Chương 90: Ngầm

Hương Lan nghĩ thầm: “Nếu đã gặp Hạ Vân, lại giả bộ không quen biết thì không tốt. Huống hồ cũng chưa thể ngớt mưa ngay được, chi bằng cho cậu ta mượn cây dù để về nhà.” Nàng rốt cuộc kính trọng người đọc sách, thấy hắn chịu chép sách trợ cấp gia đình thì lại thêm hai phần tôn trọng, hành lễ rồi cười nói: “Thì ra là tiểu Hạ tướng công, sao lại tránh mưa ở chỗ này thế?”

Người nói vô tình người nghe cố ý, Hương Lan vốn chỉ thuận miệng hỏi vậy, lại hỏi đến chỗ chột dạ của Hạ Vân, hắn tới chỗ này để nhìn lén Hương Lan, nghe xong lời này thì sắc mặt đỏ lên, ấp úng nói không nên lời.

Hương Lan cho rằng Hạ Vân chỉ gặp mình một lần nên không nhận ra, cười nói: “Tôi là con gái của Trần Vạn Toàn, hôm qua chúng ta đã gặp qua.”

Hạ Vân chắp tay hành lễ nói: “Lúc này có lễ.”

Hương Lan nói: “Mây đen như vậy, sợ chưa ngớt được đâu, cậu cứ từ từ, tôi đi lấy dù cho cậu.”

Hạ Vân hận không thể cùng nàng nhiều ngốc một lát, sao nguyện ý để nàng đi lấy dù, lại muốn Hương Lan coi trọng mình hơn, ho nhẹ một tiếng nói: “Câu cửa miệng nói ‘ngày mưa giữ khách’, giữ lại đều là khách quý, cứ kệ trời mưa đi. Có một lần ta đi dâng hương cho Văn Xương đại đế, lúc đầu vạn dặm không mây, bỗng nhiên một trận gió to thổi tới, cũng mưa to như hôm nay vậy. Lúc ấy đạo trưởng trong quan nói với ta, đây là ông trời giữ khách quý, cho nên cô nương không cần đi lấy dù, cứ để trời mưa là được.”

Những lời này khiến Hương Lan ngây ra, nghĩ thầm: “Nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì?” Xem xét khuôn mặt rụt rè của Hạ Vân, bỗng nhiên hiểu ra, nghĩ thầm: “‘Ông trời giữ khách quý’, ý là cậu ta là vị ‘khách quý’ kia?” Muốn cười ra tiếng rồi lại nhịn xuống, mím môi cười nói: “Nếu vậy công tử thật đúng là bất phàm ha, ngay cả đi dâng hương, ông trời đều đổ mưa để giữ lại.”

Hạ Vân đúng là có ý này, hắn từ nhỏ đọc sách xuất sắc, đã quen với việc người khác khen mình. Mỗi người đều nói hắn là Văn Khúc Tinh xuất thế, về sau chắc chắn trở nên nổi bật, làm quan làm tể. Hắn nghe quen nên cũng cho rằng mình bất phàm, về sau chắc chắn sự nghiệp hưng thịnh mở rộng cơ đồ, hắn quen mồm lại nói “Không dám”.

Hương Lan cố nén cười, tự nhủ: “Thư sinh cổ hủ nghèo kiết này cũng ngu ngốc thú vị đấy chứ.” Lại nói: “Như vậy tôi càng nên đi lấy dù cho tiểu Hạ tướng công, nếu mưa ướt “khách quý” mà ông trời đều phải giữ lại, rồi bị bệnh, thì thật tội lỗi.”

Hạ Vân nghe ra ý trêu chọc của Hương Lan, thấy nàng nói chuyện lanh lợi đáng yêu, tưởng lại nói thêm, đã thấy Hương Lan gõ cửa. Một bà hầu mở cửa sau, thấy là Hương Lan, biết nàng là người Tống Kha coi trọng, Tống Kha còn đặc biệt phân phó bà ta: “Nhà Hương Lan ở sau phố, nếu nàng ngẫu nhiên nhớ nhà, muốn về nhà, bà không cần lộ ra, lặng lẽ mở cửa để nàng về nhà là được.” Cho nên tươi cười nói: “Cô nương về nhà đã trở lại đấy à?”

Hương Lan cười nói: “Vâng, phiền mụ mụ mở cửa.” Nói xong, nhét một bầu rượu lấy từ nhà vào trong tay bà hầu nói, “Đây là rượu nhà ủ, không thể so bên ngoài, mụ mụ uống hai hớp nếm mới mẻ.”

Bà hầu kia cười nói: “Tôi đây liền mặt dày nhận lấy.” Trong lòng nghĩ: “Không nói tướng mạo, cách nói chuyện hành sự của Hương Lan này cũng cao minh gấp mười lần Phương Ti, khi nói chuyện luôn mỉm cười, hòa hòa khí khí, làm việc luôn khiến người thoải mái, Phương Ti lại hay ra vẻ khinh mạn, chả trách Đại gia coi thường Phương Ti.” Nghiêng người mở cửa cho Hương Lan.

Hương Lan nói: “Phòng mụ mụ có dù không? Hàng xóm cũ nhà tôi đang tránh mưa ở bên ngoài.”

Bà hầu nói: “Đúng lúc có một cái.” Lon ton cầm dù tới, Hương Lan từ khe cửa tiếp, đưa cây dù trong tay cho Hạ Vân nói: “Cầm đi thôi, nếu lúc nào nhàn, đưa dù đến nhà tôi là được.”

Hạ Vân còn tưởng lại nói hai câu, đã thấy Hương Lan lách người, linh hoạt vào cửa, cửa đỏ “Ầm” một tiếng đóng lại.

Hạ Vân ngơ ngẩn đứng hồi lâu, có chút buồn bã mất mát, nhưng lại nhớ tới vở kịch 《 Bạch Xà truyện 》 kia, chẳng phải Bạch nương tử và Hứa Tiên cũng kết duyên nhờ một chiếc ô che mưa sao, hiện giờ chuyến này chính là ứng điển cố, trong lòng lại vui sướиɠ, cầm ô đi, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói Hương Lan trở về phòng, thay y phục, soi gương chải đầu, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi Hạ Vân thì mỉm cười.

Hiện giờ vẽ tranh kiếm được tiền, lòng nàng cũng rộng rãi hơn, nếu tích góp một thời gian, trong nhà có thể mua phòng mua đất, đến lúc đó dụng tâm kinh doanh, cha nàng lại đi thu mua chút đồ cổ để bán, năm rộng tháng dài ắt sẽ giàu có hơn, tuy nói nàng xuất thân kém chút, nhưng gia cảnh giàu có, bản thân lại thi họa hơn người, cũng không đến nỗi không xứng với Tống Kha. Tuy nàng không cưỡng cầu mọi việc, nhưng từ đầu đến cuối đều không phải người cúi đầu với người, chẳng sợ chỉ nhìn thấy một xíu hy vọng, nàng cũng muốn cuộc sống trôi qua rực rỡ.

Hương Lan nói đùa với bọn nha hoàn một hồi, chợt thấy đại a đầu Cuốn Hoa bên người Tống Đàn Thoa tới, Hương Lan sốt ruột vội vã nhường chỗ, pha trà, Cuốn Hoa ngồi xuống cười nói: “Cô nương tống cổ tôi tới mời chị Hương Lan giúp đỡ. Cô nương đã ở phủ Lâm làm phiền nhiều ngày, hiện giờ muốn mở tiệc chiêu đãi vài cô nương Lâm gia và thiên kim của Hiện quốc công, nghe nói chị Hương Lan biết làm ít món ăn tinh tế, đến lúc đó làm hai ba món, cũng đỡ phải tìm đầu bếp bên ngoài.”

Hương Lan luôn miệng đáp ứng. Tống Đàn Thoa là người an tĩnh, ở cùng dì Tống, mỗi ngày đến cửa phòng còn chẳng ra, cũng chưa từng thấy nàng ngồi bàn đu dây trong viện mình, luôn có vẻ tâm sự nặng nề. Ban đầu Tống Đàn Thoa vẫn luôn ở phủ Lâm, từ khi Tống gia mua nàng thì Tống Kha phái xe ngựa, đón em gái về. Hương Lan yêu ai yêu cả đường đi, vì sự chiếu cố của Tống Kha nên cũng yêu quý Tống Đàn Thoa, lúc nào làm đồ ăn mới mẻ thường để lại một phần cho nàng. Mỗi lần Tống Đàn Thoa đều đáp lễ, có khi đưa một chậu hoa, có khi đưa trái cây tươi, có qua có lại cũng hòa thuận.

Không lâu sau, Tống Kha về nhà, Cuốn Hoa cáo từ. Tống Kha tuy che dù, nhưng trời mưa quá lớn, vẫn bị ướt một nửa quần áo, vào phòng tắm tắm gội xong, trong phòng mới bày cơm lên.

Tống Kha ăn ngấu nghiến, ăn đến thơm ngọt. Bọn nha hoàn dọn bàn, mang trái cây và trà nóng lên. Tống Kha nói ít hiểu biết và chuyện mới mẻ hôm nay, lại nói: “Hôm nay nghe Tu Hoằng nói, Lâm Cẩm Lâu diệt phỉ có công, tuy nạn trộm cướp còn chưa trừ, lại bình định xong hai thành trì, triều đình sắp ban lệnh khen ngợi xuống, Hoàng Thượng mặt rồng đại duyệt, hắn sắp thăng lên Tướng quân.”

Nhắc tới Lâm Cẩm Lâu, Hương Lan sợ hãi, nói: “Chẳng qua là diệt phỉ, sao có thể thăng đại quan vậy?”

Tống Kha lắc đầu nói: “Đây là đao thật kiếm thật liều ra tới, đừng thấy nhà hắn một đống loạn, thấy người phong lưu háo sắc mà coi thường hắn, hắn trị dưới có cách, dụng binh thành thạo, nhuần nhuyễn《 Binh pháp Tôn Tử 》. Nếu không, dù nhà hắn có hỗ trợ, tuổi trẻ vậy cũng không đạt được tiền đồ như thế.”

Hương Lan nghĩ thầm Lâm Cẩm Lâu há chỉ là phong lưu háo sắc, mà tính tình còn thô bạo, coi mình là nhất, một thân tham sân si. Tuy Lâm Cẩm Lâu đã cứu nàng một lần, nhưng nàng vẫn coi Lâm Cẩm Lâu trở thành Diêm Vương, hiện giờ nghe Tống Kha khen ngợi hắn, trong lòng có chút khác thường, nói: “Hắn có thể đánh có thể gϊếŧ như vậy, cưới bà vợ cũng hung hãn như Dạ Xoa, hai người ấy đúng là xứng đôi.”

Tống Kha bật cười, nói: “Mọi người đều biết thanh danh của Triệu Nguyệt Thiền trên quan trường, thanh thế Triệu gia lại lớn, nên có người muốn đưa mỹ thϊếp kiều tì cho Lâm Cẩm Lâu cũng không dám, sợ biến khéo thành vụng.”

Hương Lan nói: “Ở ác gặp ác, cũng là nghiệp chướng kiếp trước, nếu không thế nào hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ chứ.”

Tống Kha cũng cười nói: “Ta cảm thấy kiếp trước cô và ta cũng có duyên, nếu không đời này sao vừa gặp đã thân?” Nói xong, nhìn sang Hương Lan, âm thầm nắm tay nàng.

Hương Lan đỏ mặt, phỉ nhổ nói: “Phi! Không biết xấu hổ.” Đứng dậy trốn sang thứ gian.

Tống Kha cười. Một đêm không nói chuyện.

Mưa rơi tí tách cả đêm, mấy ngày tiếp vẫn mưa phùn, Tống Đàn Thoa mở tiệc chiêu đãi chậm lại mấy ngày. Tới sáng sớm ngày thứ năm, bầu trời trong xanh, đúng giờ Tỵ (9h), trước cổng lớn Tống gia chậm rãi tới hai chiếc xe ngựa, là cô nương Lâm gia và con gái Trịnh Tĩnh Nhàn của Hiện quốc công.

Hai bà hầu ra ngoài, cầm vải che cửa, các tiểu thư xuống xe, vịn tay nha hoàn vào trong, Quách mụ mụ tự mình nghênh đón ở cửa, thường dặn dò: “Các cô nương nhìn kỹ dưới chân chút, hôm qua vừa mưa, trên đất trơn lắm.”

Đám người đến cửa thuỳ hoa. Hương Lan lặng lẽ tránh sau cây cột trên hành lang gấp khúc nhìn quanh phía ngoài, thấy Lâm Đông Lăng và nha đầu Nam Ca đi tuốt đằng trước, phía sau là Lâm Đông Tú và nha hoàn Hàn Chi, Trịnh Tĩnh Nhàn chắp tay sau lưng mang theo nha hoàn đi cuối cùng.

Tống Đàn Thoa đứng đón chào ở cửa thuỳ hoa, gặp người tới thì vội xuống bậc thang, tiến lên thân mật nhường lối vào nhà, Lâm Đông Lăng nói: “Chị Hai bị phong hàn, hôm nay không đến được.”

Tống Đàn Thoa nói: “Nhà em có ít thuốc trị phong hàn rất hiệu quả, nhờ chị Lăng hỗ trợ mang về nhé.”

Sau khi các tiểu thư vào phòng, Hương Lan mới trở về, nghĩ thầm: “Nghe bọn hạ nhân phủ Lâm nói láo nói toét, nói ba tiểu thư chưa gả của Lâm gia đều có ý với Tống Kha, hiện giờ Lâm Đông Khởi sắp đính thân, vì tị hiềm nên mới không tới Tống gia. Còn hai người Lâm Đông Lăng và Lâm Đông Tú hôm nay đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, đoán hẳn là còn ý này.”

Không ngoài dự đoán của Hương Lan, hai người này đúng là ẩn giấu tâm tư, biết Phương Ti là người được dì Tống yêu thích, lặng lẽ tống cổ nha hoàn tâm phúc đi hỏi thăm nàng ta. Các tiểu thư tự tại bàn luận trên trời dưới biển trong phòng, lẫn nhau tìm niềm vui, Nam Ca , Hàn Chi và nha hoàn Duyệt Nhi của Trịnh Tĩnh Nhàn đi tìm Phương Ti nói chuyện.

Nam Ca hỏi: “Sao cô nương nhà các cô không ở Lâm gia thế? Còn Tống đại gia nữa, giờ cũng không hay vào phủ.”

Hàn Chi nói: “Chẳng lẽ bởi vì việc học bận quá? Nhưng vẫn phải chú ý giữ sức khỏe.”

Phương Ti đang nén giận trong lòng, cười lạnh nói: “Cũng không phải vì việc học, mà do phòng cậu ấy mới tới cô thiên tiên, mê mắt Đại gia, khiến Đại gia không nhổ được chân.”

Nam Ca và Hàn Chi nhìn nhau, cùng kêu lên: “Có chuyện gì vậy?”