Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 68: Bia ngắm (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người chấn động, vội xông tới, vừa ấn huyệt nhân trung vừa xoa ngực, có người chạy nhanh như chớp đi mời đại phu. Hương Lan cũng định tiến lên, lại bị Ngân Điệp dùng sức va chạm đẩy ra, Hương Lan ngẩn ra, thấy Ngân Điệp hung hăng liếc nàng. Trong lòng Hương Lan cười lạnh, lại không muốn chấp nhặt với Ngân Điệp, quét mắt qua thấy Nghênh Sương rỉ tai phân phó Ngâm Liễu vài câu, Ngâm Liễu vội vàng đi.

Hương Lan thở dài một hơi. Đây giống như một hòn đá ném xuống hồ tạo nên ngàn cơn sóng, còn không biết yêu ma quỷ quái muốn mượn việc này nhảy ra chuyện gì nữa. Nàng giống như một chiếc thuyền con lênh đênh trong sóng to gió lớn, không biết khi nào sẽ bị cơn sóng đánh nghiêng thuyền. Lại nghĩ nên tới thì chạy không thoát, dù sao mình chỉ có một cái mạng, chỉ cần nàng còn chưa trở thành thϊếp của Lâm Cẩm Lâu, sẽ có đường cứu vãn.

Nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh chút.

Lúc này nghe được một tiếng rêи ɾỉ dài, Thanh Lam tỉnh. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Ngô mụ mụ chắp tay trước ngực liên tục niệm Phật, cùng mấy nha hoàn bà hầu ba chân bốn cẳng nâng Thanh Lam lên giường. Xuân Lăng tỏ vẻ trung phó, hai mắt đầy nước mắt, quỳ gối mép giường nói: “ Dì Lam, dì làm sao vậy? Mau nói cho nô tì chỗ nào không thoải mái.”

Sắc mặt Thanh Lam trắng bệch, trên đầu đổ mồ hôi, vẫy vẫy tay, quay mặt vào trong, hai hàng nước mắt chảy xuống. Hôm qua nàng làm thi xã mỹ mãn, đoạt hết nổi bật, không những vài vị phu nhân khen ngợi không ngớt lời, ngay cả Tần thị cũng càng coi trọng nàng, càng không cần phải nói Triệu Nguyệt Thiền và đám người Anh Ca ghen ghét ra sao. Dù nàng tỏ ra khiêm tốn, nhưng thâm tâm không ngăn được đắc ý, di nương nhà ai có thể diện được như nàng chứ? Chờ nàng lại sinh đứa con trai, dám so sánh hơn thua với phu nhân chính phòng!

Nhưng chuyện hôm nay giống một cái tát giáng vào mặt nàng!

Hôm qua Lâm Cẩm Lâu còn mềm giọng ôn tồn với nàng, khen nàng làm thơ tốt, nhưng vừa quay người đã thông đồng với nha hoàn bên người nàng! Nàng cố gắng thể hiện như vậy, xét đến cùng là để Lâm Cẩm Lâu yêu nàng hơn, coi trọng nàng hơn, hiện giờ, hiện giờ lại được kết quả như này! Nàng trong lúc buồn vui lẫn lộn rồi giận dữ tột cùng, trước mắt tối sầm liền hôn mê. Hiện giờ tỉnh lại chỉ thấy tuyệt vọng.

Ngô mụ mụ là người trải đời trong phủ lớn, thấy Thanh Lam như thế thì hiểu ngay, nói với Nghênh Sương: “Dì đã bận rộn nhiều ngày nên hơi mệt, cần được tĩnh dưỡng, các ngươi về trước đi.”

Nghênh Sương dẫn người cáo từ. Hương Lan đi tiễn khách, Đinh Lan cố ý đi chậm ở phía sau, thấy Nghênh Sương đi xa thì quay người, véo tay Hương Lan, nhỏ giọng nói: “Có vài con nhãi đâm em là do ghen ghét em đấy, đừng để trong lòng. Chỉ là chỗ chủ tử không dễ qua, nếu Đại gia cất nhắc em thật, thì thừa dịp ngài ấy mới mẻ mau xin danh phận di nương…em cũng trông thấy Anh Ca và Họa Mi rồi đấy, còn Xuân Yến bị đuổi đi nữa, chỉ làm nha đầu hầu ngủ sẽ xấu hổ chịu đựng như vậy, còn không chừng lưu lạc đến hoàn cảnh gì…Em ơi, chị không có tâm khác…”

Hương Lan cảm thấy trong lòng ấm áp, nắm tay Đinh Lan nói: “Em hiểu, chị muốn tốt cho em.”

Đinh Lan cười cười đi.

Hương Lan quay lại phòng, thấy Xuân Lăng xoa ngực cho Thanh Lam, Ngân Điệp quạt, Tiểu Quyên đưa nước. Nàng bưng chậu nước nóng vào nhà, vắt một chiếc khăn đưa cho Thanh Lam, Ngân Điệp không âm không dương nói: “Chị Hương Lan ơi, chị hiện giờ không thể so ngày xưa, quý giá thật sự, không dám để chị vất vả.”

Sắc mặt Hương Lan trầm xuống: “Cô có ý gì?”

Ngân Điệp liếc Hương Lan, chua lòm nói: “Không có ý gì, chẳng qua đau lòng chị, sợ chị mệt.”

Hương Lan lạnh lùng nói: “Nếu không có ý gì thì câm miệng đi, nơi này không đến lượt cô nói chuyện!”

Ngân Điệp xưa nay ức hϊếp Hương Lan tốt tính, lại không dự đoán được nàng bỗng trở mặt, ngừng quạt, ôm ngực đứng lên, cười lạnh nói: “Hay nhỉ, Đại gia còn chưa cất nhắc chị, đã cùng chúng ta ra vẻ di nương rồi đấy hả? Ngày xưa giả vờ hiền lương trang trọng, không ngờ là...” ba chữ “hồ ly tinh” đến bên miệng lại nuốt vào.

Hương Lan cười nhạo một tiếng: “Là cái gì? Ta chỉ biết hôm qua có người hớn hở vội vàng chạy đến đình Đào Nhiên định thông đồng Đại gia, kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lúc trở về còn hằn vết tát trên mặt, cả đêm không mặt mũi gặp người, giờ trên mặt vẫn còn sưng, Ngân Điệp, cô biết ta nói ai chứ?”

Khuôn mặt Ngân Điệp nháy mắt tức thành màu gan heo, chỉ vào Hương Lan: “Cô…cô…” Nói không nên lời.

Hương Lan thản nhiên nhìn nàng, nghĩ thầm: “Ngân Điệp đã sớm có ý với Lâm Cẩm Lâu, lúc này không biết nên đố kỵ thành bộ dáng gì, tất nhiên sẽ đến chỗ Thanh Lam mách lẻo thị phi, ta giũ chuyện nàng ta quyến rũ Lâm Cẩm Lâu ra trước, muốn bôi đen ta ư, ta kéo ngươi cùng xuống nước, hai người đều xấu hổ, xem ngươi có thể thế nào.”

Lúc này Xuân Lăng không mặn không nhạt nói: “Được rồi, đều bớt tranh cãi đi, không thấy dì nằm trên giường sao?”

Hương Lan nhét khăn lông vào tay Xuân Lăng, bưng chậu ra ngoài, đến phòng trà mới thở ra một hơi.

Lần đầu tiên Triệu Nguyệt Thiền ra tay đã ra đòn ác, bức nàng tới nơi đầu sóng ngọn gió. May đúng lúc Thanh Lam ngất vì chuyện này, trong bụng nàng có con nối dõi của Lâm gia, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu to chuyện, Thanh Lam nói là vì chuyện của nàng mà ngất, Tần thị bực lên, hận nàng “hồ ly tinh lòng dạ hiểm độc, sau lưng đủ trò quyến rũ đàn ông, khiến Lam di nương động thai”, không chừng sẽ xử lý nàng.

Vội vàng ra ngoài, vừa vặn thấy Ngô mụ mụ đứng ở hành lang hỏi đứa hầu nhỏ nghe sai là khi nào đại phu đến, Hương Lan vài bước đi lên trước, tới trước mặt Ngô mụ mụ thì “Thình thịch” quỳ xuống, trào ra hai hàng nước mắt, khóc ròng: “Mụ mụ cứu con!”

Ngô mụ mụ giật mình, vội vàng đỡ cánh tay Hương Lan nói: “Con của ta, con làm sao vậy?” Túm nàng lên rồi nói: “Có chuyện thì từ từ nói.”

Hương Lan gạt nước mắt, cùng Ngô mụ mụ vào phòng trà, lại quỳ xuống, ôm chân Ngô mụ mụ, khóc ròng nói: “Mụ mụ, nếu dì Lam xảy ra chuyện gì, chọc lão gia phu nhân và Đại gia tức giận, con sẽ là người có tội, còn không bằng lấy dây thừng treo cổ sạch sẽ…”

Ngô mụ mụ lập tức minh bạch, vừa đỡ Hương Lan vừa nói: “Ta tránh khỏi…con cứ yên tâm, có ta đi nói với phu nhân.”

Nghe Ngô mụ mụ nói những lời này, Hương Lan an tâm một nửa, biết nghe lời phải đứng lên, vẫn chảy nước mắt nói: “Đúng là tai bay vạ gió, nói với mụ mụ những lời moi tim móc phổi, con không nghĩ được chủ nhân cất nhắc, chẳng qua tưởng bình an hầu hạ một thời gian, về sau chủ nhân cho ân điển, có thể thả ra ngoài sống cuộc đời yên ổn mà thôi, ai ngờ náo loạn thế này, còn đang ở thời gian để tang của cụ bà lại làm dì Lam ngất xỉu, việc này mà truyền ra ngoài còn không biết bị người ta đồn đoán thế nào!” Nước mắt rớt xuống như dưa lăn.

Ngô mụ mụ an ủi nói: “Đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa, mụ mụ biết con là đứa tốt. Thích khua môi múa mép thì mặc bọn họ đi, nhiều lắm nói được một thời gian thì hết thú vị, chẳng lẽ bởi vì hai câu nhàn thoại thì không sống nữa?” Từ ái kéo Hương Lan ngồi lên ghế, ngồi kề sát rồi nói: “Phúc này của con, bao nhiêu người cầu còn không được. Gia đình giàu có, dù có làm vợ bé của một ông già bảy tám chục tuổi, một đống nha đầu còn vội vàng trèo lên, càng miễn bàn nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh. Con là đứa tốt số, Đại gia chúng ta có tài học, có tướng mạo, giỏi võ, làm đại quan, người đầy bản lĩnh, về sau con đi theo cậu ấy cơm ngon rượu say, thoải mái dễ chịu cả đời phú quý, có gì không tốt? Về sau đừng nói ‘không nghĩ để chủ nhân cất nhắc’ nữa, nếu Đại gia biết thì thất vọng đấy.”

Hương Lan nghe Ngô mụ mụ nói thì trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm: “Ngô mụ mụ và ta không phải người một đường, về sau vạn không thể nói lời thật lòng với bà ấy.” Rơi nước mắt nói: “Cái gì có phúc với không phúc, con không dám nghĩ, chỉ cầu lần này không chọc lão gia và phu nhân bực…”

Ngô mụ mụ lại an ủi: “Con yên tâm, ta nói rồi, việc này có ta…”

Một câu chưa hết, nghe nói đại phu tới, Ngô mụ mụ vỗ vỗ tay Hương Lan, đứng dậy đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »