Sáng sớm hôm sau, Triệu Nguyệt Thiền thu xếp một phen, sai người chuẩn bị xe ngựa về nhà mẹ đẻ, vịn tay tiểu nha đầu vào chính phòng, thấy mẫu thân An thị đang lệch trên giường La Hán, vuốt ve con mèo trong lòng. Phụ thân Triệu Học Đức ngồi bên kia giường, rút một túi thuốc lá sợi.
An thị nhìn Triệu Nguyệt Thiền, nói: “Sao đang êm đẹp lại về nhà? Cũng không sợ nhà chồng không vui.” An thị hơn bốn mươi tuổi nhưng trông rất trẻ, trang điểm xinh đẹp, dung mạo cực kỳ diễm lệ.
Triệu Nguyệt Thiền bĩu môi: “Con sắp bị người trị chết rồi, còn quản hắn vui làm gì.”
Triệu Học Đức cau mày mắng: “Nói bậy!”
Triệu Nguyệt Thiền ngồi ghế dưới cửa sổ, chờ nha hoàn dâng trà lui ra thì mới nói: “Con không nói bậy, hôm qua đúng là tức chết con!”. Kể lại chuyện Hương Lan một hồi.
An thị nghe xong giận dữ: “Buồn cười! Con rể cũng quá vô lý, thế nào mà há mồm ngậm mồm đều treo bỏ vợ bên miệng, dám vì một con nha đầu mà tức giận với con, mẹ cùng con đến Lâm gia, không nói rõ ràng việc này thì không xong đâu!”
Triệu Nguyệt Thiền nghe xong thì vui sướиɠ, lập tức sát lại An thị nói: “Vẫn là mẹ đau lòng con.”
Triệu Học Đức vẫn luôn cau mày, nghe vậy mắng An thị một câu: “Cách nhìn của đàn bà, mau câm miệng lại! Càng trộn lẫn càng loạn.”
An thị không phục: “Sao có thể kêu loạn trộn lẫn? Con gái chịu oan ức, người làm mẹ như tôi còn không thể ra mặt vì nó chắc? Lâm gia thì thế nào, chẳng lẽ có thể ức hϊếp người lung tung à?”
Triệu Nguyệt Thiền thấy Triệu Học Đức không chịu giúp đỡ, vội vàng rớt hai giọt nước mắt, dùng khăn chấm mắt nói: “Cha không biết đâu, ban đầu hắn nhiều ít còn cho con chút thể diện trước mặt người khác, hiện giờ càng ngày càng không nhường nhịn con, con có lòng tốt chuẩn bị người cho hắn, hắn cũng không vui, hiện giờ lại vì một đứa nha hoàn mà làm con mất hết mặt mũi, con không nghĩ sống nữa…” Kéo dài giọng muốn khóc thét.
“Nó tuyệt tình với con như thế, con dứt khoát hòa li với nó, thế nào?” Triệu Học Đức cười lạnh nói, “Con về nhà, ta và mẹ con lại tìm một hộ nhà giàu ở tỉnh ngoài gả đi, tuy không so được với Lâm gia, nhưng nhất định không để con chịu thiệt, con làm hay không làm?”
Tiếng khóc nức nở của Triệu Nguyệt Thiền mắc trong họng, An thị kinh hô một tiếng: “Cái này trăm triệu không thể!”
Triệu Học Đức trừng mắt nhìn mẹ con các nàng: “Nếu không muốn thì mau ngừng náo loạn khóc lóc om sòm!”
An thị có phần xem thường, Triệu Nguyệt Thiền thấp đầu không lên tiếng. Triệu Học Đức thở dài, sau một lúc lâu mới nói: “Hiện giờ đều là người một nhà, đóng cửa lại nói vài câu không xuôi tai. Lâm gia là thế gia vọng tộc nhiều đời, Triệu gia chúng ta tuy có căn cơ, cũng chẳng qua là ỷ vào đương kim Thánh Thượng khởi sự thành công, Triệu gia lại ra một vị nương nương, ông nội con ở trong triều được Thánh Thượng nể trọng, lúc này mới thăng chức rất nhanh, nếu không con cho rằng Lâm gia sẽ chọn kết thân với nhà chúng ta chắc?”
Triệu Nguyệt Thiền trách móc: “Đấy là những điều con sắp nói, họ Lâm lấy oán trả ơn, nếu không nhờ cưới con, nhà bọn họ đã sớm giống như Thẩm gia, Bạch gia năm đó, dù không tịch thu tài sản chém hết cả nhà thì cũng đi lưu đày, đâu được yên phận sống cuộc đời phú quý thái bình thế này!”
Triệu Học Đức hạ giọng nói: “Lúc trước Lâm gia ở thế trung lập trong triều, tuy khuynh hướng Thái Tử nhưng không rõ ràng. Sau này Bát vương gia thành công, cũng không tính toán đại khai sát giới Lâm gia, mà chỉ trừng phạt, chẳng qua lão cáo già Lâm Chiêu Tường bàn tính đánh đến vang, cưới con gái Triệu gia ta, khiến Lâm gia thoát một kiếp.” Nói đến chỗ này, giọng trầm xuống, “Lâm Cẩm Lâu cũng không tồi, lúc trước tuy Lâm lão thái gia có ý để nó cưới con gái Triệu gia, lại không nhìn trúng con, nhìn trúng con Tư của nhà bác Cả con. Chỉ là ta biết thằng nhóc Lâm gia thích tuyệt sắc, vào Tết Thượng Nguyên năm đó, ta bảo con trang điểm đứng dưới đèn l*иg để nó nhìn thấy, nếu không sao có được nhân duyên tốt thế này?”
Triệu Nguyệt Thiền kinh ngạc, ngập ngừng nói: “Thì ra cha đều đã nghĩ tới…” Kỳ thật ngày Tết Thượng Nguyên đó, có rất nhiều thiếu niên lang nhìn nàng, chỉ là Lâm Cẩm Lâu tuấn tú lịch sự nhất nên nàng mới liếc làn thu thủy qua, không ngờ đó là mưu kế của cha nàng.
Triệu Học Đức đắc ý nói: “Tất nhiên, nếu không sao ta có thể để một tiểu thư chưa lấy chồng như con xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người được? Đây chính là Lâm gia Giang Nam! Nếu không phải Thái Tử thất thế, Lâm gia có thể kết thân với Triệu gia sao? Ta cũng không thể để nhà bác Cả con chiếm tiện nghi này được. Lão thái gia cũng có ý này, dù sao đều là hai nhà Lâm Triệu kết thân, cũng không câu nệ là ai. Không thấy mấy năm nay cha con vẫn luôn thăng quan sao, cũng đều là ý tứ của lão thái gia, tất cả đều bởi con gả chỗ tốt nên ông nội con mới có ý dìu dắt nhà chúng ta.” Sắc mặt lại trầm xuống: “Từ nay về sau, con sống yên ổn cho ta, chẳng qua tính con rể phong lưu chút, con mở một mắt nhắm một mắt tùy nó đi, có mấy nam nhân không háo sắc chứ? Hiện giờ trong phòng nó chỉ mới có ba hầu ngủ, đã là ít. Kìm tính tình của con lại, đừng ghen tị như vậy nữa, ôn tồn săn sóc nhiều hơn, cũng không đến mức con rể mỗi ngày qua phòng nữ nhân khác! Chỉ cần con vẫn là con dâu trưởng của Lâm gia thì sẽ chờ được đến ngày mây tan trăng sáng.”
Triệu Nguyệt Thiền xoắn khăn ấm ức nói: “Con muốn dịu dàng với hắn, nhưng hắn không thèm liếc mắt nhìn con một cái…”
Triệu Học Đức hung hăng trừng mắt: “Mày còn mặt mũi nói à! Nếu không phải trước hôn mày cùng thằng súc sinh kia có gian…”
Triệu Nguyệt Thiền rụt cổ lại, Triệu Học Đức thở hổn hển.
An thị vội vàng hoà giải: “Đây đều là chuyện quá khứ, nhắc lại nó làm chi!”
Triệu Học Đức đập bàn gỗ đỏ điêu khắc mẫu đơn đến “rầm rầm” rung động: “Bà cho rằng tôi thích nhắc lại chắc? Mất hết cả mặt! May mà Lâm gia nhiều ít còn nể cái mặt già này, tôi phải quỳ xuống mới không từ hôn, nếu không mất mặt như vậy, Thiền tỷ nhi chỉ có nước thắt cổ tự sát mới có thể lấp gièm pha này!”
Triệu Nguyệt Thiền nghẹn đến đỏ mặt, cắn môi thầm hận nói: “Phép tắc của thế gian này đều vô lại, dựa vào cái gì nữ nhân có chuyện này thì nên chết, nam nhân thì một đám sống được đầy sinh lực. Muốn mạng con á, con kéo hắn cùng đi thấy Diêm Vương!”
Triệu Học Đức nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của con gái, yên lặng thở dài. Hắn có ba cô con gái, Triệu Nguyệt Thiền mỹ mạo lanh lợi nhất nhưng lại có cái tính không chịu thiệt thòi, từ nhỏ đã kiêu căng, mọi việc không thể dung người. Liền chậm rãi nói: “Có một câu con rể nói không sai, nếu nó hưu con, Triệu gia có rất nhiều khuê nữ tranh đoạt đưa lên, hiện giờ nó trị quân có tiếng, ngay cả Thánh Thượng đều khen hai lần, mắt thấy sẽ một bước lên mây, con đừng ngớ ngẩn vào lúc mấu chốt này.”
Triệu Nguyệt Thiền cúi đầu nghe, tâm sự nặng nề, cuốn khăn thành vòng, Triệu Học Đức nhìn tình hình thì biết Triệu Nguyệt Thiền đã nghe lọt lời hắn, ho khan một tiếng nói: “Lại nói, không phải bởi vì đứa nha hoàn sao? Đáng khóc trời đập đất sao. Nếu nha đầu nọ trong phòng di nương kia, con khiến các nàng hai hổ đánh nhau, dùng kế ly gián…” Nhỏ giọng răn dạy một phen.
Triệu Nguyệt Thiền liên tục gật đầu, mặt mày hớn hở nói: “Vẫn là cha cao minh.”
Triệu Học Đức trừng mắt nhìn nàng: “Con cũng để ta bớt lo đi!”
An thị cười nói: “Không những phải đuổi hồ ly tinh kia đi mà Thiền tỷ nhi còn phải bồi bổ tốt, sớm sinh đứa con trai, mới xem như đứng vững gót chân.”
Lời này đâm vào lòng Triệu Nguyệt Thiền, vâng vâng dạ dạ vài câu, lại nói vài chuyện khác, mới cáo từ hồi phủ.