Hủy Nhi ngó nghiêng nhìn vào phòng phía đông vài lần, sau đó tay chân nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ phía tây, nói khẽ với Tào Lệ Hoàn: “Còn đang thêu hoa, cũng chưa thấy ngẩng đầu, nhìn như là đứa thành thật.”
Tào Lệ Hoàn cười lạnh nói: “Lúc này vừa tới, đương nhiên phải cần mẫn hai ngày, ai biết về sau thế nào.”
Hủy Nhi nhíu mày nói: “Vẻ ngoài quá gây chú ý, nhìn gương mặt này, chỉ sợ không an tâm được, không biết nàng ta có bối cảnh gì? Mua tới? Vẫn là nô tài trong phủ sinh ra?” Nàng có màu da vàng, vóc người béo chút, nhưng lại thích chưng diện, cho nên nhìn gương mặt ngọc tuyết, dáng người yểu điệu của Lan Hương, trong lòng chua lòm.
“Nghênh Sương nói với ta, là con của người hầu trong phủ, cha nàng là Tam chưởng quầy của cửa hàng đồ cổ.” Tào Lệ Hoàn uống một hớp trà, “Nhà đó nửa vời như vậy, chẳng qua có chút ít thể diện, cũng dễ đắn đo, không cần lo lắng điêu nô khinh chủ.”
Hủy Nhi cười ha ha nói: “Cô nương tốt của em, đừng nói điêu nô, là tổ tông của điêu nô, đến trước mặt cô cũng phải cúi đầu xưng thần.”
Tào Lệ Hoàn đầy mặt đắc ý, bưng chén trà uống một ngụm, quay đầu nói với Hoài Nhụy: “Về sau, hai người các em nhìn chằm chằm nàng cho ta.” Lại mang theo tức giận nói: “Triệu Nguyệt Thiền thật đáng chết, uổng phí ta tặng đôi vòng ngọc tốt nhất cho nàng ta, thế mà lại cho ta một đứa nha đầu vừa vào phủ chưa được dạy dỗ!”
Hoài Nhụy nói: “Đây cũng là nói rất lâu mới đưa tới một đứa.”
Hủy Nhi cầm một miếng bánh, vừa nhai vừa nói: “Ai nói không phải, nhưng chúng ta chỉ có thể nhờ vả mợ ấy, tốt xấu đưa tới một người cũng tốt hơn không có đứa nào.”
Tào Lệ Hoàn vẫn sầm mặt, cười lạnh nói: “Ta tạm thời chịu đựng, chờ ta gả ra ngoài, nhất định phải báo thù, toàn bộ trên dưới Lâm gia không có người tốt!”
“Ai nói không có chứ? Cô nương chúng ta chính là người rất tốt!” Hủy Nhi bưng ấm hoa văn chim và hoa đào rót thêm trà cho Tào Lệ Hoàn, đưa mắt ra hiệu cho Hoài Nhụy.
Hoài Nhụy cười nói: “Đúng vậy, mấy tiểu thư trong phủ, bó lại cùng nhau cũng không tài năng, khôn khéo, có dung mạo, có khả năng như cô nương.”
Những lời này nói trúng lòng Tào Lệ Hoàn, khóe miệng giấu không được ý cười, lại thở dài: “Ta đầu thai không tốt, năm xưa cha bệnh tật trên giường, trong nhà nhiều con trai con gái thế mà cũng chỉ có ta hầu hạ trước giường bệnh thôi, cha vừa mất, mẹ lại bị bệnh, không bao lâu buông tay nhắm mắt, bạc trong nhà cũng tiêu sạch, cuối cùng việc làm mai cũng không tìm được nhà tốt nhất.”
Hủy Nhi nói: “Nói tới việc này, nô tì cũng thấy ấm ức, chỉ bằng dung mạo và phẩm hạnh của cô nương, nếu lão gia, phu nhân còn sống, người tới cầu thân chắc còn đá phá bậc cửa, dạng người gì tìm không ra, hiện giờ…Ai, đúng là uất ức cô nương.”
“Nhậm gia cũng không tồi, vài ngày trước, xe ngựa Nhậm gia vào phủ, nô tì còn nhìn thấy Nhậm công tử, trông rất tuấn tú lịch sự, Nhậm gia lại ít người đơn giản, cô nương gả qua đó, chỉ hầu hạ lão phu nhân và cô em chồng Nhậm gia là xong, hai năm nữa cô em lại gả chồng, lại thêm hai năm nữa, lão phu nhân mất, trong nhà sẽ yên tĩnh bình lặng, tốt hơn nhiều so với gả cho đại gia đình.” Hoài Nhụy nói, Tào Lệ Hoàn gật đầu, sắc mặt mới tốt lên chút.
Trước khi ăn cơm chiều, Hương Lan đưa một chiếc khăn đã thêu xong đến chỗ Tào Lệ Hoàn. Tào Lệ Hoàn thấy nhanh như vậy đã thêu được một chiếc, thì chấn động, lấy tới nhìn kỹ, thấy đường may cân xứng tinh tế, phối màu thanh nhã, tuy là chiếc khăn nhỏ nhưng lại rất tươi sáng.
Trong lòng nàng vừa lòng, cũng phai nhạt hai phần bất mãn lúc trước với Hương Lan, nhưng lại cảm thấy không chỉ ra chút khuyết điểm thì không thể hiện mình cao minh, bèn cố tình chọn mấy chỗ “thêu không tốt”, lại nói: “Tuy nói phải thêu nhanh, cũng không thể chỉ chú ý việc thêu nhanh, mà quên mất phải thêu đẹp. Kim chỉ của ta là do tú nương tốt nhất Dự Châu chỉ dạy, lúc bảy, tám tuổi đã thêu giỏi hơn ngươi bây giờ.”
Lời vừa ra khỏi miệng cũng cảm thấy có chút không ổn, lại tươi cười nói: “Kim chỉ của Hoài Nhụy không thể gặp người, Hủy Nhi quản nhiều việc, ngươi luyện kim chỉ cho tốt, sẽ có ngày ngươi nổi bật, huống chi ở trong cổng lớn, một nha đầu làm kim chỉ tốt, luôn được chủ tử coi trọng. Ngươi vừa tới, cái gì cũng chưa hiểu, cũng chỉ có người tốt bụng như ta, mới chỉ điểm ngươi, chủ tử khác đâu thèm quan tâm tới sống chết của đứa nha đầu.”
Hương Lan đã thăm dò vài phần tính tình của Tào Lệ Hoàn, nghĩ thầm: “Cô Tào này tự cho rằng bản thân siêu phàm, thích nâng cao dẫm thấp, không phải người dễ đối phó, ta thuận theo nàng nói hai câu là được.” Tỏ vẻ kinh sợ nói: “Cảm ơn cô nương quan tâm chỉ điểm, nô tì mệnh tốt mới gặp được chủ nhân như cô nương.”
Quả nhiên Tào Lệ Hoàn lộ ra tươi cười, lấy trong chiếc đĩa trước mặt một miếng điểm tâm mình không thích ăn, đưa cho Hương Lan nói: “Ngươi làm việc cả trưa cũng vất vả, ta đặc biệt để lại miếng điểm tâm này cho ngươi, ăn một miếng rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Hương Lan nhận điểm tâm, cười nói: “Cảm ơn cô nương thưởng, nô tì trở về thêu hoa đây.”
Vừa ra khỏi cửa, vẻ tươi cười trên mặt Hương Lan lập tức biến mất, nàng vội đi đến rừng trúc bên cạnh La Tuyết Ổ, giơ chiếc bánh trắng nhìn nhìn, cười mỉa mai, lẩm bẩm nói: “Chiều nay, ta rõ ràng nghe thấy nàng ta ở trong phòng ồn ào: ‘bánh tô trắng hoa quế này cho nhiều đường, quá ngọt, ăn muốn phun, Hoài Nhụy, ngươi mang hai miếng còn lại cho chó ăn, nếu chó không ăn thì ném trong hồ cho cá’, ta hao tâm tốn sức thêu xong một chiếc khăn, chẳng được một câu săn sóc, chỉ thưởng một miếng điểm tâm chó đều không thèm ăn, còn nói là ‘đặc biệt giữ lại cho ta’, vị cô nương này thật là ‘tốt, lớn, ngay thẳng’.” Cắn một miếng điểm tâm to, vừa ngọt vừa dầu vừa ngấy xông thẳng đỉnh đầu, làm người muốn ói.
Hương Lan dùng sức nhai mấy ngụm, nhịn cảm giác nôn, cố hết sức nuốt điểm tâm xuống, nói với mình: “Trần Hương Lan, ngươi phải nhớ kỹ mùi vị của miếng điểm tâm này, ngươi làm nô tài một ngày cho người ta, phải nhẫn một ngày khuất nhục như vậy. Nhưng số mệnh ngươi không phải như vậy, ngươi nhất định phải nhẫn nhịn, nhẫn nhục, nguôi giận, sớm ngày thoát tịch ra ngoài, phải thật thể diện, ai cũng không thể hèn hạ ngươi!”
Nàng đứng trong rừng trúc một lúc lâu, nhìn ráng chiều nhuộm thành màu vỏ quýt nơi chân trời, lẳng lặng nghe tiếng nước róc rách, tụng thầm《 Đại Bi Chú 》hai lần, gió nhẹ từ cửa sổ thổi tới, thổi qua gương mặt nàng, thổi tan chút nóng nảy sót lại trong lòng nàng đi, nàng hít mấy hơi thật sâu, sửa sang lại xiêm y, chậm rãi trở về.
Sáng sớm hôm sau, Tào Lệ Hoàn lấy tơ lụa đỏ thẫm, hoa văn đã tô xong rồi bảo Hương Lan thêu một đôi bao gối uyên ương chơi đùa trong nước, lại có áo cưới đỏ thẫm và trăm tử y các loại, màu sắc và hoa văn phức tạp, cực phí công phu.
Hương Lan trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm: “Đây đều là đồ chuẩn bị khi xuất giá, đáng lý hẳn phải do các tiểu thư chưa lấy chồng tự tay khâu vá, tay nghề quá kém mới để cha mẹ mua sắm, mời thêm mấy tú nương đẩy nhanh tốc độ, sao cô nương này lại đẩy một đống việc cho một mình ta vậy? Thế này thì năm nào tháng nào mới có thể thêu xong đây? Chỉ có mình ta thì chỉ sợ thêu hơn ba năm cũng chưa xong.”
Tào Lệ Hoàn nói: “Việc đều ở chỗ này, ngươi tăng cường làm đi.” Nói xong gọi Hủy Nhi đi cùng đến thỉnh an trưởng bối.
Hương Lan hết cách, đành phải vùi đầu xe chỉ luồn kim, việc nhiều, thêm vào đó Tào Lệ Hoàn lại là chủ nhân bắt bẻ dị thường, có chút không vừa ý lại bắt Hương Lan cắt làm lại, cuối cùng còn muốn răn dạy vài câu “Chân tay vụng về, nha đầu tiểu Viên hồi trước quản việc kim chỉ bên người ta lanh lợi hơn ngươi một trăm lần”, “Ngươi quá đần quá chậm, tiểu Viên nhanh hơn ngươi nhiều, hai cái bao gối, một chiếc chăn thêu hỉ thước trên cành mai, nửa năm đã làm xong hết”, mỗi khi mắng xong, lại tươi cười lời nói thấm thía: “Ta làm như vậy là muốn tốt cho ngươi, chủ tử khác đâu tỉ mỉ dạy dỗ giống ta như vậy, tương lai sẽ biết chỗ tốt của ta.”
Hương Lan nghe xong lời này còn phải tỏ vẻ trì độn thành thật, “thành tâm thành ý” nói: “Nô tì biết Hoàn cô nương muốn tốt cho nô tì.” Nuốt uất ức xuống, vờ ngoan giả ngu.
Tính tình Hương Lan hiền hoà, lại nghe lời yếu đuối, khi làm việc sẽ không lười biếng dùng mánh lới, tay chân lanh lẹ, ở La Tuyết Ổ cũng ít nói, sau hai ba ngày, người khác đều cảm thấy nàng thành thật dễ ức hϊếp, vô luận làm cái gì đều phải gọi nàng. “Hương Lan, mau giúp ta quạt bếp lò.” “Hương Lan, em lấy giẻ lau lau cửa sổ đi.” “Hương Lan, sao chưa bưng canh của cô nương lại đây?” “Hương Lan, cô nương nói nàng muốn mặc xiêm y xanh lá cây, cô tìm kiếm trong ngăn tủ xem.” “Hương Lan, đi giặt sạch khăn, lại khâu túi tiền.” Đủ loại không phải trường hợp cá biệt. Nhân nàng mới bắt đầu làm việc, khó tránh vội vã rồi làm lỗi, không thiếu bị mắng.
C ả ngày Hương Lan đều vội như con thoi, thường thường chưa làm xong việc này lại phải làm thêm việc khác. Lúc Tào Lệ Hoàn phân chia công việc, giao việc dễ dàng lộ mặt và nhẹ nhàng cho Hủy Nhi và Hoài Nhụy, giao việc nặng nhọc không ai muốn làm cho Hương Lan. Cả ngày, nàng để Hủy Nhi đi dạo vườn với mình, một chỗ trò chuyện ai mang cây trâm đẹp, hương phấn nhà ai tốt, ai mặc xiêm y nào tôn màu da, nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ. Hoài Nhụy thường không thấy tăm hơi, chuồn đi trốn để nhàn hạ, Tào Lệ Hoàn cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Dần dần, mỗi khi thấy Hương Lan làm xong việc, hoặc đun xong nước sôi ở phòng trà, hay làm xong kim chỉ, Hủy Nhi lại đoạt lấy rồi nói: “Tốt lắm, em nghỉ ngơi đi, ta mang vào là được.” Sau đó cầm đồ vật đến nịnh hót lấy lòng Tào Lệ Hoàn, Tào Lệ Hoàn tất nhiên vừa lòng, sẽ ban thưởng một ít đồ vật, lại an bài việc khác, Hủy Nhi vừa ra tới là ném việc cho Hương Lan.
Hương Lan yên lặng nhịn, chỉ vùi đầu làm việc, không nói nhiều một câu.