Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 62: Đùa giỡn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc về đến Tri Xuân Quán, đông sương im ắng. Nhân bận suốt một ngày nên người kiệt sức, ngựa hết hơi, mọi người đều đi nghỉ. Duy nhất Xuân Lăng hiếu thắng, còn đang cường chống tinh thần hầu hạ Thanh Lam. Hương Lan nằm trên giường ngủ một lúc, mãi đến lúc lên đèn mới được Tiểu Quyên đánh thức, cùng ăn cơm chiều. Nhân Thanh Lam làm tốt thi xã, Tần thị riêng mệnh Lục Lan đưa thêm hai đồ ăn, khuôn mặt Thanh Lam toả sáng, lại có Xuân Lăng ở bên cạnh chiều lòng, nhất thời cũng hoà thuận vui vẻ.

Tiểu Quyên vụиɠ ŧяộʍ nói với Hương Lan: “Chị nhìn thấy Ngân Điệp chưa? Không biết bị đen đủi ở đâu, trên mặt ăn một cái tát, sưng to lắm! Dùng tay áo che mặt không dám gặp người, trở về là trốn vào giường, cơm chiều cũng chưa ăn.”

Hương Lan nhỏ giọng nói: “Hình như bị Đại gia đánh.”

Tiểu Quyên ngạc nhiên hai mắt trợn to: “Đại gia á?” Che miệng cười ha ha nói: “Đáng đời, sớm nên đánh. Chị không biết cô ta nói xấu sau lưng chị cái gì đâu!”

Một câu chưa hết, thấy Đinh Lan vào phòng, cười nói: “Các em ở chỗ này à, sáng nay các chủ nhân vui vẻ, buổi tối đến phiên chúng ta, các nàng đang chơi ở phòng sau, muốn ném xúc xắc đuổi cờ vây đấy, nếu buổi tối không có việc gì làm, chi bằng cùng nhau chơi đi.”

Tiểu Quyên vỗ tay nói: “Tốt lắm! Mấy ngày này căng thẳng đến hoảng, sớm muốn chơi một chút.” Lấy một nắm đồng tiền cất vào người, túm Hương Lan đi.

Hương Lan tới đó, thấy mấy nha hoàn đang chơi vui vẻ, nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, từ hậu viện ra ngoài. Lúc này trời đã tối, vầng trăng treo trên bầu trời, nàng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng, đáy lòng có chút hâm mộ sự vô ưu vô lự của đám Tiểu Quyên.

Chính lúc này, nghe có người nói: “Các nàng đều chơi trong phòng, sao ngươi không đi?”

Hương Lan giật mình, quay đầu nhìn, thấy có bóng hình cao lớn đứng trước mặt, vì ngược sáng nên đen như mực. Hương Lan vội hành lễ nói: “Đại gia.” Liền tưởng cúi đầu đi đến chân tường.

Lâm Cẩm Lâu khoanh tay, nheo mắt, nhếch miệng cười, vẫn hỏi: “Sao ngươi không đi?”

Hương Lan đành phải căng da đầu nói: “Nô tì chơi không tốt, sợ làm mọi người mất hứng.”

Lâm Cẩm Lâu thấy nàng thanh tú động lòng người, đứng cúi đầu ngoan ngoãn trước mặt, cười nói: “Gia biết ngươi mê cái gì…” Đi hai bước lại quay đầu lại, cau mày nói: “Sao còn không đến đây?”

Hương Lan đành phải đi theo, Lâm Cẩm Lâu dẫn Hương Lan tới thư phòng đằng trước.

Thư Nhiễm thấy Lâm Cẩm Lâu tiến vào thì vội nghênh đón, Lâm Cẩm Lâu khoát tay nói: “Không có việc của ngươi, đi xuống đi.” Thư Nhiễm lui ra, lúc gần đi cẩn thận đánh giá Hương Lan một lần, thấy Hương Lan ngẩng đầu nhìn nàng thì cười cười, quay người đi rồi đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Lâm Cẩm Lâu thấy Hương Lan sợ hãi, nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi ngây ngốc đứng đó làm gì, lại đây.”

Hương Lan cúi đầu đi lên trước hai bước, trong lòng có chút kinh hoảng, cùng một chỗ với Lâm Cẩm Lâu nhất định không phải điềm lành, nhưng trước mắt lại không có biện pháp thoát thân, nàng hạ quyết tâm, nếu Lâm Cẩm Lâu có ý đồ gây rối, nàng sẽ sống chết giãy giụa. Khẽ ngẩng đầu, thấy Lâm Cẩm Lâu đang mỉm cười nhìn nàng, mặt mày hắn vốn anh tuấn, không cười trông còn nghiêm trang, khi mỉm cười lại có vẻ bại hoại trêu cợt, Hương Lan càng thêm kinh hoảng, nhanh chóng nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Ngươi lại đây, gia có đồ tốt cho ngươi.”

Hương Lan cúi đầu không nói lời nào.

Lâm Cẩm Lâu chỉ nghĩ nàng sợ hãi, nghĩ thầm, tiểu nha hoàn này tuy đẹp nhưng sao lại như thỏ con bị hoảng sợ thế, thật không thú vị. Hắn xưa nay có chút thủ đoạn phong nguyệt, càng không tin không thu phục được Hương Lan, lấy từ trong ngăn kéo ra《 Mây đen phía chân trời thϊếp 》, đưa tới trước mặt Hương Lan nói: “Nhìn cái này đi, thích không?”

Hương Lan chỉ liếc mắt nhìn một cái, vẫn cúi đầu nói: “Đồ vật của Đại gia chắc đều tốt.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Cũng không thể coi là tốt, chẳng qua Thẩm Chu viết, cũng coi như hiếm lạ khó được. Hôm nay gia nghe Ngô mụ mụ khen ngươi hết lời, cũng đã nhìn thơ ngươi làm và chữ ngươi viết, biết ngươi cũng yêu phong nhã, nên cho ngươi bảng chữ mẫu, ngươi thấy thế nào?”

Hương Lan nghe lời này thì trong lòng trầm xuống, vội dùng hai tay nâng bảng chữ mẫu lên trước, lắc đầu nói: “Vật như vậy Đại gia vẫn nên giữ lại thì hơn, cho nô tì cũng chỉ phí phạm…nô tì nào biết làm thơ gì, chẳng qua biết mấy chữ, nói ra chỉ sợ chọc chê cười.”

Lâm Cẩm Lâu khẽ cười, nói: “Ngươi gấp cái gì, việc này chỉ có mấy người chúng ta biết…ngươi học chữ ở đâu?”

Hương Lan cung kính đáp: “Khi còn nhỏ làm đệ tử ở am Tĩnh Nguyệt, các sư phó trong am dạy.”

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Thì ra ngươi từng làm tiểu ni cô.” Giơ tay, tuy là đi lấy bảng chữ mẫu, lại nắm lấy tay Hương Lan, trên tay dùng sức, kéo nàng vào ngực.

Hương Lan chấn động, buông tay, bảng chữ mẫu “Bang” rơi trên đất, đầu đυ.ng vào ngực Lâm Cẩm Lâu, ngửi thấy mùi rượu, hương huân áo và hơi thở của nam tử, kinh hãi, duỗi tay đẩy.

Một tay Lâm Cẩm Lâu quấn hai tay nàng vào một chỗ, tay kia ôm eo nàng, cảm thấy có một chú chim non đang ra sức vẫy cánh trong ngực mình, cười ha ha, môi sượt qua tóc Hương Lan, hơi ấm phả vào tai nàng: “Đừng sợ, gia đây là thích nàng…”

Câu này khiến máu cả người Hương Lan đều lạnh, cầu xin: “Đại gia mau buông tay, nô tì như vậy không xứng được Đại gia thích…”

Lâm Cẩm Lâu ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tâm hồn lay động, ngửi mùi thơm trên tóc Hương Lan, ngả ngớn nói: “Nàng không xứng ai xứng? Nếu nàng không thích bảng chữ mẫu thì gia đưa cái khác.”

Đưa tay mở một hộp gỗ trên án thư, bên trong nằm chỉnh chỉnh tề tề tám cây trâm vàng ròng nạm hồng bảo thạch. Tiện tay cầm một cây cắm lên mái tóc Hương Lan, nheo mắt xem xét trái phải dưới ánh nến, lười biếng nói: “Đây là cửa hàng vừa đưa lên hôm qua, gia liếc mắt một cái đã nhìn trúng, cảm thấy bộ trâm này nàng đeo sẽ rất hợp, càng thêm xinh đẹp…” Nâng cằm Hương Lan muốn hôn.

Hương Lan quay đầu né tránh, gấp đến độ nước mắt chảy xuống: “Nô tì là kẻ quê mùa, Đại gia hà tất đặt trong lòng, hiện giờ còn trong thời gian để tang của cụ, chi bằng nô tì đập đầu chết cho sạch sẽ!”

Sắc mặt Lâm Cẩm Lâu sa sầm lại.

Lúc này ngoài thư phòng, Cát Tường đang hỗn loạn, nói: “Bẩm mợ Cả, cậu nói, đêm nay không gặp ai hết…”

Triệu Nguyệt Thiền cầm một hộp lớn, nói: “Ta biết, ta chỉ tới đây đưa ít thức ăn cho cậu ấy thôi, Đại gia mới từ tỉnh ngoài về, ta không nhìn một chút cũng không yên lòng, ta chỉ liếc mắt một cái thôi, đưa thức ăn xong sẽ trở về.”

Hai bên đều là tổ tông, Cát Tường tươi cười nói: “Đại gia công vụ bận rộn, hôm nay thật sự không có thời gian, chi bằng nô tài chuyển thay mợ.”

Triệu Nguyệt Thiền lạnh lùng nói: “Ta không quấy rầy công sự của cậu ấy, chỉ mang thức ăn vào rồi đi cũng không được chắc?” Nâng váy đi lên bậc thang.

Nàng vừa nghe bà hầu trông viện tới mật báo, Lâm Cẩm Lâu dẫn theo một đứa nha hoàn đi, lúc trước Lâm Cẩm Lâu cũng đưa Họa Mi tới thư phòng rồi thu vào phòng, Triệu Nguyệt Thiền không dám sơ ý, vội vàng chạy tới, lại thấy Cát Tường như vậy thì càng thêm khả nghi, nhất định phải vào xem đến cùng.

Cát Tường cuống quít giang hai cánh tay chặn lại, cười nói: “Mợ ơi, người cũng biết tính tình của gia rồi đấy…”

Triệu Nguyệt Thiền mày liễu dựng ngược, giơ tay tát một cái, mắng: “Thằng mất dạy này còn dám cản ta!” Nhân lúc Cát Tường ngây người, nhấc chân đá cửa, thấy Lâm Cẩm Lâu đang ôm một đứa nha hoàn trong ngực, vừa thấy đã biết đang làm trò gì, khuôn mặt nha hoàn kia tái nhợt, dung mạo cực đẹp, trên mặt ngấn nước mắt.

Triệu Nguyệt Thiền tức giận đến cả người lạnh lẽo.
« Chương TrướcChương Tiếp »