, cô thêu cái này còn ứng điển cố đấy. Mỗi người đều nói ‘tuệ thêu’ của Giang Nam đẹp nhất, ta thấy cô thêu còn đẹp hơn ‘tuệ thêu’ kia!”

Lại thấy đôi vai Hương Lan run rẩy, nàng ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt đỏ bừng, nghẹn cười nói: “Có phải nếu ta vẫn luôn cúi đầu, Đại gia sẽ khen đồ ta may thành vật báu hiếm có khó tìm?” Trái tim nàng mềm mại, tái thế làm người, tính tình Tống Kha vẫn chưa thay đổi, Tiêu Hàng chính là như vậy, với ai đều không đành lòng nói nặng lời, kiếp trước lần đầu nàng làm mũ cho Tiêu Hàng, không ngờ lại làm nhỏ, chàng cũng mềm giọng dỗ nàng thế này, một câu một câu khen chiếc mũ kia cả ngày, trên trời dưới đất chỉ có một cái, khen đến mức nàng cười không ngừng, hai người đều nói mũ này sẽ để lại cho con của họ đội…

Tống Kha ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cười sung sướиɠ, ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười linh động và đôi mắt dịu dàng đong đầy tình ý của Hương Lan, tâm mềm mại, yên lặng nắm lấy tay nàng, Hương Lan tránh, lại chưa rút ra. Hắn muốn hôn gương mặt trắng như sứ của Hương Lan, rồi lại sợ đường đột nàng…

Tống Kha vẫn chìm trong chuyện cũ, lúc này lại nghe Nguyệt Hề tới kêu gọi, mới hồi hồn, lên tiếng, muốn đứng dậy rời đi, nhưng nhìn bao, cắn răng một cái, cuối cùng chộp trong tay, đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »