Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 94: Xử lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quách mụ mụ nói xong thì túm Phương Ti đi, chợt thấy một nha đầu nhỏ tiến vào nói: “Phu nhân bảo mụ mụ vào phòng đấy.” Quách mụ mụ nghe vậy đành phải qua phòng ngủ của dì Tống, vào cửa thấy dì Tống đã rời giường, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, cho thấy mới tỉnh dậy. Tống Kha ngồi ghế bên trái, Tống Đàn Thoa ngồi phía bên phải, Hương Lan đứng hầu trà một bên.

Quách mụ mụ thấy vậy, trong lòng gõ trống, cười theo nói: “Phu nhân tỉnh rồi sao không nói một tiếng, trong phòng bếp có canh giải nhiệt mới nấu, phu nhân có muốn uống một chén không?”

Dì Tống vẫy tay, dường như không dám nhìn Quách mụ mụ, đôi mắt chỉ nhìn con trai. Quách mụ mụ nghĩ thầm: “Hỏng rồi.” Quả thấy Tống Kha mở miệng nói: “Hôm nay tới cũng không có chuyện gì, chính là cảm thấy Phương Ti lớn tuổi, hầu hạ phu nhân nhiều năm như vậy, coi như cũng vất vả có công lớn, nên thả ra phủ đi lấy chồng. Trong nhà hiện giờ tuy không thể so với lúc trước, cũng không thể bạc đãi nàng, mụ mụ đi phòng thu chi lấy năm mươi lượng bạc, một bộ trâm vòng đồ trang sức vàng bạc và hai thớt vải, xem như trong nhà ban thưởng nàng gian khổ mấy năm nay, về sau xuất giá, Tống gia sẽ cho thêm một phần của hồi môn.”

Tuy Quách mụ mụ đã dự đoán được bước này, nhưng nghe Tống Kha nói vậy, trong lòng vẫn căng thẳng, cầu xin: “Sao Đại ca nhi lại nói vậy, dù con gái tôi có điều không tốt, cũng xin phu nhân các chủ nhân chỉ bảo nàng, đừng đuổi nàng ra ngoài, niệm mấy năm nay tôi trung thành và tận tâm hầu hạ phu nhân, tốt xấu giữ thể diện cho tôi đi!

Dì Tống không đành lòng, liếc Tống Kha, thấy khuôn mặt hắn trầm như nước, giật giật miệng, cúi đầu không nói gì.

Tống Đàn Thoa lạnh lùng nói: “Hiện giờ thể diện thỉnh nàng ra ngoài, đã là nể mặt mụ mụ rồi đấy, mụ mụ về hỏi xem Phương Ti làm chuyện gì, thì biết vì sao ta nói như vậy.” Thì ra vừa rồi Tống Kha đã nói với Tống Đàn Thoa chuyện Phương Ti khuyến khích tiểu thư Lâm gia đại náo, Tống Đàn Thoa từ nhỏ đọc 《 Hiền viện tập 》, 《 Liệt nữ truyện 》, một bụng phép tắc thể thống, hận nô tài không đứng đắn khiến nhà mình mất thể diện này nhất. Dù ngày thường Phương Ti đối tốt với nàng nhưng cũng chỉ vì việc này mà đều hóa thành tro tàn. Giờ phút này nàng chỉ ngóng trông đuổi Phương Ti đi, cho nên nói chuyện cực không khách khí.

Dì Tống quỳ xuống nói: “Cô nương tốt xấu nói vài câu lời hay cho con gái của tôi với, từ nhỏ đến lớn, nàng chải đầu, thắt dây đeo, làm túi tiền cho cô, còn nói chuyện giải sầu cho cô, hồi nhỏ cô đọc sách viết chữ, nàng đều đứng bên cạnh hầu hạ bút mực, trời lạnh giúp cô làm đệm dày, trời nóng nấu nước ô mai cho cô. Cô nương xem ở tình cảm ngày xưa…” Nghẹn ngào, những lời này tuy nói với Tống Đàn Thoa, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ dì Tống.

Quả nhiên dì Tống ngồi không yên, nàng là người dễ mềm lòng, những lời của Quách mụ mụ khiến nàng nhớ tới mấy năm nay Phương Ti tận tâm tận lực hầu hạ, động lòng, mở miệng nói: “Kha nhi…”

Tống Đàn Thoa giận dữ nói: “Đây là bổn phận của kẻ làm nha hoàn như nàng, dù nàng không làm, cũng nhiều lắm là cái móng vuốt lười không cần mẫn, gì đến nỗi bị chủ nhân đuổi đi? Mụ mụ đi hỏi nàng, rốt cuộc làm chuyện tốt gì!”

Lời còn chưa dứt, mành thứ gian vén lên, Phương Ti chạy vào như một trận gió, quỳ gối bên người Quách mụ mụ, nước mắt đầy mặt, nức nở khóc cầu: “Tôi biết bản thân sai rồi, cầu xin các người đừng đuổi tôi ra ngoài. Nếu muốn đuổi tôi đi, không bằng ta đâm chết sạch sẽ…” Liên tục dập đầu.

Tống Kha thấy dì Tống cũng đỏ mắt, vội nói: “Quách mụ mụ mau đứng dậy, đây không phải đuổi Phương Ti ra ngoài. Mà là nàng lớn tuổi rồi, câu cửa miệng đều nói ‘con gái lớn không dùng được’. Tâm tư nàng càng ngày càng nhiều, cũng nên thả ra đi gả chồng. Nếu về sau nhớ phu nhân thì cứ việc trở về. Vừa rồi phu nhân còn nhắc mãi, sẽ cho Phương Ti một bộ trang sức thể diện làm của hồi môn trong tương lai, hai người cũng nên cảm ơn nhân tình này của phu nhân.”

Lời này khiến Quách mụ mụ không nói được gì. Đúng vậy, không phải người ta đuổi Phương Ti ra ngoài, mà là tặng của hồi môn và đồ vật thả nàng ra phủ. Mà Phương Ti cũng đến tuổi nói việc hôn nhân.

Phương Ti khụt khịt nói: “Tôi nguyện ý hầu hạ phu nhân, cả đời đều không gả chồng!”

Quách mụ mụ vội nói: “Đúng vậy, dù sao nó còn chưa định nhà chồng, lại hầu hạ phu nhân mấy năm, chờ đính hôn xong rồi ra phủ cũng không muộn.”

Tống Kha đau đầu, Quách mụ mụ là bà vυ" có thể diện, có tình cảm sâu sắc với mẹ, đến hắn còn phải cung kính hai phần, nên không tiện xử lý Phương Ti, nguyên bản tưởng cho chút tài vật tiễn tôn Phật Phương Ti này đi là xong việc, ai ngờ hai mẹ con này lại là người mặt dày mày dạn, nhất định ăn vạ không đi. Ngẩng đầu đánh giá, thấy vẻ mặt không đành lòng của mẫu thân, em gái lại sa sầm mặt, giống như người ta thiếu nàng tám xâu tiền, lúc đang cần người ra mặt, thế nhưng không một người có thể đứng ra nói vài câu.

Lúc này Phương Ti khóc lóc dập đầu nói: “Đừng đuổi tôi đi! Về sau tôi sẽ sửa lại mọi tật xấu!”

Tống Đàn Thoa tức giận đứng vụt lên, nói: “Cô sửa? Thật xấu hổ mất mặt, vì tư tâm mà tính kế chủ nhân, hôm nay nếu cô ăn vạ không đi, chi bằng ta rời nhà này cho đỡ bớt lo!”

Quách mụ mụ đấm ngực khóc lớn: “Đàn tỷ nhi hà tất nói tàn nhẫn như vậy, hai mẹ con chúng tôi sống thế nào được nữa. Vất vả hầu hạ bao lâu, cuối cùng chủ nhân lại thành kẻ thù, ông trời mù lòng dạ hiểm độc…”

Thấy tình hình nháo đến không ra gì, Hương Lan kéo Tống Đàn Thoa, nói: “Cô nương mau ngồi xuống.” Thấy Tống Kha trong mắt ẩn có ưu phiền, biết hắn bận tâm mẫu thân, không thể nói sáng tỏ quá mức, nghĩ ngợi, đưa mắt ra hiệu cho Tống Kha, Tống Kha hiểu ý, nói: “Hương Lan, cô nói thay ta.”

Hương Lan đứng ra nói: “Mụ mụ mau lau nước mắt, dẫn Phương Ti ra ngoài trước, rồi hãy vào đáp lời, đây là địa phương nào chứ? Đây là phòng ngủ của phu nhân, há dung hô to gọi nhỏ khóc trời đập đất, thế này chẳng phải khiến phu nhân ngột ngạt sao? Mụ mụ là người lão làng, hầu hạ phu nhân ngần ấy năm, hay là cũng đã quên lý lẽ này? Lại nói, để chị Phương Ti ra ngoài gả chồng, là quyết định chung của Đại gia và cô nương, phu nhân cũng gật đầu, mụ mụ nhưng thật ra lớn mật, trực tiếp phản bác chủ ý của phu nhân, Đại gia lặp lại giải thích đều không được, thế nhưng lên mặt già, mới vừa rồi mụ mụ nói mãi mình trung thành và tận tâm, hiện giờ lại một lòng một dạ tính toán cho con gái, không bỏ phu nhân trong mắt, cái này gọi là trung thành và tận tâm sao?”

Mồm miệng lanh lợi giọng nói thanh thúy, nói những lời này như pháo liên thanh, khiến Quách mụ mụ trợn mắt há hốc mồm.

Hương Lan lại đi lên một bước nói: “Điều thứ hai, tuy Đại gia nói đã muốn nghĩ thả Phương Ti ra ngoài gả chồng từ lâu, nhưng vì sao hôm nay lại nhắc tới, do ở giữa có nguyên cớ cả. Đoán hẳn là mụ mụ cũng nghe nói sáng nay trong thư phòng náo loạn đến hăng hái, việc này do ai dựng lên, hỏi Phương Ti là biết. Đại gia muốn giữ mặt mũi cho mụ mụ, nên lúc này mới không nói thẳng, nhưng mụ mụ lại cố tình không để Đại gia giữ thể diện cho bà!” Lại nhìn Phương Ti nói: “Lúc trước cô làm việc này, hỏng phép tắc thể thống, thì nên biết rõ hậu quả, hiện giờ Đại gia nói vậy, phu nhân cũng gật đầu, nơi này không phải nơi cô nên ở lâu, thỉnh mụ mụ mang người về đi.”

Lời này khiến lòng Tống Kha rộng thoáng, liên tục gật đầu đồng ý với lời của Hương Lan, Tống Đàn Thoa cũng tỏ vẻ tán thưởng.

Quách mụ mụ thầm hận, lau nước mắt cười lạnh nói: “Cô giỏi nhỉ, ngay cả Đại ca nhi dùng chẳng dám dùng khẩu khí này nói chuyện với ta, thế mà cô dám à? Đây cũng là biết quy củ ư?”

Hương Lan nói: “Tuy tôi không hiểu phép tắc, nhưng cũng biết không nên vì ích kỷ bản thân mà sau lưng xúi giục sinh sự.”

Quách mụ mụ còn muốn nói tiếp, Tống Kha cắt đứt: “Nhà cũ trong kinh thành vẫn luôn thiếu người thoả đáng trông coi, mụ mụ tuổi tác đã cao, sớm nên đi an hưởng tuổi già, ta sẽ bảo phòng thu chi lại chi năm mươi lượng, đưa mụ mụ đến trong nhà cũ kinh thành an dưỡng! Ngày mai dọn dẹp một chút rồi ra phủ đi, sẽ chuẩn bị xe ngựa ngoài cửa.”

Trên đầu Quách mụ mụ phảng phất vang lên tiếng sấm, không thể tin tưởng xem dì Tống. Dì Tống lại trước sau nhắm mắt, tay lần hạt châu niệm kinh.

Tống Đàn Thoa tiến lên đỡ dì Tống nói: “Mẹ ơi, tối nay mẹ qua chỗ con đi.” Không để ý tới Quách mụ mụ và Phương Ti quỳ trên đất, đoàn người lập tức đi.

Quách mụ mụ gào khóc sau lưng: “Phu nhân nói một câu đi, ngài nói một câu nha!” Chạy ra bên ngoài, lại bị bà hầu canh giữ ở cửa túm chặt, kéo trở về.

Hương Lan thở dài nói: “Phương Ti cố nhiên là người đáng giận, nhưng Quách mụ mụ hầu hạ ngần ấy năm...”

Tống Kha nói: “Cô không cần đáng thương bà ấy, mẹ là người rộng lượng. Mấy năm nay bà ấy hầu hạ không biết trộm cầm bao nhiêu bạc và trang sức rồi. Có một hồi ta thấy trên đầu Phương Ti mang trâm cài vàng ngọc khảm trân châu, rõ ràng là đồ ta bảo người bên ngoài làm rồi đem về hiếu kính nhân chúc thọ mẫu thân mấy năm trước. Ta lặng lẽ hỏi mẫu thân có thưởng trang sức này cho người khác không, mẫu thân nói không có, nhưng đồ vật lại không duyên cớ không có. Mẫu thân nói muốn một sự nhịn chín sự lành, việc này cứ thế cho qua. Từ đây ta để tâm, phát hiện Quách mụ mụ tay chân không sạch sẽ, hiện giờ mượn cơ hội này đuổi luôn bà ta.”

Nói chuyện tới cửa phòng của Tống Đàn Thoa, Tống Kha vượt lên trước, cùng Tống Đàn Thoa đỡ dì Tống ngồi xuống giường. Tống Kha cung kính nói: “Mẫu thân, con đã thương lượng với em Thoa, bên người mẫu thân thiếu một người đắc dụng, về sau em ấy sẽ chuyển Cuốn Hoa cho mẫu thân sai bảo, con phái Quân Hề sang phòng em ấy, chờ hết hè, mua thêm hai nha hoàn…Nếu mẫu thân không thích Cuốn Hoa, con lại chọn người khác tới.” Thì ra Phương Ti ở phòng dì Tống chiếm quyền to, không chịu dạy dỗ nha hoàn nhỏ vì e sợ nha hoàn mới cướp vị trí của nàng, hiện giờ đuổi nàng ta, trong phòng dì Tống chẳng còn nha đầu nào dùng được.

Dì Tống đầy mặt mỏi mệt, vẫy tay nói: “Hết thảy tùy các con định đoạt, hiện giờ ta già rồi, không được làm chủ nữa, người bên cạnh ta nói đuổi là có thể đuổi, ta còn có thể nói gì nữa.” Nói xong khép mắt lại.

Tống Kha nói: “Mẫu thân, Quách mụ mụ tay chân không sạch sẽ, Phương Ti cũng quá…”

“Ta biết.” Dì Tống mở mắt ra nhìn Tống Kha, “Nhưng ta sống đến ngần này tuổi còn đồ cái gì, không phải muốn bên cạnh có người nói chuyện với ta, làm ta vui sao. Nàng tay chân không sạch sẽ lại có thể lấy bao nhiêu chứ? Coi như ta tiêu tiền mua vui vẻ không được sao?”

Tống Kha vội vàng quỳ xuống, Tống Đàn Thoa cũng vội quỳ theo. Tống Kha cắn răng nói: “Con trai bất hiếu, khiến mẫu thân khó chịu. Chỉ là…”

Dì Tống lại xua xua tay, nhắm mắt rồi nói: “Được rồi, những đạo lý lớn của con một bộ một bộ, ta nói không lại con, ta chỉ đồ cái thanh tịnh thôi. Con đối xử tử tế mẹ con bọn họ, tìm người thoả đáng tiễn đi là được, tốt xấu hầu hạ một hồi, chúng ta không thể làm người vong ân phụ nghĩa.”

Tống Kha liên tục xưng phải, thấy dì Tống không phản ứng hắn, đành phải rời khỏi, nhìn em gái ý bảo chăm sóc cho tốt, rồi mới lui ra.

Nhất thời không có việc gì.

Sáng sớm hôm sau, nhà chính vang lên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó truyền đến tiếng gào khóc của Quách mụ mụ: “Con của ta, sao con lại luẩn quẩn trong lòng, bỏ xuống mẹ, bảo mẹ biết sống thế nào bây giờ!”

Hương Lan đi theo Tống Kha vội vội vàng vàng đuổi tới, không ngờ Phương Ti treo cổ tự sát, chỉ nhìn thấy đế giày thêu dưới váy hơi hơi lộ ra một góc, ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »