Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 89: Nhớ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan và Tống Kha thả đèn hoa sen, vì đã muộn nên không ở lâu, đi song song trở về nhà. Hương Lan một đêm mộng đẹp. Ngày hôm sau, Tống Kha vẫn đi thư viện đọc sách. Hương Lan thu dọn trong phòng ngoài phòng một chuyến, mở hết chỗ hòm xiểng xiêm y ra, gấp chỉnh tề, chia làm mấy chồng cho vào trong ngăn tủ.

Nguyệt Hề cười nói: “Muốn sửa soạn lại y phục của Đại gia từ lâu nhưng lại không rảnh rỗi.”

Hương Lan nói: “Có chút xiêm y cũ mặc từ lâu, viền áo đều bạc cả màu, tuy giản dị nhưng không nên giản dị thế này, Đại gia cả ngày đón đi rước về, giao tiếp đều là con cháu nhà thế gia, quan viên hương thân có thể diện, nhiều người cũng không cảm thấy gì nhưng đáng giận nhất là có vài kẻ mắt chó xem người thấp, dựa vào xiêm y để xem thường người khác, cũng không thể bị người coi thường được.” Chỉ vào từng cái nói: “Mấy bộ này đều mới, đặt ở trên cùng, để Đại gia gặp khách thì mặc; những bộ này thì hơi mới, lúc nào rảnh thì thay cổ áo và tay áo, phun rượu nóng rồi dùng bàn ủi là thì chẳng khác gì đồ mới; chồng thứ ba này có vài bộ hỏng, nên sửa lại, không khâu được thì thêu đóa hoa cũng che được, đáng tiếc nhất là bộ y phục da này, bị mọt ăn rồi, ngày nào bảo quản sự nâng rương gỗ mới lại đây; còn vài bộ này, giặt đến quá cũ hoặc trên vạt áo dính dầu mỡ, hỏi lại đại gia, nếu cậu ấy không mặc nữa thì đi thưởng người.”

Nguyệt Hề vỗ tay nói: “Mỗi năm Đại gia đều may thêm ba, bốn bộ xiêm y theo quý, nhưng đặt trong hòm xiểng, có vài bộ làm xong quên luôn, may mà lục ra xem.” Liền gọi Quân Hề tới, cùng Hương Lan sắp xếp xiêm y, lại tìm nguyên liệu thích hợp rồi khâu khâu vá vá.

Nguyệt Hề chợt thở dài: “Ai, nếu lão gia còn sống, Đại gia cũng không đến nỗi mặc xiêm y như thế này, mỗi năm may mấy bộ đồ mới, đồ cũ thế này đã sớm bỏ đi.”

Hương Lan nói: “Mặc đồ cũ cũng không có gì không tốt, dù sao không mặc nó đi gặp khách là được.”

Quân Hề nói: “Đại gia tích góp bạc chờ sau khi trúng cử thì dùng, những ông quan trong kinh đều xấu bụng, không đi quan hệ lo lót thì sao Đại gia có thể mưu được chức tốt.”

Đang nói, nghe có người nói với qua cửa sổ: “Hương Lan cô nương có nhà không?” Hương Lan thăm dò qua, thấy Quách mụ mụ đang đứng ngoài phòng, vội vàng buông đồ trong tay, xuống giường đi giày rồi ra ngoài, nói: “Sao mụ mụ lại tới, mau vào phòng ngồi.”

Quách mụ mụ đầy mặt tươi cười, nắm tay Hương Lan cười nói: “Không có gì, hôm nay ta lại đây nhận lỗi với cô nương. Con gái của ta không hiểu chuyện, nói lời va chạm cô, cô nương tha thứ nó lỗ mãng không kiến thức nhé. Đừng chấp nhặt nó làm gì, ta sẽ dạy dỗ nó.”

Hương Lan hiểu ra, nhất định là Tống Kha đi gõ Quách mụ mụ, cười nói: “Sao mụ mụ lại nói vậy, là tôi ăn nói vụng về, không biết câu nào nên nói câu nào không nên nói, còn thỉnh chị Phương Ti nhiều thông cảm.”

Hai người giả cười khách sáo một phen, Quách mụ mụ đưa hộp đồ ăn nói: “Đây là bánh xốp mới hấp sáng nay, lấy tới đây để các cô nếm thử.”

Hương Lan lại cười nói: “Để mụ mụ lo lắng.” Trở về lại cầm một hộp bát bảo mứt hoa quả để Quách mụ mụ mang về.

Có chuyện Hương Lan không biết, sáng sớm nay, Tống Kha đi thỉnh an dì Tống, hai mẹ con nói đùa vài câu, Phương Ti đứng một bên hầu hạ, tận dụng mọi thứ nói: “Đã làm xong quần cho Đại gia rồi đấy ạ, Đại gia thử nhìn xem, có chỗ nào không vừa ý thì để tôi sửa lại.” Nói rồi nâng quần kia tới trước mặt Tống Kha.

Dì Tống cười nói: “Phương Ti mất hai tối mới làm được, không cho nói không tốt đâu đấy.”

Tống Kha cúi người, cười nói: “Không dám.” Lại liếc nhìn Phương Ti một cái. “Làm cô lo lắng.”

Khuôn mặt Phương Ti lập tức đỏ bừng, thẹn thùng nhìn Tống Kha. Tuy nàng ta mồm miệng lanh lợi, lúc này lại nói không nên lời, chậm rãi lùi đến chỗ dì Tống.

Dì Tống và Quách mụ mụ trao đổi ánh mắt, hai người đều cười. Tống Kha thấy hết, hơi hơi cúi đầu, một lát nói: “Mấy năm nay Phương Ti hầu hạ mẫu thân tận tâm tận lực, vất vả công lớn, chỉ là tuổi tác cũng dần lớn, mẫu thân nhớ lưu ý tìm nhà tốt cho nàng, đến lúc đó con cũng cho nàng thêm một bộ đồ cưới.”

Lời còn chưa dứt, mặt Phương Ti trắng bệch, nước mắt đảo quanh, dì Tống ngẩn ra, nhìn Quách mụ mụ, trên mặt có chút xấu hổ, lại không muốn trái ý con trai, nói: “Nói đúng lắm, tất nhiên không thể bạc đãi Phương Ti.”

Tống Kha cũng không ngồi nữa, đứng dậy cáo từ, Quách mụ mụ đưa đến ngoài cửa, Tống Kha chợt ngừng chân, quay người lại nói: “Phương Ti rốt cuộc là nha đầu phòng mẫu thân, về sau có thêu thùa may vá cũng tăng cường mẫu thân trước, vì ta làm quần mà thức đêm, thứ nhất ta không đành lòng, thứ hai nếu nàng bị bệnh, ai đi làm việc phòng mẫu thân?”

Quách mụ mụ trong lòng trầm xuống, liên tục nói: “Đại gia nói đúng, về sau sẽ bảo Phương Ti chỉ làm kim chỉ cho phu nhân thôi.”

Tống Kha điểm đến là dừng, xoay người ra ngoài.

Quách mụ mụ cảm thấy Tống Kha nói chuyện có ẩn ý, vào thứ gian, thấy Phương Ti đang lau nước mắt trong phòng, đi qua dò hỏi, biết hôm qua nàng tranh cãi vài câu với Hương Lan, Quách mụ mụ vội la lên: “Đã bảo con ít trêu chọc Hương Lan, con cố tình không nghe, giờ cũng không để lại đường sống cho mình!” Vội vã mang bánh đi nhận lỗi với Hương Lan, sau khi trở về thở ngắn than dài nói với Phương Ti: “Hôm nay mẹ đã nhìn Hương Lan cẩn thận, vẻ ngoài chẳng khác gì tiên nữ, nói chuyện làm việc giọt nước không lọt, chả trách Đại gia để ở trong lòng. Nàng như vậy cùng con xé rách thể diện, đã biết không phải đứa có thể dung người, về sau Đại gia cưới vợ, đều có nàng chịu, con hà tất cùng nàng tranh vào lúc này? Nghe mẹ nói, từ nay về sau cách xa nàng ra, ngàn vạn đừng chọc Đại gia không thoải mái nữa.”

Phương Ti nghẹn ngào đồng ý, trong lòng thầm hận Tống Kha vô tình, hận Hương Lan phá chuyện tốt của nàng, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói Hương Lan thu dọn phòng Tống Kha xong, sau đó vẽ một bức côn trùng cây cỏ đồ, viết bốn chữ “Lan Hương cư sĩ”, lấy ra một dấu triện hình vuông, chấm con dấu vào mực, dùng sức ấn xuống tranh. Nàng phối màu tranh, viết chữ nhã, lại cũng có rực rỡ diễm lệ, vẽ hoa cỏ thì thoải mái, côn trùng lại dùng lối vẽ tỉ mỉ tinh tế tạo hình, phong nhã hoạt bát, có một phong cách riêng. Nhân trên thị trường rất khó nhìn thấy bức tranh mới lạ như vậy, rất được các phu nhân, tiểu thư khuê các yêu thích.

Khoảng thời gian trước, nhân Hương Lan vào phủ Lâm, không có thời gian vẽ tranh, chỉ vẽ được hai, ba bức để Trần Vạn Toàn bán, bên ngoài rất khó kiếm tranh nàng vẽ, nên giá tranh tăng thêm mấy lần, cứ thế trên phố có tranh phỏng theo, nhưng rốt cuộc không đáng yêu bằng tranh Hương Lan vẽ. Tuy Trần Vạn Toàn là người không đáng tin cậy nhưng lại giỏi luồn cúi, biết ăn nói, thổi phồng tranh này, hiện nay một tranh bán được bảy, tám lượng bạc, mừng đến Trần Vạn Toàn cả người lâng lâng.

Hương Lan lại không chịu vẽ nhiều, chỉ vẽ một, hai bức, Trần Vạn Toàn mang treo trong tiệm đã bán hết, nhất thời tên tuổi của “Lan Hương cư sĩ” vang dội, liên can văn nhân mặc khách đều sưu tầm một bức vì vinh, cứ thế tranh càng thêm quý giá.

Hương Lan vẽ xong, cảm thấy trong phòng oi bức, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mây đen giăng đầy trời, biết là sắp mưa, vội lấy dù, đến hành lang gọi Lục Đậu tới nói: “Sáng nay sợ Đại gia không mang dù, em đi thư viện đưa một chuyến, đi nhanh về nhanh.” Lục Đậu cầm dù đi ngay.

Hương Lan cất tranh, nghĩ không nên giữ tranh tại Tống gia, nàng cầm dù, lặng lẽ đi từ cửa sau ra ngoài, về nhà thấy Trần Vạn Toàn không có nhà, giao tranh cho Tiết thị, dặn dò vài câu: “Nửa tháng sau mẹ hãy đưa tranh cho cha, không thể bán quá thường xuyên, thứ này một khi không tinh quý sẽ rớt giá. Chờ thêm một thời gian, con không vẽ côn trùng cây cỏ nữa, chuyển sang vẽ sơn thủy, nếu cũng bán được giá cao thì không thể tốt hơn.” Lại nói, “Ban đầu cha nói con là người vẽ tranh này, hiện giờ trăm triệu không thể, bảo cha sửa miệng, cứ nói mình chỉ lỡ miệng loạn thổi phồng, tranh này là do văn nhân du lịch tứ phương vẽ, lúc trước ở tại am Tĩnh Nguyệt tặng con mấy bức, vẫn luôn trân quý đến nay mới lấy ra bán đi.”

Tiết thị liên tục ứng, cẩn thận cất tranh đi, nói: “Cha con nói, một bức như vậy, dùng gỗ mun tốt đóng khung, bán được giá cao lắm đấy.”

Hương Lan thấy sắc trời đen như đít nồi, nói hai câu qua loa với Tiết thị rồi ra cửa, mới ra ngoài đã nghe bầu trời nổ vang, mưa lớn như hạt đậu bùm bùm đổ xuống, Hương Lan vội vàng căng dù, nhấc váy đi mau, đến cửa sau của Tống phủ, lại nhìn thấy một thư sinh mặc trường bào vải bông màu xanh lá, đứng tránh mưa dưới mái hiên.

Hương Lan đi lên trước nhìn cẩn thận, mới thấy rõ người này đúng là Hạ Vân.

Thì ra Hạ Vân nghe chị dâu Hai nói việc của Hương Lan, trong lòng không vui vẻ. Hắn và mấy bạn cùng trường khi nhàn hạ cũng từng nghị luận tiểu thư các nhà, thậm chí cả nữ tử thanh lâu. Hắn có vài phần tuấn lãng, khí chất văn nhã, lại là người đọc sách, rất nhiều nhà vừa ý hắn, các cô nương, nàng dâu láng giềng trên phố đều thích bắt chuyện với hắn, lặng lẽ đưa túi tiền khăn linh tinh. Một hồi hắn và mấy bạn cùng trường đi dạo trên phố, tiểu Thúy Tiên vừa cười vừa cắn hạt dưa tựa trên lan can tú lâu Di Hồng Viện, tháo đóa hoa trên đầu ném lên người hắn, dẫn tới quanh hắn vừa đố kị vừa hâm mộ, tranh nhau trêu ghẹo hắn. Hắn lúc ấy đỏ mặt, đáy lòng lại ngăn không được đắc ý. Hắn thoáng nhìn lên trên, cảm thấy tiểu Thúy Tiên kia dung mạo diễm lệ, sóng mắt rung động đó là phong tình vạn chủng, tuy hắn cầm giữ được bản thân nhưng cả người cũng mềm nhũn.

Nhưng từ khi thấy Hương Lan, lại cảm thấy tiểu Thúy Tiên dù phong lưu xinh đẹp, nhưng rốt cuộc kém cỏi, xa không bằng Hương Lan thanh lệ quý khí. Một nhớ một mong như vậy, sách cũng đọc không vào, đành phải ra ngoài đi dạo, đi qua hiệu cầm đồ Trần Vạn Toàn ngồi, thấy trong tiệm có treo một bức Hương Lan vẽ 《 Cải trắng anh đào đồ 》trên tường, ngòi bút linh hoạt, thanh nhã tươi mát, trái tim hắn dao động, nghĩ thầm: “Có thể vẽ được tác phẩm xuất sắc như thế, phải là người cực có lòng dạ.” Trong lòng càng thêm nhớ thương.

Từ cửa hàng ra ngoài, bất tri bất giác thế nhưng đến cửa nhà Hương Lan, đáy lòng ngóng trông có thể gặp nàng một lần. Thấy Hương Lan không có nhà, trong lòng thất vọng, lắc lư ở ngõ nhỏ một hồi, vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngờ trời bỗng nhiên mưa to, vội vội vàng chạy đến cửa sau Tống phủ, trú mưa dưới mái hiên.

Hắn nhìn thấy có một cô gái cầm ô lại đây, cảm thấy đó là Hương Lan, chờ đi đến trước mặt, ô che mưa hơi hơi giơ lên, lộ ra gương mặt như phù dung và một đôi mắt đen như mã não, Hạ Vân thấy trong lòng như có mười mấy con thỏ nhỏ “Thình thịch” nhảy loạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »