Chương 85: Giấu giếm

Sau khi ra khỏi phòng dì Tống, Quách mụ mụ túm Phương Ti đến trong phòng, đóng cửa lại nhỏ giọng nói: “Không cho phép nhắc lại chuyện Hương Lan nữa, không phải con không biết, Đại gia nói gì phu nhân nghe nấy, nếu Đại gia nói than màu trắng, phu nhân đều sẽ đi theo nói ‘không sai, nhìn hơi trắng’…Ai, sao con lại đâm vào mũi đao làm gì?”

Phương Ti xoắn khăn nói: “Con không cam lòng.”

Quách mụ mụ thở dài: “Không cam lòng thì định thế nào? Ta đã sớm khuyên con biết mấy chữ, Đại gia thích người thư hương, con càng không nghe, Hồng Tụ, Hương Lan đều hiểu biết chữ nghĩa, hiện giờ không được ưa thích lại có thể oán ai?”

Phương Ti càng thêm bực bội, vung tay, lên giường nằm xuống, lấy chăn che đầu. Quách mụ mụ ngồi xuống mép giường, thở dài, đẩy Phương Ti nói: “Con đấy, từ nhỏ đã là đứa sáng suốt, lúc này đừng choáng đầu đi lầm đường. Đại gia đặt nha đầu kia trong lòng, con đừng đi tìm không thoải mái, ngày thường phải thân cận nhiều chút. Ta nhìn Đại gia đối với con vừa ôn hòa vừa dễ thân, cũng chưa chắc không có tâm tư kia, chúng ta lại chờ hai năm. Nhưng sau hai năm mà vẫn không thành, con không thể trì hoãn nữa, ngoan ngoãn lấy chồng cho ta, nghe không?” Nói xong đẩy Phương Ti.

Phương Ti vùi đầu khóc, nghe Quách mụ mụ nói vậy, cắn môi khóc dữ hơn.

Lại nói Hương Lan, giúp đỡ bọn nha hoàn dọn cơm, Tống Kha cũng tắm gội ra ngoài, đổi một bộ y phục màu xanh đậm ở nhà, thấy Hương Lan muốn lui ra, gọi lại nói: “Hương Lan đừng đi, ở lại cùng nhau ăn.”

Hai người Quân, Nguyệt nghe thấy, nhau nhìn, mím môi đi. Hương Lan hơi xấu hổ, mấy ngày nay nàng vẫn ăn cùng nha hoàn trong phòng, hiện giờ Tống Kha bảo nàng ở lại, khiến nàng hơi mất tự nhiên.

Tống Kha lại tựa như không có việc gì, ngồi xuống cạnh bàn, vỗ vỗ ghế bên cạnh, cười nói: “Mau tới đây. Đứng ngốc ở đấy làm chi?”

Hương Lan chần chờ đi lên trước, Tống Kha kéo nàng ngồi xuống, gắp vài đồ ăn đặt vào đĩa trước mặt nàng, chớp mắt vài cái, giọng nói mang theo vài phần nghịch ngợm: “Chỉ có hai ta, không cần câu nệ như vậy.” Nói xong múc một chén canh cho nàng, “Cô nếm thử đi, đây là canh chân giò hun đấy.”

Hương Lan nhìn chằm chằm chén canh thơm nức mũi trước mắt, cũng không nhúc nhích.

Canh chân giò hun khói cũng là món canh Tiêu Hàng thích nhất, hiện giờ ở Tống gia từng ấy thời gian, từ tính tình, sở thích, cử chỉ lời nói của Tống Kha, nàng chắc chắn Tống Kha là Tiêu Hàng, hôm qua nàng đi thư phòng, lặng lẽ lấy ra cây quạt “Tiểu lâu nghe đêm sáo, vắng vẻ đã canh ba”, thấy chữ viết vừa quen thuộc vừa xa lạ, yên lặng rơi nước mắt.

Tìm được trượng phu kiếp trước, nàng không rõ là vui sướиɠ vẫn là bi thương. Vui là hai đời làm người, vậy mà còn cơ duyên gặp lại nhau; bi chính là thân phận chẳng khác gì mây và bùn, Tống Kha vạn không có khả năng cưới một nô tỳ như nàng làm vợ!

Dù Tống gia không còn quang vinh và thể diện như năm đó, nhưng “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, đến cùng từng là nhà thế gia, vẫn có không ít ruộng đất cửa hàng, nếu Tống Kha thi đậu công danh, sẽ lại vinh quang cửa nhà, đến lúc đó cưới con gái nhà danh môn, việc chấn hưng gia nghiệp sẽ nằm trong tầm tay. Dù chàng cưới con gái nhà bình thường, cũng tất nhiên là khuê tú nhà gia cảnh giàu có, có thể diện. Đếm tới đếm lui cũng không tới phiên một nha hoàn bị chủ nhân nắm thân khế như nàng.

Mặc dù nàng và Tống Kha nhận nhau thì có thể thế nào?

Nàng không dám khinh thường. Ban đầu nàng và Tiêu Hàng chỉ mới làm vợ chồng một năm đã đi lưu đày, thời gian bên nhau không đến hai năm. Huống chi, hôn sự đó là nàng một bên tình nguyện.

Hiện giờ cách một đời gặp lại, tình ý của Tống Kha với nàng đến tột cùng còn lại mấy phần?

Nếu cả đời này làm thϊếp, nàng tình nguyện từ đây vĩnh viễn không gặp nhau!

Thấy Tống Kha quan tâm săn sóc, ân cần che chở, trong lòng nàng như có một tảng đá lớn. Tuy luôn cảnh báo mình không thể mê muội hãm sâu, nhưng thật đáng xấu hổ, đáy lòng nàng vẫn trộm vui sướиɠ, còn le lói một chút hy vọng.

Phật nói cầu không được là khổ nhất, ngày ngày nàng đều giãy giụa trong chấp niệm và bỏ qua.

Tống Kha rót một chén rượu cho mình, gắp một miếng mì sợi định ăn, nhìn Hương Lan lại dừng lại.

Hắn không biết vì sao Hương Lan lại có vẻ bi thương. Mấy ngày nay hắn tìm mọi cách khiến nàng vui, nhưng mỗi khi Hương Lan cười xong, ánh mắt bi thương này lại xuất hiện, giống như nàng đã trải qua nhiều thăng trầm của dòng đời. Kiếp trước hắn chết bệnh, hốt hoảng phiêu đãng, không biết bao lâu lại mơ hồ nghe được có người kêu gọi, theo tiếng mà đến, lại là cậu con trai hai tuổi Tống Kha của Tống gia sắp sửa bệnh chết, trong nhà mời đạo sĩ gọi hồn. Mà lúc này Tống Kha đã tắt thở, hắn bèn lại gần, tiến vào người của đứa trẻ kia, nhoáng lên đã qua mười mấy năm. Hắn từng nhờ người hỏi thăm, Thẩm thị đã mất, mà những người thân kiếp trước của hắn, người thì chết, người thì mất tích, không tìm nổi được một người.

Hiện giờ nhìn cô gái này lại thấy giống thê tử Thẩm thị kiếp trước của hắn, đôi khi hắn cũng nghĩ, hay là Hương Lan giống hắn, có linh hồn của Thẩm thị chăng? Hắn từng mở miệng thử vài lần, lại cố ý nói ra chút việc chỉ có hắn và Thẩm thị mới biết, lại phát hiện Hương Lan không hề có phản ứng. Vì thế hắn lại nghĩ chắc mình đoán sai rồi, rốt cuộc đã qua mười mấy năm, đủ loại kiếp trước tựa như một giấc mộng.

Tống Kha ho nhẹ một tiếng, tự lấy tới một chiếc chén nhỏ bằng đá hồng vẽ hình tàu chuối, đổ đầy một chén cho Hương Lan, đưa đến trước mặt nàng rồi nói: “Có phải cô có tâm sự?”

“Tâm sự gì kia?” Hương Lan ngẩng đầu đã không còn vẻ thanh sầu, khẽ cười nói, “Chỉ là cảm thấy ngồi cùng bàn ăn cơm với cậu không phép tắc thôi.”

Tống Kha cau đôi mày rậm: “Cái gì phép tắc với không phép tắc, ta chán nhất cái này, ở trong nhà mình, không phải đồ cái thống khoái sao? Ta nguyện ý nhìn cô ăn cùng ta.” Nói rồi đẩy chén rượu lên phía trước, “Hôm nay uống cùng ta mấy chén rượu.”

Hương Lan khẽ cười nói: “Đêm hôm rồi còn uống rượu, lát nữa có đọc sách không? Rồi chẳng cầm bút nổi, chẳng học được chút nào vào đầu.”

Tống Kha cười nói: “Nhắc chuyện mất hứng kia làm gì, ta chạm ly với cô trước.” Thúc giục Hương Lan giơ chung rượu lên, chạm chạm, uống một hơi cạn sạch.

Hương Lan vội vàng khuyên nhủ: “Tốt xấu ăn chút đồ ăn, nếu không say rượu dễ dàng bị thương ngũ tạng lục phủ.” Gắp vịt cuốn vào đĩa của Tống Kha.

Tống Kha không tự giác cười rộ lên, ăn vịt cuốn, chậm rãi nói ít việc thú vị xung quanh, nói mấy học sinh bướng bỉnh gây sự thế nào với đại nho thư viện; nói Lâm Cẩm Đình vụиɠ ŧяộʍ đi kỹ viện uống hoa tửu, bị Lâm lão thái gia biết, mệnh Lâm Trường Mẫn cầm roi dạy dỗ, Lâm Cẩm Đình nước mũi nước mắt giàn giụa kể khổ với Tống Kha, rằng vì sao Đại ca cậu ta có thể đến địa phương kia, còn cậu ta thì không được, thật không công bằng; lại nói cửa hàng của cậu ta bị giang hồ thuật sĩ lừa thế nào.

Tống Kha nói năng dí dỏm, phong thái cao nhã, lời nói hóm hỉnh khiến Hương Lan vẫn luôn mím môi cười. Có lẽ quá vui vẻ, mãi đến khi Quân Hề tới gõ cửa, mới phát hiện đã đến giờ Hợi (21h).

Bọn nha hoàn thu dọn bàn, lại lấy nước vào, Tống Kha uống đến năm phần say, thấy ánh trăng trong viện đẹp, muốn ra ngoài ngắm trăng. Nguyệt Hề dọn bàn nhỏ, Quân Hề pha ấm trà nóng, mang trái cây bánh ngọt lên. Tống Kha tống cổ: “Các cô đi ngủ đi, nơi này có Hương Lan hầu hạ.”

Hai người đứng sóng vai trong viện. Xung quanh lẳng lặng, chỉ nghe gió thổi qua rừng trúc “xào xạc”, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, lại càng thêm vẻ yên lặng.

Hương Lan ngẩng đầu, vầng trăng khuyết treo phía chân trời, ánh trăng lơ lửng như bạc.

Tống Kha đứng trong chốc lát, thở dài một hơi, cười nói: “Vạn cảnh tùy tâm trạng. Ta nhớ rõ có một lần ngắm trăng cùng một cô gái. Đó là một vầng trăng tròn sáng ngời, lơ lửng trên mặt sông, nhưng khi đó vì trong lòng đau khổ, dù ánh trăng đẹp bao nhiêu cũng cảm thấy lạnh lẽo bi thương. Nhưng hôm nay, tuy chỉ là vầng trăng khuyết nhưng ngắm nó trong lòng thật yên bình, giống như đời này chưa bao giờ nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy.”

Hương Lan vẫn ngẩng đầu nhìn trăng, mỉm cười nói: “Đêm nay ánh trăng thật sáng tỏ. Cậu nhìn xem, trên trời không mây, còn có thể thưởng hoa trong viện, có trà ngon nếm, thật là cuộc sống của thần tiên.”

Tống Kha nhỏ giọng nói: “Còn có em ở bên ta, không phải cảnh đẹp cũng biến thành cảnh đẹp.” Nói rất nhỏ, tới tai Hương Lan phảng phất như không tồn tại, nhưng Tống Kha vẫn đỏ mặt. Đi nắm tay Hương Lan, trong lòng nảy lên, e sợ Hương Lan cảm thấy hắn là nam tử lỗ mãng cuồng lang, ho nhẹ một tiếng muốn nói gì, rồi lại không tìm thấy lời gì để nói. Hắn vốn là người trầm tĩnh, lúc này vì quá để ý bỗng trở nên hoảng loạn.

Hương Lan lại không tránh, an tĩnh đứng một bên, đầu gục xuống, trong lòng yên lặng nói: “Ông trời rủ lòng thương ta, để ta làm càn một lát.” Tống Kha là người nàng trân quý, nhìn chàng thần thái sáng láng chuyện trò vui vẻ, nàng nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp kiếp trước, khiến nàng muốn lại gần, ở chung với Tống Kha mỗi một khắc, nàng tạm thời có một khắc quên đi thân phận hèn mọn và vận mệnh nhiều chông gai của nàng.

Tống Kha nhìn trộm qua, thấy gương mặt dịu dàng và đôi vai nhỏ nhắn mềm mại của Hương Lan, hắn nhéo tay nhỏ của Hương Lan, trong lòng mềm mại, nhếch miệng cười. Lần đầu gặp Hương Lan, hắn đã cảm thấy tiếng lòng bị trêu chọc. Cô gái này vừa xinh đẹp lại quật cường cứng cỏi như vậy, dù bị Tào Lệ Hoàn trách đánh, đều không chật vật như người khác, qua đi vẫn thẳng lưng, trong xương cốt mang theo tôn quý và kiêu ngạo. Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ức chế không được xúc động mau chân đến xem nàng.

Tống Kha siết chặt tay Hương Lan, kéo nàng ngồi cạnh bàn, cười nói: “Ta nguyên bản biết chút đàn sáo để gửi gắm tình cảm. Đáng tiếc gia mẫu thích yên tĩnh, lại do phụ thân qua đời, trong nhà hồi lâu không có tiếng nhạc, nếu không lúc này thổi một bài mới hợp với tình hình.”

Hương Lan ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn nhã của Tống Kha, mỉm cười nói: “Bốn phía đều là tiếng trời, dễ nghe hơn tiếng đàn sáo.”

Hương Lan tươi cười xinh đẹp, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt ngọc ngà của nàng giống như dát ánh bạc, tựa như người bước ra từ tranh, Tống Kha sững sờ, ngây ngốc “Ừ” một tiếng.

Hương Lan thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng muốn cười, nhưng chợt lại dâng lên chút buồn bã, đứng lên nói: “Muộn quá rồi, Đại gia về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách, đừng để bị bệnh.”

Tống Kha lưu luyến không rời, nhưng lại sợ Hương Lan mệt mỏi, đành phải đồng ý.

Hương Lan hầu hạ Tống Kha rửa mặt đi ngủ. Hắn vén màn giường lên, nhìn Hương Lan bưng nến đóng cửa rời đi, hắn định giữ Hương Lan lại, nhưng lại cảm thấy như thế là xúc phạm nàng.

“Chờ xong kỳ thi mùa xuân sang năm đi.” Tống Kha nghĩ vậy, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.