Lại nói Hương Lan trốn trong chốc lát, lặng lẽ trở lại xem xét, thấy đình Đào Nhiên người đi đình trống, nhẹ nhàng thở ra. Lúc này thi xã đã gần đến lúc kết thúc, Tần thị mang theo mấy cô nương Lâm gia đứng tiễn khách ở cửa vườn, sau khi mọi người đi hết, dặn dò vài câu rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Long Thúy Cư tốp năm tốp ba người đều tan, Thanh Lam lấy cớ mệt, được Xuân Lăng đỡ đi. Cuối cùng chỉ còn lại Ngô mụ mụ, Hương Lan và Tiểu Quyên. Ngô mụ mụ tức giận lẩm bẩm nói: “Vị này tốt thật, có công lao thì đoạt đầu tiên, lúc cần nàng xuất lực thì trốn để được nhàn!” Lại cao giọng kêu: “Ngân Điệp! Ngân Điệp đâu? Con nhãi kia chạy chỗ nào rồi?”
Tiểu Quyên bĩu môi nói: “Ai biết rúc chỗ nào. Gọi nàng làm việc, tất nhiên là không có ai rồi; nếu mụ mụ hô lớn ‘chia bạc nào!’ nàng nhất định là đứa đầu tiên nhảy ra.”
Ngô mụ mụ phì cười, dí trán Tiểu Quyên. Đi ra ngoài kêu mấy bà hầu và nàng dâu vào dọn dẹp Long Thúy Cư. Sau khi thu dọn đồ vật xong, Ngô mụ mụ gọi riêng Hương Lan tới chỗ vắng lặng, móc ra hai lượng bạc nhét vào tay Hương Lan nói: “Cho con, đây là con nên được.”
Hương Lan giật mình: “Sao lại nhiều như vậy, không phải mụ mụ nói thêm một tháng tiền hàng tháng thôi sao?”
Ngô mụ mụ cười tủm tỉm nói: “Con làm rất tốt, tất nhiên phải thưởng nhiều chút. Cầm đi, mấy ngày nay con vội đến gầy cả người, con xứng đáng được bạc này. Ta sẽ nói với dì Lam để con nghỉ nửa tháng.”
Hương Lan không từ chối nữa, luôn mãi cảm tạ. Nàng nghe Ngô mụ mụ phân phó, trước qua Huệ Phong Trai tặng đồ vật, lúc về đi qua một rừng trúc tươi tốt, chợt nghe thấy có tiếng khóc, Hương Lan dừng bước, thăm dò nhìn, thấy Ngân Điệp đang gục đầu trên vai chị họ Hàm Phương khóc lóc thương tâm.
Hàm Phương là nha hoàn hạng nhì làm việc trong phòng Lâm Đông Lăng, có chút thể diện, trông cao gầy trắng nõn, tuy không xinh xắn bằng Ngân Điệp nhưng cũng có chút động lòng người, mặc bối tử xanh ngọc dệt nổi, trên đầu có một cây trâm vàng ròng tích châu, trang điểm thanh tú.
Chỉ nghe Ngân Điệp khóc ròng: “…Ai ngờ Đại gia chưa nói gì đã giơ tay tát em, giờ bảo em gặp người thế nào…Hu hu…”
Hàm Phương nâng mặt Ngân Điệp lên, than một tiếng nói: “Em cũng thật là, chọc ai không chọc, nhất định phải trêu chọc Diêm Vương sống kia.” Nhìn nhìn phải trái, nói: “Ra tay cũng quá tàn nhẫn, sưng đỏ thế này, phải mất ba bốn ngày mới đỡ được, đợi lát nữa tìm chút thuốc mỡ thoa vào, không biết có khá hơn không…” Nhắc tới “thuốc mỡ” lại nhớ tới một việc, “Hương Lan trong phòng em được Đại gia cho một hộp cao tinh ngọc lan tuyết nhỉ? Đều nói thuốc kia rất hữu hiệu, em hỏi nàng muốn chút, dấu vết cũng biến mất nhanh hơn.”
Hàm Phương không nhắc tới thì thôi, vừa nói xong thì Ngân Điệp khóc dữ hơn, mắng: “Em tình nguyện chết cũng không đi cầu con nhãi kia! Từ khi nó được thuốc thì cảm thấy mình cao hơn người khác, đồ vật của hạng ấy mà cho em dùng, em nhổ vào! Chị chưa nhìn thấy nó đi theo nịnh nọt Ngô mụ mụ đấy, em thấy thật buồn nôn! Chị ơi, con bé đó không phải thứ tốt, rõ ràng muốn vượt mọi người, lại giả vờ trầm tĩnh, di nương làm thi xã liên quan rắm gì đến nó mà nó nhất định phải đi theo bận trước bận sau, rõ ràng nó thích khoe khoang! Nó làm vậy để bản thân nổi bật, để Đại gia chú ý tới nó chứ gì? Thứ gì chứ!”
Hàm Phương nghe vậy thì mày dựng ngược lên, nói: “Hương Lan đúng là xinh đẹp, nhưng chị thấy nàng ta không phải đứa an phận, quả nhiên không ngoài dự đoán! Làm nha đầu thì phải có bộ dạng của nha đầu, chủ tử còn không được thuốc, nàng ta lại được một hộp, nghe nói hiện giờ dì Lam cũng xa nàng, bừa bãi thế có thể thấy không phải đứa được mọi người thích!”
Hương Lan nghe hai người chị một lời em một câu, nhếch miệng cười lạnh, bận rộn việc thi xã cho di nương thì có ích lợi gì? Tác dụng lớn!
Cha nàng là Tam chưởng quầy thành thật nhút nhát, chẳng qua hàng tháng lấy ít bạc của phủ Lâm, còn phải thỉnh thoảng tặng lễ cho Đại chưởng quầy để đổi lấy bình an thuận lợi; mẹ nàng khâu vá, giặt đồ cho người ta cũng chỉ có thể kiếm mấy văn tiền. Nàng một lòng muốn thoát tịch cho cả nhà, rất cần bạc chuộc thân! Tiếp nữa, thoát tiện tịch thì nên kiếm sống thế nào? Cha nàng muốn mở cửa hàng, cha mẹ dưỡng lão, trong tay phải có ít tiền vốn, hiện giờ nàng ở trong phủ không tiện vẽ tranh, chặt đứt tiền thu vào. Lúc trước nàng không muốn ôm việc thi xã, nhưng Ngô mụ mụ nói cho thêm một tháng tiền thì nàng động tâm. Nàng hiện giờ ở trong phủ đủ gà vịt thịt cá, nhưng cha mẹ nàng còn thiếu thốn, chỉ khi nàng về nhà mới làm bữa thịt, nàng biết hết, ngoài miệng không nói, trong lòng lại chua xót. Có bạc này, mẹ nàng có thể thiếu khâu mấy thứ, thiếu giặt vài chiếc quần áo, cha mẹ có thể ăn nhiều hơn, bồi bổ sức khoẻ tốt hơn. Ngân Điệp và Hàm Phương đều xuất thân từ nhà nô tài giàu có, tiền tiêu hàng tháng chẳng qua dùng để mua son phấn dầu bôi tóc, tiêu xài làm hai bộ y phục tươi sáng, nào biết tâm tư và gian khổ của nàng!
Còn nữa, từ khi Đại gia cho nàng một hộp cao, đông sương trở nên khác lạ, bao nhiêu châm chọc mỉa mai, bị mọi người công kích, ngay cả Thanh Lam cũng lạnh nhạt với nàng, chỉ có Tiểu Quyên vẫn ngây thơ hồn nhiên, quan hệ tốt với nàng, ngoài ra chẳng có ai nói chuyện vì nàng. Một nha đầu hạng ba như Ngân Điệp đều dám tranh luận giương oai với nàng. Vì cái gì? Còn không phải bởi vì cả nhà Ngân Điệp là quản gia có thế lực ở phủ Lâm! Thanh Lam năm lần bảy lượt muốn đuổi Ngân Điệp khỏi Đông sương, đều chậm chạp không dám động thủ.
Hương Lan tuy hiền lành tốt tính nhưng cũng không phải người cam tâm bị người bắt nạt. Ban đầu ở bên người Tào Lệ Hoàn, nàng bất lực không có cách, đành phải ngày ngày hành động cẩn thận. Chủ nhân thì đành chịu, hiện giờ chẳng lẽ nàng còn phải chịu đứa nha hoàn hạng ba bắt nạt? Chẳng qua Ngân Điệp ức hϊếp nàng ở phủ Lâm tứ cố vô thân thôi. Nếu không có người cậy vào, chỉ một mực thành thật khiêm tốn, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết. Hương Lan đành phải tìm chỗ dựa cho bản thân, đó là Ngô mụ mụ.
Ngô mụ mụ là người hầu lâu năm của Lâm gia, nguyên là thị tỳ của Tần thị, bất đồng với người khác, Lâm Cẩm Lâu lại bú sữa của bà ấy lớn lên, có thể diện nhất trong đám lão bộc, lại không tự cao tự đại, hay cười hiền hoà, nói chuyện rất có trọng lượng. Mấy ngày nay, Hương Lan làm việc tận tâm tận lực, được Ngô mụ mụ rất coi trọng. Mấy ngày nay có Ngô mụ mụ nói chuyện vì nàng, Thanh Lam thân thiết hơn với nàng chút, nhân tiện, Ngân Điệp cũng bớt gây chuyện với nàng. Huống chi, lần thi xã này, mỗi người đều nghĩ Ngô mụ mụ cùng dì Lam xử lý, vì mặt mũi của Thanh Lam, Ngô mụ mụ sẽ không nói việc này ra ngoài.
Làm thi xã vừa kiếm được bạc, lại tìm được chỗ dựa vững chắc, có thể nói một hòn đá ném hai chim.
Nhưng hôm nay Lâm Cẩm Lâu lại đến tìm nàng, Hương Lan cảm thấy không ổn lắm, trong lòng tính toán xin Ngô mụ mụ nghỉ làm, về nhà trước nửa tháng, tránh đầu sóng ngọn gió, cũng để Lâm Cẩm Lâu phai nhạt tâm tư. Huống hồ…trong thâm tâm nàng còn hy vọng Tống Kha có thể xin nàng, như vậy về sau lại thoát tiện tịch quê quán, cũng phương tiện rất nhiều, chưa biết chừng Tống Kha có thể thả nàng.
Nàng ở phủ Lâm cẩn thận mưu đồ tương lai cho mình, giống như chơi cờ, đi một bước xem ba bước, Ngân Điệp hẹp hòi ngu xuẩn kia sao có thể hiểu tâm tư này.
Hương Lan nghe thấy Hàm Phương nói nàng: “Không được người thích vân vân.” Lắc đầu, nàng trước nay không nghĩ làm người lả lướt tám mặt, thuận lợi mọi bề, trở thành nô tài khiến chủ tử vui mừng, nàng chẳng qua tận lực muốn mình sống thoải mái ở Lâm gia chút, kiếm nhiều bạc sớm ngày thoát tịch ra ngoài.
Ai thích làm nô tài được yêu thích thì đi mà làm, Trần Hương Lan nàng không tiếp đón!