Lúc này đã gần đến buổi trưa, mặt trời có chút gay gắt. Triệu Nguyệt Thiền ngồi trong kiệu, hai mắt khép hờ, khuyên tai lay động. Bỗng nhiên cỗ kiệu dừng lại, Nghênh Sương lại gần mành kiệu nhỏ giọng nói: “Mợ ơi, mợ ơi ?”
Triệu Nguyệt Thiền hỏi: “Chuyện gì?”
Nghênh Sương nhỏ giọng nói: “ Cậu Văn Trạch đứng trước ngõ, mợ xem…”
Triệu Nguyệt Thiền nghe xong lời này lập tức vén mành kiệu xem xét, thấy một người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, dáng người cao, mặt vuông, nhìn lịch sự văn nhã, mắt đẹp mày ngài, mặc chiếc áo suông tơ tằm màu nâu vàng, bên hông thắt dây lưng ngọc trai màu bạc, buộc dây ngũ sắc uyên ương, trong tay phe phẩy một chiếc quạt, trông như thư sinh phú quý bộ dáng ngả ngớn. Người này là con trai của cô họ Triệu Nguyệt Thiền, tên là Tiền Văn Trạch, thuở nhỏ thì gia cảnh còn coi như giàu có, nhưng dần dần không bằng trước, sau chỉ còn cái vỏ rỗng. Tiền Văn Trạch từ nhỏ được cưng chiều, chuyên chơi bời lêu lổng ăn xài cá cược chơi gái, ở phố phường lại rất được hoan nghênh, là một tên bát bá vương, biệt hiệu “Tiền mặt trắng”.
Tiền Văn Trạch thấy Triệu Nguyệt Thiền nhìn hắn, cúi thấp người vái chào, tựa như không có xương cốt.
Triệu Nguyệt Thiền “Xì” một tiếng, nhếch miệng cười, buông mành nói: “Bảo anh ấy qua đây gặp ta.”
Nghênh Sương cảm thấy không ổn, lại không dám trái lời Triệu Nguyệt Thiền, khẽ cau mày đến chỗ Tiền Văn Trạch, nói: “Mợ nhà chúng ta bảo cậu qua đó.”
Tiền Văn Trạch mỉm cười nói: “Làm phiền chị Nghênh Sương.” Đôi mắt đẹp lướt qua khuôn mặt Nghênh Sương, rất có tình ý.
Dù Nghênh Sương có chút chán ghét hắn, nhưng đυ.ng phải ánh mắt của nam tử anh tuấn này thì cũng không chán ghét nổi, mềm giọng nói: “Ban ngày ban mặt, thiếu gia nên kiêng dè chút.”
Tiền Văn Trạch coi như không nghe thấy, đi tới cạnh kiệu của Triệu Nguyệt Thiền, cúi người rất thấp hành lễ nói: “Thỉnh mợ Lâu an!”
Triệu Nguyệt Thiền ở trong kiệu nói: “Đều là thân thích cả, không cần nghi thức xã giao này đó.”
Nghênh Sương có ánh mắt, cùng kiệu phu tránh đi, Tiền Văn Trạch nghiêng người, tình ý miên man nói thật nhỏ: “Em Nguyệt Thiền, đã nhiều ngày không thấy, anh tưởng niệm vô cùng.” Nói rồi vén màn xe.
Triệu Nguyệt Thiền giữ chặt mành kiệu, nhếch miệng cười, nghiêm trang nói: “Tưởng ta? Đánh rắm! Ai không biết mấy ngày nay anh thân thiết với Tế cô của Nguyệt Tụ Lâu như hai thành một? Còn nghe nói anh mới mua đứa nha hoàn mơn mởn như hành nước, không biết phong lưu hưởng thụ cỡ nào, nào còn nghĩ đến cô em này?”
Tiền Văn Trạch lập tức chỉ trời chỉ đất ấm ức: “Đây là chuyện nào vậy! Nếu anh hai lòng với em Nguyệt Thiền thì thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được. Em ơi, anh nhớ em vô cùng, mau để anh liếc một cái.” Lại đi vén mành.
Thình lình một bàn tay ngọc sơn móng đỏ đập lên trán hắn, ngay sau đó Triệu Nguyệt Thiền nói dỗi: “Ai tin chuyện ma quỷ của anh!” Lúc này giọng nói uyển chuyển có vị.
Tiền Văn Trạch mềm nửa người, càng xích lại gần kiệu, nói: “Sao em lại không tin anh? Việc em nhờ anh làm, anh đều làm được mỹ mãn. Bộ trâm kia đã bán 500 lượng, tất cả đều trong cửa hàng bạc rồi, em không tin thì cứ bảo người đi tra.”
Triệu Nguyệt Thiền nghe xong trong lòng tức khắc vui vẻ, vén ngay màn xe lên, nói: “Bán 500 lượng thật sao?”
Tiền Văn Trạch vừa thấy khuôn mặt vui buồn lẫn lộn của mỹ nhân, trong lòng càng ngứa, cười nói: “Kỳ thật là 550 lượng, dư lại 50 kia, coi như em thưởng anh.” Nghĩ thầm: “Bộ trâm kia bán một ngàn lượng bạc, ta hưởng 500 lượng, dư lại để mỹ nhân vui sướиɠ. Đi Nguyệt Tụ lâu cả đêm cũng phải tiêu pha 40-50 lượng.”
Triệu Nguyệt Thiền hừ một tiếng nói: “Anh đừng dỗ em, rốt cuộc kiếm lời bao nhiêu bản thân anh biết, chẳng qua anh cho em 500 lượng, rốt cuộc không hố khổ em thôi.”
Tiền Văn Trạch lại kêu to oan uổng, em dài em ngắn thề thốt, nói: “Dù anh ăn một trăm lá gan cũng không dám nói dối trước mặt người khôn khéo lanh lợi như em. Tối qua anh còn nói với mẹ, nhìn hết thiên hạ tuyệt sắc, cũng tìm không ra một người giống em. Thường thường, nếu mặt hoa da phấn thì phần lớn là người vụng về; nếu thiên lanh bách lợ thì lại không có khuôn mặt đẹp. Thế mới biết ông trời công bằng, không có mười phân vẹn mười. Nhưng em lại được ông trời yêu thương nhất, tài mạo song toàn, lo liệu mọi chuyện chu đáo, làm anh chờ mong thương nhớ ngần ấy năm, tương tư không có điểm cuối…”
Vừa nói vừa nhích lại gần Triệu Nguyệt Thiền, may mà có cỗ kiệu chắn, đám khiêng kiệu không nhìn thấy.
Triệu Nguyệt Thiền nghe xong tươi cười, nàng vốn thích nghe lời ngon tiếng ngọt, ở Lâm gia không vài người cho nàng sắc mặt tốt xem, đã sớm ôm một bụng bực, Tiền Văn Trạch lại là người biết săn sóc dỗ ngọt, những lời này khiến nàng vừa hưởng thụ vừa thoải mái, cũng hơi nghiêng người qua cửa sổ, đôi mắt đẹp vũ mị liếc Tiền Văn Trạch, nói: “Phi! Đồ không biết xấu hổ, nói với mẹ anh cái này, cũng không sợ cô dùng gậy đánh gãy chân anh, xé rách miệng anh.”
Toàn thân Tiền Văn Trạch mềm nhũn, cười toe toét, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Mẹ anh sao có thể đánh anh vì cái này, còn khen anh nói rất đúng. Em ơi, đôi ta đã sớm làm vợ chồng, nếu không phải cha em ngăn cản, em lại leo chức cao, lúc này hai ta…”
Triệu Nguyệt Thiền nghiêm mặt nói: “Lại nói cái này em sẽ bực!”
Tiền Văn Trạch vội vàng xua tay, nói: “Không nói không nói, gϊếŧ chết anh cũng không dám chọc em không vui…”
Triệu Nguyệt Thiền nói: “Anh nên đi thôi, em cũng nên trở về.”
Tiền Văn Trạch năn nỉ: “Em thật nhẫn tâm, không ở lâu trong chốc lát…”
Triệu Nguyệt Thiền ló đầu ra đánh giá, thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói: “Rõ như ban ngày ban mặt thế này, nói nhiều sẽ khiến người ta bàn tán! Anh cứ đi đi, qua ít ngày, họ Lâm ra ngoài, đến lúc đó buổi tối anh đến phòng ngoài phía tây phủ Lâm…”
Tiền Văn Trạch mừng rỡ: “Nhất định đi, nhất định đi, dù bầu trời rơi dao nhỏ cũng sẽ đi!” Nắm tay Triệu Nguyệt Thiền đang đặt cạnh rèm, vuốt ve hai lần, cuối cùng nắm lấy chiếc khăn trong tay Triệu Nguyệt Thiền, nhét vào trong tay áo.
Triệu Nguyệt Thiền giận hắn liếc mắt một cái, lại không tức giận, ngược lại cảm thấy là tán tỉnh thú vị, thả màn kiệu xuống. Tiền Văn Trạch tự phân phó kiệu phu nâng cỗ kiệu đi.
Sau khi cỗ kiệu đi xa, Tiền Văn Trạch lấy chiếc khăn từ tay áo, đặt sát mũi ngửi lấy ngửi để, mùi xức hương ùa vào mũi, cả người Tiền Văn Trạch rung động, hắn cũng coi như tay già đời trong chốn phong nguyệt, ngủ với bao nhiêu đàn bà, nhưng chưa có người diễm lệ mất hồn như Triệu Nguyệt Thiền. Hắn nhét khăn lại vào tay áo, nhếch miệng cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Lâm Cẩm Lâu đúng là một thằng ngốc, không những nhặt giày rách của ta, còn không biết hưởng thụ cô vợ xinh đẹp, nữ nhân này nào chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc lạnh lùng, đúng là tiện nghi ta, đáng đời hắn làm con rùa.”. Nghĩ đến đường đường một bá vương như Đại gia Lâm gia đều bị hắn đeo nón xanh, trong lòng thống khoái, hừ tiểu khúc chậm rì rì đi.