Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 95: Tự sát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người chấn động, vội vàng đỡ Phương Ti xuống, thi thể lạnh lẽo cứng đờ, cho thấy chết đã lâu. Thì ra ngày hôm qua Phương Ti khóc đến nửa đêm, cầu khẩn mẫu thân đi tìm dì Tống cầu tình, Quách mụ mụ thở ngắn than dài: “Mọi việc phu nhân đều nghe Đại gia, mày không thấy Đại gia đã quyết tâm sao. Đều tại súc sinh mày, không những mắt mù xấu bụng còn liên lụy ta. Rời khỏi Tống gia, hai mẹ con chúng ta biết đi chỗ nào tốt? Mấy thân thích kia của nhà chúng ta sao có thể đáng tin?” Nói hận lên, hung hăng đánh Phương Ti hai cái, khóc: “Sao mệnh ta lại khổ thế này, thế mà lại sinh một đứa mất nết khốn nạn không bớt lo như mày! Bảo mày nhẫn hai năm, mày càng không nghe, uổng phí công việc và tiền đồ tốt như vậy. Chả trách Đại gia coi thường mày, súc sinh hạ lưu, ăn mày xin cơm, đồ không lên được mặt bàn này!”

Phương Ti nghe thế, càng khóc thê lương. Quách mụ mụ lẩm bẩm lầm bầm quở trách một lúc lâu, trên tay lại không nhàn rỗi, thu dọn vốn riêng tích cóp mấy năm nay ở Tống gia, mấy đồ quá mức quý trọng không thể để người thấy thì cho vào túi quần áo, mang theo bên người. Bà ta đã coi Tống gia trở thành nơi dưỡng lão nửa đời sau, vì vậy đồ vật rất nhiều, cho vào ba cái rương lớn, nhưng khiêng hết ra ngoài thì quá dễ thấy, đành phải chọn quý trọng nhất cho vào một rương.

Quách mụ mụ nhìn chỗ đồ còn lại thì thịt đau, lại thấy Phương Ti vẫn quay mặt ra góc tường nước mắt ròng ròng, hỏa khí lại bùng lên, đánh hai cái, mắng: “Quả báo trước mắt! Còn không mau thu dọn đồ vật đi! Khóc khóc cái gì, ta còn chưa chết đâu!” Véo, xô đẩy Phương Ti vào thứ gian.

Phương Ti nước mắt đầy mặt, mở rương, liếc mắt thấy chiếc áo dài giao lĩnh làm một nửa cho Tống Kha, cầm y phục khóc đến đứt từng khúc ruột, lại không dám làm Quách mụ mụ nghe thấy, nghĩ thầm: “Đại gia, tiểu lang quân của ta, sao chàng lại nhẫn tâm như vậy! Hiện giờ vì một Trần Hương Lan mà coi ta thành cặn bã, đỏ mặt tía tai muốn đuổi ta đi, tình ý của ta ngày xưa, ta đối tốt với chàng, chàng đều không để ý sao.

Khóc một hồi, cắn răng nghĩ thầm: “Tống gia quyết tâm không dung ta, hiện giờ tất cả trông cậy vào cũng đều thành không, hà tất về nhà chịu cơn giận không đâu, chi bằng chết đi cho sạch sẽ, ít nhất linh hồn còn ở tại Tống gia, cuối cùng sẽ không rời đi!”

Lục tung đồ, tìm ra một bộ y phục tươi sáng mà ngày thường mình yêu nhất, trừng trừng nhìn hồi lâu. Quách mụ mụ nhìn trộm qua, thấy hòm xiểng đều mở ra, đoán Phương Ti đang thu dọn đồ vật, yên tâm đi rồi. Phương Ti lau mặt, rưng rưng thay xiêm y, mở hộp trang điểm vẽ lông mày chải tóc, trang điểm một phen, đeo mấy thứ trang sức quý trọng, ngồi yên trước ánh nến đến canh ba. Đi ra bên ngoài, thấy chỗ Quách mụ mụ đã tắt đèn dầu đi ngủ.

Liền lộn trở lại, xé một chiếc quần lụa trắng buộc thành dải, giẫm lên ghế, thắt vải lên xà nhà, cho đầu vào, chân kiễng lên đá ghế rồi rời đất, phiêu đãng xuống hoàng tuyền.

Sáng sớm, sau khi Quách mụ mụ rửa mặt chải đầu thì tới kêu gọi, đẩy cửa nhìn thấy Phương Ti treo trên xà nhà, đầu tiên là hoảng sợ gào thét, chân mềm nhũn ngã xuống đất, đái trong quần.

Có người tới đỡ Phương Ti xuống, nàng ta mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp, lại duỗi cổ trừng mắt, sắc mặt xanh tím, đầu lưỡi thè dài ra ngoài, bộ dạng lúc chết dữ tợn đáng sợ. Quách mụ mụ vỗ xác chết khóc lớn, không ngừng gào “ruột thịt của mẹ”, khóc một hồi: “Con đã chết, bảo mẹ sống thế nào!” Lại khóc một hồi: “Đứa con không biết cố gắng này, sao cứ giận dỗi như vậy mà chết!”

Khóc đến ngất xỉu, mọi người vừa ấn huyệt nhân trung lại xoa ngực, Quách mụ mụ rêи ɾỉ một tiếng tỉnh lại, vừa quay đầu thấy thi thể lại khóc trời đất tối sầm.

Lúc này dì Tống nhận được tin, vội vàng đỡ tay Tống Đàn Thoa tới, thấy Quách mụ mụ ôm thi thể khóc rống thảm thương, nước mắt cũng lăn xuống, Tống Kha vội tiến lên nói: “Xác chết quá bất kham, thỉnh mẫu thân về đi, việc này con sẽ tự xử lý.”

Dì Tống run rẩy, tay cầm Phật châu chỉ Tống Kha, rơi lệ nói: “Này, đây là con quấy chuyện…hiện giờ nháo ra mạng người, con vừa lòng chưa? Đứa bé lanh lợi đáng thương Phương Ti này…” Nói không ra, bụm mặt khóc lên.

Tống Kha đưa mắt ra hiệu, Tống Đàn Thoa nhẹ nhàng khuyên dỗ, đỡ dì Tống đi.

Hương Lan yên lặng thở dài, tự nhủ Tống gia đúng là tai bay vạ gió, nơi nào là đuổi Phương Ti đi, vừa đưa bạc vừa đưa trang sức nguyên liệu, rõ ràng là đưa một tôn đại thần, không nghĩ tới phút cuối cùng còn thêm việc ghê gớm này. Nàng cực thương hại tiếc hận Phương Ti, rồi lại đáng thương nàng ngu xuẩn. Phương Ti tuy là nô, ở Tống gia lại không chịu khổ, còn thể diện hơn nhiều tiểu thư bình thường, về sau chủ nhân khoan dung tặng bạc thả ra ngoài, lại tìm người đáng tin cậy thành gia lập nghiệp, cuộc sống tương lai sẽ nhiều tốt đẹp, hiện giờ lại dễ như trở bàn tay mất mạng như vậy, khiến mẫu thân nàng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là quá mức thê thảm.

Định tiến lên hỗ trợ, lại sợ Quách mụ mụ ghét nàng, lặng lẽ kéo tay áo Tống Kha, nói: “Phương Ti rốt cuộc khác biệt với những nha hoàn khác, đã chết ở trong phủ, nếu không lo liệu việc tang lễ này, khó tránh khỏi bị người chọc cột sống nói không dày rộng nhân từ, Đại gia có kế hoạch gì chưa?”

Tống Kha vuốt giữa mày, nói: “Cứ làm dựa theo lệ của nha hoàn bình thường, dù mẫu thân nhìn trúng nàng, nàng cũng chỉ là một nha hoàn, cũng không thể vượt qua phép tắc, xong việc lại cho Quách mụ mụ nhiều chút bạc thôi.”

Hương Lan một lòng muốn san sẻ với Tống Kha, nghĩ nghĩ nói: “Việc đọc sách của Đại gia quan trọng hơn, không thể chậm trễ việc đi học ở thư viện được.”

Tống Kha cười khổ nói: “Nếu ta không quản, trong nhà ai có thể gánh vác chuyện này? Không trông cậy được vào phu nhân, em Thoa là tiểu thư khuê các nên cũng không tiện thu xếp việc tang lễ.”

Hương Lan nói: “Nếu cậu tin tưởng, tôi sẽ giúp cậu xử lý.”

Tống Kha chần chờ nói: “Cô làm được chứ?”

Hương Lan cười nói: “Sao lại không được? Nếu làm không xong, tôi lại xin ý kiến cậu.”

Tống Kha thấy Hương Lan miệng cười như ngọc, tâm trạng đang bực bội bỗng bình tĩnh, nghĩ thầm: “Trước mắt trong nhà cũng thiếu người có thể lo liệu, cứ để nàng làm đi, nếu không được thì ta sẽ xử lý.” Gật đầu đáp ứng, lại chi một trăm lượng bạc từ phòng thu chi, tạm thời không đề cập tới.

Hương Lan bắt đầu xử lý, chọn một gian nhà ở dãy sau làm linh đường, tìm vải trắng trong kho, sắp xếp trong ngoài, lại tống cổ người đi mua nến thơm tiền giấy, quan tài và các đồ cần thiết khác.

Giữa trưa Tống Kha trở về, hết thảy đã xong. Hắn qua linh đường một chuyến, thắp một nén nhang cho Phương Ti, thấy Quách mụ mụ ánh mắt dại ra ngồi ở linh đường, mặc người định đoạt, dường như đã ngây ngốc.

Tống Kha trở về phòng, Hương Lan đang tính sổ sách, thấy hắn tới, nói: “Tính cả quan tài, tổng cộng hết bốn mươi lượng bạc, đây là hạng mục chi tiết, cậu xem đi.”

Tống Kha nhìn qua, trong lòng vừa lòng. Hương Lan lại nói: “Chỉ là Phương Ti chết ở nhà chính, rốt cuộc làm người không thoải mái, Đại gia lấy một trăm lượng từ phòng thu chi, số tiền còn lại chi bằng đổi xà nhà khác, lại mời hòa thượng tới niệm kinh siêu độ, thứ nhất khiến lòng người yên ổn, thứ hai cũng coi như an ủi Phương Ti trên trời có linh thiêng.”

Tống Kha cũng cảm thấy ruột rối bời bời khi Phương Ti chết trong phòng mẫu thân, nghe vậy nói: “Làm theo ý cô đi.” Kéo tay Hương Lan, nói: “Chuyến này ít nhiều có cô, ta bớt được bao chuyện.”

Sắc mặt Hương Lan đỏ ửng, rút tay về. Tống Kha bởi vậy càng coi trọng Hương Lan, cảm thấy nàng lanh lợi đáng kính, tạm thời không đề cập tới.

Sau đó, do trời nóng nên ba ngày liền tụng kinh (1) phát tang, đưa ra quàn ở am Tĩnh Nguyệt, tang sự làm cũng chu đáo. Dì Tống không tránh được lại đi theo khóc một hồi, xong việc lại muốn giữ Quách mụ mụ lại.

(1)Tập tục xưa, sau khi người chết đến ngày thứ 3 thì mời hoà thượng niệm kinh siêu độ vong linh.

Tống Kha nhíu mày nói: “Phương Ti chết ở nơi này, mẹ muốn giữ Quách mụ mụ để mỗi ngày bà ấy thương tâm khi thấy cảnh sinh tình sao? Không bằng đưa bà ấy đi nhà cũ trong kinh, Tống gia sẽ dưỡng lão cho bà ấy.”

Dì Tống nghe có lý, thở dài đáp ứng.

Lại nói Quách mụ mụ vẫn ngóng trông dì Tống có thể giữ bà ta lại, ai ngờ đợi đến khi tang sự kết thúc, dì Tống còn không có động tĩnh. Bà ta không nhịn được khóc lóc kể lể với người khác: “Một bà hầu già bơ vơ không nơi nương tựa như ta, không biết về sau có thể đi đâu…Ta thật lòng không muốn rời xa phu nhân.”

Chỉ là hiện giờ bà ta ở tại dãy nhà sau, khó gặp dì Tống một lần, hơn nữa bây giờ Cuốn Hoa hầu hạ dì Tống, được Tống Đàn Thoa ra lệnh kín miệng, lại báo cho mấy nha hoàn nhỏ phải giữ miệng, nên Quách mụ mụ khóc lóc kể lể cũng không truyền tới tai.

Sau khi Phương Ti hạ táng, Tống Kha lại thúc giục Quách mụ mụ lên đường, bà ta cũng không tiện ở lại, thừa dịp Tống Kha không có nhà, đi khấu đầu chào dì Tống.

Đi vào nội viện, thấy Hương Lan mặc váy áo hồng đào thêu đuôi phượng, tươi sáng như giọt sương trên đóa hoa, xinh đẹp động lòng người, nàng ta đang nói gì đó với Cuốn Hoa, hai người che miệng cười ha ha một hồi.

Quách mụ mụ đỏ mắt, trong lòng thầm hận: “Nếu không phải con yêu tinh này tới, con gái của ta gì đến nỗi đang êm đẹp lại mất mạng! Hiện giờ nàng sống được tự tại dễ chịu, đáng thương con ta chết thảm như vậy…” Đầy ngập oán độc đều giận chó đánh mèo lên người Hương Lan.

Hương Lan đã thoáng thấy Quách mụ mụ vào, nhìn bà ta mới vài ngày đã tiều tụy già thêm mười tuổi, đầy đầu hoa râm, trong lòng thương hại, lại thấy ánh mắt oán hận của bà ta thì kinh ngạc, nghĩ nghĩ rồi lại hiểu ra, lắc đầu, nghĩ thầm: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nếu không phải bà ta không dạy dỗ tốt, Phương Ti gì đến nỗi đến một bước này. Nghe nhóm nha đầu nhỏ nói, đêm ấy Phương Ti khóc đến nửa đêm, mẹ nàng ta vừa đánh vừa mắng nàng ta, có lẽ cái chết của Phương Ti còn do mẹ đánh chửi. Hiện giờ bà ta hận ta, cần phải đề phòng.”

Túm lấy Cuốn Hoa, đưa mắt ra hiệu, Cuốn Hoa quay đầu thấy Quách mụ mụ đang lên bậc thang vào trong phòng, vội kêu: “Mụ mụ muốn gặp phu nhân sao? Phu nhân đang tụng kinh, để tôi bẩm một tiếng.” Vội xách váy đi vào.

Quách mụ mụ cố ý nói to: “Lão nô sắp sửa lên kinh, bây giờ tới khấu đầu với phu nhân.”

Dì Tống ở trong phòng nghe thấy, vội nói: “Mau bảo bà ấy vào!”

Chủ tớ hai người vừa thấy mặt nhau, tất nhiên là nước mắt rơi như mưa, rũ người khóc. Quách mụ mụ lau nước mắt nói: “Đều oán tôi, vốn là tới khấu đầu tạ ơn phu nhân, lại khiến phu nhân khóc một hồi.” Nói xong, quỳ xuống run rẩy khấu đầu, khàn khàn nói: “Dù lòng lão nô luyến tiếc phu nhân, hiện giờ cũng phải đi, chưa chừng về sau sẽ không có ngày gặp lại, phu nhân cần phải trân trọng bản thân…lão nô…lão nô thực sự là…” Nghẹn ngào nói.

Dì Tống không chịu đựng nổi, òa khóc.

Hương Lan đứng nhìn lén ngoài cửa cửa sổ, nghĩ thầm: “Quách mụ mụ này đúng là người tài ba, quả thực bóp đúng tử huyệt của phu nhân, lại sẽ khóc lại sẽ nói, nếu là dăm ba câu khuyên khiến phu nhân mềm lòng thì không xong.” Cau mày tưởng một hồi, tay chân nhẹ nhàng đi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »