Chương 92 Xung đột (hai)

Những lời này khiến Lâm Đông Lăng nghẹn lời, á khẩu không trả lời được, muốn nói dám, nhưng tỳ nữ nhà Hiện quốc công ở bên cạnh; nếu không nói cái gì lại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Lâm Đông Tú nhìn không đúng, hát đệm theo: “Hiện giờ nói ngươi không có tôn ti trật tự, ngươi lại nhấc lên Hiện quốc công phủ làm chi? Hiện quốc công phủ cũng quả quyết không có điêu nô như ngươi!”

Hương Lan lại giống như không nghe thấy lời của Lâm Đông Tú, đôi mắt chỉ nhìn Lâm Đông Lăng, đi bước một lên trước nói: “Cô nương nói đi, dám hay là không dám. Nếu nói dám, cô đến nhà tổ của Hiện quốc công ở Giang Nam rồi xông vào, cũng ném điểm tâm vào mặt thị nữ nhà họ, thật làm như vậy, tôi quỳ trên đất học chó kêu gâu gâu bò vòng quanh thành Kim Lăng một vòng; nếu không dám, đó là cô xem thường Tống gia chúng tôi, việc này tôi sẽ báo với Đại gia, phải nói cho tử tế.”

Giờ phút này Lâm Đông Lăng rất hối hận, chẳng khác nào nướng nàng trên lửa, nàng vạn không ngờ một đứa tỳ nữ nho nhỏ cũng dám hùng hổ doạ người khiến nàng rơi vào tình cảnh này, bắt chẹt mấy chỗ đuối lý của nàng, lại chụp một chiếc mũ lớn xuống đầu nàng, nàng khó mà trả lời được.

Lâm Đông Tú cười lạnh nói: “Nhìn bộ mặt ngươi kìa, thế mà dám đánh đố các chủ nhân, ngươi cũng xứng à! Chỉ bằng hôm nay ngươi năm lần bảy lượt không lớn không nhỏ, ta nên nói với dì, để dì quản giáo nghiêm hơn! Càng miễn bàn làm bánh ngọt còn có đồ bẩn, các chủ nhân đều quý giá, nếu ăn hư bụng, cái mệnh tiện của ngươi không đền nổi đâu!”

Sau khi nghe vậy, Hương Lan cúi đầu nói: “Vậy chúng ta lấy miếng bánh này đến chỗ phu nhân phân xử, nhìn xem trong bánh rốt cuộc có đồ gì bẩn, mà ăn lại ra mạng người.” Nói xong, định nhặt bánh hạt thông kia lên.

Lâm Đông Lăng nóng nảy, bánh ngọt nào có cái gì, chẳng qua nàng lấy nó làm cớ, làm vậy chẳng phải lộ tẩy, đang lúc không biết làm sao thì Lâm Đông Tú đi vội lên, giành trước Hương Lan, giẫm nát bánh ngọt kia, suýt nữa giẫm vào tay Hương Lan.

Hương Lan đứng lên, liếc nhìn Lâm Đông Tú, thấy mặt nàng ta đỏ bừng, thở dốc, nàng bèn đứng dậy, sửa tóc mai, lại kéo áo ngắn thêu hoa hồng trắng và mẫu đơn đỏ trên người, nghiêm túc nói: “Nếu đã như thế, chúng ta đều trong lòng biết rõ ràng bánh hạt thông này thế nào, nếu lại làm lớn chuyện, chỉ sợ trên mặt mọi người đều không đẹp, tôi có một đề nghị, các cô nương ra ngoài, đóng cửa lại, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, phu nhân sẽ không biết, Đại gia cũng không hay, Đàn cô nương cũng không biết. Thế nào?” Tự nhủ: “Lâm Đông Lăng rốt cuộc là đứa trẻ không hiểu chuyện, ta cần gì chấp nhặt nàng, vẫn là một sự nhịn chín sự lành, dù sao các nàng không chiếm được tiện nghi, cho bậc thang xuống như vậy, chỉ việc phủi tay thôi.”

Lâm Đông Tú âm thầm thở phào, định đi, ai ngờ Lâm Đông Lăng là người không cam lòng chịu thiệt, cảm thấy cứ xám xịt đi như vậy quá mất mặt, gạt tay lên án thư, sách vở, bảng chữ mẫu, giá bút trên bàn…rơi đầy đất, Hương Lan biết Tống Kha rất yêu quý nghiên kia, vội vàng đi đỡ, Lâm Đông Tú lại đẩy lưng nàng, nàng không đứng vững, đầu đυ.ng vào bàn. Nghiên mực rơi xuống nhuộm đen chiếc váy thạch lựu, rồi lăn lóc trên đất.

Lâm Đông Lăng thấy Hương Lan chật vật, mới cảm thấy thoải mái, hừ một tiếng nói: “Kêu ngươi cả ngày hồ ly tinh loạn quyến rũ người! Nếu sau này lại xúi anh họ, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!” Quay người ra ngoài, thấy ba nha hoàn kia còn đứng ở cửa, xô đẩy mở đường: “Đều đứng chỗ này nhìn náo nhiệt cái gì? Cùng ta trở về mau.” Nói một nửa thì nghẹn họng, thấy Tống Kha đã đi đến trước mặt nàng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Đông Lăng lắp bắp nói không nên lời, gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh. Lâm Đông Tú là kẻ tinh ranh, tất nhiên không chịu thò đầu ra, giấu sau cửa giả chết. Lúc này Trịnh Tĩnh Nhàn không thấy Lăng, Tú và nha hoàn Duyệt Nhi của mình nên ra ngoài tìm, theo tiếng nói chuyện tìm tới thư phòng, nhưng chỉ đứng dưới giàn nho quan sát.

Tống Kha thấy mọi người đều không lên tiếng, nghển cổ nhìn vào trong phòng, thấy trên đất hỗn độn, sách vở tứ tán rơi xuống, hũ sứ Thanh Hoa rửa bút rơi vỡ trên đất, bút lông lăn tới mọi nơi. Hương Lan ngã ngồi trên đất, trên váy có một tảng mực to, đang vừa xoa đầu vừa chậm rãi đứng lên, quay người nhặt nghiên mực.

Tống Kha biến sắc, đẩy Lâm Đông Lăng đứng trước mặt hắn, vài bước vào phòng, kéo Hương Lan nói: “Cô làm sao vậy? Có phải ngã không? Bị thương ở đâu, cho ta xem nào.”

Hắn lôi kéo khiến chiếc nghiên mực Hương Lan vừa nhặt lên lại rơi xuống đất, Hương Lan vội la lên: “Ai, ai, nghiên mực lại rơi rồi, vạn nhất rơi hỏng thì không tốt.”

Hai tay Tống Kha nắm hai tay nàng nói: “Chẳng qua là cái nghiên mực, hỏng rồi cũng không có gì vội vàng, cô ngồi xuống trước đã, để ta xem trên người của cô bị thương chỗ nào?” Ấn Hương Lan ngồi xuống ghế, trên dưới đánh giá.

Hương Lan nói: “Không có gì, chỉ là vừa rồi đầu đυ.ng vào bàn.”

Tống Kha nhìn chăm chú, quả nhiên thấy trán Hương Lan có một chỗ sưng đỏ, thở phào nhẹ nhõm nói: “May mà không nghiêm trọng, cô từ từ, ta đi lấy thuốc mỡ cho cô.” Lấy từ trong ngăn kéo một hộp tròn nhỏ, ngón trỏ quệt một ít, tự tay thoa thuốc cho Hương Lan, tự nhiên giống như quanh mình không có người.

Hương Lan tránh trái tránh phải nói: “Để tôi tự làm.” Nói vài lần, Tống Kha mới từ bỏ.

Hành động này khiến hai người Lăng, Tú ghen tức đỏ mắt, Tống Kha xoay người hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Mọi người không lên tiếng. Tống Kha lại hỏi một lần: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Lâm Đông Tú nhìn nhìn Tống Kha, rồi nhìn Lâm Đông Lăng, Hương Lan cười lạnh trong lòng: “Cô Tư này đúng là tinh ranh, chỉ cần một ánh mắt đã giá họa việc này cho cô chị, dù nàng ta không gây chuyện, nhưng vừa rồi cũng châm ngòi thổi gió, nhảy nhót lung tung, thật đáng giận.”

Tống Kha hỏi lần thứ ba, hơi cao giọng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Mọi người im lặng, sau một lúc lâu, Lâm Đông Lăng gân cổ nói: “Em ăn điểm tâm, thấy bên trong có đồ bẩn, nghe người ta nói bánh ngọt do Hương Lan làm, nên tới đây hỏi nàng, ai biết kẻ dưới này lại xúc phạm người bề trên, nhiều lần bất kính, trong cơn giận dữ em mới quét đồ trên bàn, nếu làm hỏng đồ vật anh yêu thích, em nhận lỗi, sẽ mua đồ tốt hơn trả lại anh!”

Tống Kha nghe xong lời này thì hơi cau mày, quay đầu nhìn Hương Lan, Hương Lan nhẹ nhàng lắc đầu với hắn. Tống Kha quay mặt lại, ôn tồn nói: “Em nói gì vậy, chẳng qua chút văn phòng tứ bảo, không đáng giá bao nhiêu tiền, đều là thân thích, nói cái gì trả hay không trả, chỉ là…” Giọng nói cao hơn, “Hương Lan là nha đầu của Tống gia, nàng có chỗ nào không đúng, em cứ nói cho ta hoặc mẹ ta, nhúng tay quản là vượt qua. Hơn nữa tiền viện này là chỗ của các nam nhân, em không nên lỗ mãng chạy tới đây, nếu ngoại nam tới, nhìn thấy các em, sẽ thành đề tài câu chuyện ra bên ngoài, ta cũng khó gặp dì.”

Lâm Đông Tú thông minh, lập tức nói: “Anh Tống Kha, bọn em sai rồi, anh đừng nóng giận, em nhận lỗi với anh.” Nói rồi nhún gối làm lễ, lại nhìn Hương Lan nói: “Chị Hương Lan, chị tha thứ ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”

Hương Lan nghĩ bụng Lâm Đông Tú này đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, thật là một nhân tài, trên mặt cũng giả cười nói: “Không có gì, tôi cũng nhận lỗi với cô nương.” Nói rồi thi lễ, Lâm Đông Tú vội vàng đáp lễ.

Lâm Đông Lăng bĩu môi, nàng cảm thấy mình không sai, nhưng thấy Lâm Đông Tú nhận lỗi khiến Tống Kha hơi nguôi, đành không tình nguyện thi lễ với Tống Kha nói: “Em sai rồi, xin hành lễ với anh.” Hơi hơi uốn gối thi lễ. Nàng ta ghen ghét Hương Lan, không đời nào nàng xin lỗi một đứa nha đầu, ngó lơ Hương Lan, đứng ở một bên.

Tống Kha nói: “Nếu như thế, mời các em về đi.” Lâm Đông Tú đi ra ngoài trước, Lâm Đông Lăng còn có chút lưu luyến không rời, nhưng Tống Kha đã tiễn khách, cũng không thể ở lại được nên đành phải đi.

Tống Kha đóng cửa phòng lại, đến bên người Hương Lan, nhìn trán nàng nói: “Để ta nhìn xem, trên người còn bị thương chỗ nào không.”

Hương Lan đứng dậy nói: “Chỉ va vào đầu thôi.” Nhìn chiếc váy thở ngắn than dài nói, “Váy vừa mới làm đã giây mực, không biết có thể giặt sạch không.”

Tống Kha dở khóc dở cười: “Cô đúng là ‘liều mệnh không tha tài’(1), quan trọng là đầu không làm sao, lại quan tâm chiếc váy đồ bỏ mới làm, ngày nào làm thêm mấy chiếc là được.”

(1)Tình nguyện bỏ mạng cũng muốn giữ được tiền tài.

Hương Lan le lưỡi, không nói gì, đây là bộ đồ mới chất vải tốt đầu tiên nàng có trong kiếp này, huống chi là Tống Kha đặc biệt chọn vải cho nàng, tất nhiên nàng giữ gìn cực kỳ. Chớp mắt, thấy Tống Kha đã cúi người thu dọn đồ rơi trên đất, bèn thu dọn cùng hắn, cắn môi hỏi: “Cậu có tin những lời cô em họ nói vừa rồi không?”

Tống Kha liếc Hương Lan, đặt sách vở lên bàn, đôi mắt trong như nước: “Ta biết cô không phải người vô cớ gây rối như vậy, mặc kệ nàng nói gì, ta đều coi như đứa trẻ cáu kỉnh thôi, ta biết cái tính bá vương nói gió là bão của nàng…hôm nay khiến cô chịu uất ức rồi.”

Hương Lan cảm thấy ấm áp, nhìn Tống Kha thật lâu nói không nên lời, uất ức trong lòng cũng tan biến, cười xinh đẹp nói: “Không uất ức, chính là hai cô em của cậu nghe bình giấm nhỏ xúi giục, đánh nghiêng bình dấm lớn, tai họa cá trong chậu là tôi.” Đôi tay chống nạnh, học thần thái của Lâm Đông Lăng, nhại lại: “‘Kêu ngươi cả ngày hồ ly tinh loạn quyến rũ người! Nếu sau này xúi anh họ, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi’ ai, cậu nói xem, có phải tôi không duyên cớ bị oan uổng không nào.”

Tống Kha nhất thời hiểu ra, cau mày, tay đập lên án thư cả giận nói: “Hồ đồ! Ta năm lần bảy lượt dặn dò nàng ta, không được nói chuyện cô ở Tống gia ra bên ngoài, thế mà nàng ta ngoảnh mặt làm ngơ, còn dẫn người tới thư phòng!”

Hương Lan thở dài nói: “Là phúc không phải họa, giấy bao không được lửa, sớm muộn gì sẽ có ngày bị truyền ra, chỉ ngóng trông Lâm Cẩm Lâu ném tôi ra sau đầu, cũng được hai ngày sống yên ổn.”

Tống Kha cố nén tức giận, an ủi nói: “Hắn diệt phỉ ở Chiết Giang, nhất thời nửa khắc chưa về được, có lẽ phải mất dăm ba năm không chừng, chờ ta trúng kỳ thi mùa xuân, chúng ta sẽ dọn nhà, trời đất bao la, thế lực của Lâm gia còn có thể lật trời chắc?”

Hương Lan gật đầu, lại vẫn có chút tâm thần không yên, cùng Tống Kha dọn nhà, lại không biết về sau gợn sóng lại do một vị khác dẫn tới.