Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 91: Xung đột (một)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Ti ôm ngực nói: “Còn không phải do đứa tên Hương Lan kia…” Nói đến một nửa thì chợt nhớ Tống Kha từng dặn dò không thể nhắc chuyện Hương Lan tới Tống gia với người khác, vội ngậm miệng bưng khay ra ngoài. Phương Ti cùng Nam Ca đuổi theo sau gặng hỏi, Phương Ti dù thế nào cũng không chịu mở miệng.

Nam Ca vào phòng, nhỏ giọng nói vài câu vào tai Lâm Đông Lăng, Lâm Đông Lăng nắm cây quạt nhướng mày nói: “Ồ? Lại có chuyện này?” Thấy Trịnh Tĩnh Nhàn đang nói giỡn với Tống Đàn Thoa, đứng dậy lặng lẽ ra ngoài.

Lâm Đông Tú thấy Lâm Đông Lăng ra ngoài thì nói: “Ta đi rửa tay.” Cũng theo ra ngoài.

Đúng lúc Phương Ti bưng khay từ hành lang gấp khúc đi tới, Lâm Đông Lăng tiến lên ngăn lại, hỏi: “Cô vừa nói với Nam Ca là phòng anh họ thêm nha đầu, đây là chuyện thế nào?”

Phương Ti nghĩ thầm không tốt, nhưng nhìn Lâm Đông Lăng cau mày trừng mắt, nghĩ khác: “Ai không biết Tam tiểu thư Lâm gia tính tình bá đạo, nàng ta có ý với Đại gia, ta đi cùng phu nhân tới Lâm gia, nàng hay quấn lấy ta hỏi cái này cái kia của Đại gia, nếu mượn tay nàng ta sửa trị Hương Lan, cũng có thể xả cơn bực trong lòng ta.” Vứt lời dặn dò của Tống Kha đến Trảo Oa quốc, thở dài một hơi, đặt khay trên lan can hành lang, tỏ vẻ ưu sầu nói: “Lăng cô nương không hỏi cái này thì thôi, hỏi đến lại gợi nỗi khổ tâm của em ra. Mấy tháng trước, Đại gia chúng em mua một nha đầu về, lúc tới bị bệnh tật ốm yếu, trên mặt đều là vết thương, nằm trên giường một tháng mới tốt. Tốt hay không không quan trọng, cũng không biết có thủ đoạn hồ ly tinh gì, khiến Đại gia mê đến đầu óc choáng váng, đến thân thích cũng không hay qua lại, cũng không thích đọc sách, ngay cả việc sớm tối thưa hầu phu nhân cũng giống như qua loa cho xong, về nhà là tới thư phòng, mỗi ngày quấn một chỗ với nha đầu kia. Chúng em làm kẻ hầu không dám lắm miệng, đành phải ở bên cạnh khuyên vài câu, ai ngờ Đại gia nói sớm hay muộn muốn cất nhắc nha đầu kia, chúng em cũng không tiện nói thêm nữa gì nữa, thấy Đại gia với đứa nha đầu nói gì nghe nấy, lòng chúng em cũng sốt ruột theo.”

Nàng vừa nói vừa đi nhìn sắc mặt Lâm Đông Lăng, thấy khuôn mặt nàng ta đầu tiên là tức giận đến đỏ lên, sau lại trắng bệch, trong lòng âm thầm tỏ ý vui mừng. Lâm Đông Tú đứng lại đây, lắc lắc khăn nói: “Vậy cô còn không mau nói cho phu nhân các cô, cứ để vậy sao được? Tuy là đứa nha đầu cũng không có gì, nhưng anh Tống Kha là người sắp khảo công danh, đừng để nó xúi giục đàn ông hỏng người.”

Phương Ti vỗ tay một cái nói: “Ai da Tứ cô nương của em, chả trách đều nói tiểu thư khuê các đều có kiến thức, nói chí phải! Chúng em cũng đang lo lắng việc này…Cái khác không nói, một cô bé nũng nịu xinh xắn như vậy, bị đánh đến cả người là vết thương bị bán đi, còn có thể vì cái gì?” Nói nhìn nhìn bốn phía, thì thầm, “Nói trắng ra, em cảm thấy nàng ta quyến rũ chủ nhân nam, bị chủ nhân nữ phát hiện nên mới bị trận đòn đau rồi bán đi, đáng thương Đại gia chúng em là người phúc hậu thành thực, thế mà lại coi cỏ người khác ném đi thành bảo bối, nâng về cung phụng, khiến chúng em lo lắng…” Nói xong, làm bộ dùng khăn lau mắt, “Lão gia chúng em mất sớm, phu nhân chỉ có thể trông cậy vào Đại gia, nếu xảy ra sai lầm gì …”

Lâm Đông Tú nắm tay Phương Ti nói: “Chúng ta đều biết cô là người trung thành.” Nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Lâm Đông Lăng, tự nhủ: “Chị Ba là con vợ cả. Nàng khăng khăng phải gả cho anh Tống Kha, trong nhà lại đáp ứng, ta chẳng có phần thắng nào. Hiện giờ có một cơ hội, cho dù ta không gả cho mối này, cũng không thể để chị ta vừa lòng đẹp ý được.” Nhớ tới Lâm Đông Lăng xưa nay là kẻ lỗ mãng, liền nói: “Lá gan của nha đầu này lớn nhỉ, không biết bộ dáng thế nào, có thể khiến anh Tống Kha mê mắt. Dì và chị họ đều là người thành thật, tất nhiên mặc kệ, nhưng cứ mặc kệ thế, sẽ nuôi hổ gây họa. Ai, nói câu vô tâm, nha đầu này được anh họ sủng ái, nếu trước khi mợ chủ vào cửa, lại sinh một đứa trai, mợ chủ tương lai vào cửa cũng khó…”

Mặt Lâm Đông Lăng đen như đáy nồi, cười lạnh nói: “Ta phải nhìn xem, rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì, lại có thể nhảy nhót thành như vậy, dì và em Thoa mềm yếu, nhưng có Lâm gia chống lưng phía sau, nếu anh họ lạc lối, ta sẽ trở về tìm trưởng bối quản giáo!” Kéo Phương Ti nói, “Hiện giờ con tiện nhân kia ở đâu?”

Phương Ti thống khoái trong lòng, trên mặt lại hốt hoảng nói: “Tam cô nương chớ chọc thị phi, đây là chuyện trong phòng Đại gia, một cô nương như cô sao tiện nhúng tay quản?”

Lâm Đông Lăng nghĩ thầm: “Chuyện trong phòng anh họ quan hệ lớn với ta, hôm nay nếu mặc kệ không quản, cứ để mặc con hồ ly tinh kia oai phong, tương lai ta gả cho anh ấy há có ngày sống yên ổn? Hôm nay phải thể hiện bản lĩnh, khiến nàng ta chấn động trước, kìm tính tình nàng ta lại, về sau sẽ chậm rãi thu thập nàng ta!” Nói: “Cô chớ nói nữa, hôm nay ta chỉ quản giáo đứa nha đầu không nghe lời thôi, không can hệ tới cái khác.”

Lâm Đông Tú nói: “Chị Ba, thôi đi, việc nhà người ta, chúng ta không tiện quản đâu. Đừng nói anh họ thu phòng nha đầu kia, dù có cưới làm mợ chính phòng, dì không lên tiếng, chúng ta có thể nói gì chứ.” Lại cười trộm trong lòng: “Chị Ba quả nhiên là pháo đốt, giờ dính lửa rồi, việc này náo loạn càng lớn càng tốt, hiện giờ anh họ đang đau lòng nha đầu kia, nếu nàng ta ức hϊếp người ta, đến lúc đó gió thổi gối đầu, anh họ coi trọng nàng mới là lạ!”

Những lời này càng kích lửa Lâm Đông Lăng, cắn răng nói: “Còn muốn làm mợ chủ Tống gia à, phi! Thật là ý nghĩ kỳ lạ! Hôm nay không ai được cản ta, ta càng phải đi nhìn, các ngươi một đám đều cản trở, hay nha đầu kia sinh ba đầu sáu tay chắc?” Kéo Phương Ti nói: “Cô nói cho ta, hiện giờ nha đầu đó ở nơi nào?”

Phương Ti làm ra vẻ ấp a ấp úng nói: “Ở…Nàng vẫn luôn ở thư phòng đằng trước của Đại gia…Hôm nay tổ chức tiệc, nàng đồng ý ở phòng bếp giúp việc bếp núc.” Chỉ vào khay nói: “Điểm tâm này do nàng làm.”

Lâm Đông Lăng nghĩ nghĩ, cầm một miếng điểm tâm đi rồi, Phương Ti vội vàng ôm eo Lâm Đông Lăng, nói: “Chủ tử tốt của em, cô nương tốt ơi, đừng đi!”

Lâm Đông Lăng nơi nào nghe vào, tránh Phương Ti, nhấc váy đến phòng bếp, Hương Lan lại không ở đó. Thì ra do tiểu thư Lâm gia tới, nên Hương Lan hạ quyết tâm không đến đằng trước, chỉ ở phía sau giúp nấu cơm, nàng làm xong hai món điểm tâm và một món ăn, sau đó vòng về thư phòng, khóa chặt cửa, dù ông trời có nứt cái lỗ thủng cũng không lộ mặt.

Nguyệt Hề, Quân Hề đều qua đằng trước hầu hạ, chỉ còn một mình Hương Lan, nghĩ trưa nay Tống Kha về nhà dùng cơm, nàng trước thời gian đun một ấm nước ấm, mang mấy đồ nhắm tươi từ phòng bếp, đặt tới chỗ râm mát. Lại múc một bồn nước trong, nhúng ướt giẻ, bắt đầu chà lau kệ sách và Đa Bảo Các.

Đang bận rộn, chợt nghe cửa “Rầm” một tiếng bị đá văng ra, Lâm Đông Lăng vọt vào như một trận gió.

Hương Lan giật mình, quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Lâm Đông Lăng đỏ bừng, trong tay giơ một miếng bánh, xông thẳng đến trước mặt nàng.

Hương Lan thấy nàng ta hùng hổ đã biết không tốt, còn chưa tỉnh lại, Lâm Đông Lăng đã hung hăng đáp miếng bánh kia vào mặt Hương Lan, mắng: “Ngươi bất tỉnh à! Thế nhưng làm món điểm tâm lừa gạt chủ tử, bánh này có mấy thứ bẩn thỉu, ngươi định độc chết ta đúng không?”

Hương Lan cúi đầu, thấy bánh hoa sen hạt thông sáng sớm nay mình làm, giờ lăn trên đất. Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Lâm Đông Tú, Nam Ca, Hàn Chi và Duyệt Nhi đều đứng ở cửa. Ngoài cửa sổ song sa đỏ, Phương Ti lộ nửa khuôn mặt ra nhìn lén, trên mặt đắc ý.

Hương Lan nghĩ thầm: “Ta làm bánh này rất cẩn thận, không có đồ bẩn thỉu gì, nhất định là Lâm Đông Lăng nghe Phương Ti xúi giục, tìm cớ tới gây sự với ta. Nhưng hôm nay ta không phải nha đầu Lâm gia, còn định quát ta như ngày trước thì các nàng đánh sai bàn tính rồi.” Ném giẻ lau lên bàn, móc khăn ra lau mặt, chợt khuôn mặt sa sầm lại, lạnh lùng nói: “Cô nương làm gì vậy? Hô to gọi nhỏ xông vào cửa hỏi tội, giống người khác không biết tiểu thư Lâm gia chạy từ nhà trong tới tiền viện. Thư phòng này là nơi nào? Hiện giờ Đại gia ngủ ở nơi này, bất luận bánh ngọt này thế nào, trước tiên tôi hỏi cô nương, chạy từ tiền viện tới cửa thứ hai, lại chui vào phòng ngủ của nam nhân, phép tắc của cô nương đi đâu rồi?”

Lâm Đông Lăng vạn không ngờ Hương Lan đột nhiên làm khó dễ, nhất thời ngơ ngẩn.

Hương Lan lại rảo một bước lên trước nói: “Tôi làm bánh này rất cẩn thận, sao có thể có đồ bẩn được, lui một bước nói, dù bên trong có thứ không sạch sẽ, cô nương cũng nên nói với phu nhân hoặc cô nương chúng tôi, để các nàng gọi tôi đi hỏi chuyện, sao lại có thể hấp tấp không màng liêm sỉ tự mình tới? Mặc dù tới, cũng nên hỏi tỉ mỉ từ tốn. Có câu tục ngữ nói ‘đánh chó phải xem mặt chủ’, tôi là nha hoàn Tống gia, không phải Lâm gia, cô nương làm mất thể diện của tôi như thế, chẳng lẽ xem thường Tống gia chúng tôi?”

Lâm Đông Lăng không phải hạng người mồm miệng lanh lợi, bị những lời này của Hương Lan làm trợn mắt há hốc mồm, nàng hạ quyết tâm trị Hương Lan, lại tính toán ném điểm tâm lên mặt Hương Lan, nhưng nàng vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy một thiếu nữ diễm lệ hơn người, mở to mắt giống như mây tía nơi chân trời, tuyệt sắc bực này nàng kém xa, trong lòng ghen ghét giận hận trộn cùng nhau, đâu thèm ba bảy hai mốt, trước ném bánh ngọt giải hận đã.

Lâm Đông Tú tựa ở cửa, không âm không dương nói: “Nha, ngươi uy phong nhỉ, các chủ nhân còn chưa hỏi ngươi, ngươi hỏi chủ nhân trước à? Khiến ta sợ muốn chết.” Lâm Đông Lăng là người sơ ý, chưa nhìn kỹ Hương Lan, từng gặp ở Lâm gia cũng vứt đến sau đầu. Lâm Đông Tú lại là người cẩn thận, nàng thấy Hương Lan quen quen, bỗng nhiên lại nhớ trong phủ từng có đồn đãi, Lâm Cẩm Lâu muốn cất nhắc một nha hoàn tên Hương Lan, nghi ngờ Hương Lan trước mặt này chính là Hương Lan kia. Nhưng hôm nay Hương Lan sống thư thái ở Tống gia, khuôn mặt tròn hơn chút, vóc người cũng cao, ngũ quan càng thêm xuất sắc, hôm nay lại không chân tay co cóng như ở Lâm gia ngày xưa, nên nhất thời cũng không dám nhận.

Lâm Đông Lăng vừa nghe lời này đã thẳng lưng, hung dữ nói: “Dám tranh luận với tiểu thư chủ nhân, hay phép tắc Tống gia dạy ngươi như vậy? Đứa điêu nô như này, nếu tới Lâm gia chúng ta sẽ bị đánh chết!”

Hương Lan nhàn nhạt nói: “Là cô nương không màng thể diện Lâm gia trước, tôi vừa nói hai câu kia là vì thể diện của Tống gia chúng tôi. Hay các tiểu thư Lâm gia đều cảm thấy chúng tôi dễ chèn ép?” Nói xong quay đầu, sáng quắc nhìn Lâm Đông Lăng, “Tôi hỏi cô, nếu hôm nay không phải ở Lâm gia, mà ở phủ Hiện quốc công, cô nương có dám hùng hổ xông vào thư phòng vấn tội không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »