Chương 60: Thi xã (sáu)

Hương Lan dừng chân, nhíu mày, sợ ở riêng với Lâm Cẩm Lâu thì không tốt lắm, định tay chân nhẹ nhàng đi trở về, chợt thấy Ngân Điệp đi theo Xuân Lăng tới bên này. Xuân Lăng bàn giao gì đó, sau đó đi đường khác.

Ngân Điệp cúi đầu đi vài bước, ngẩng đầu thấy Hương Lan thì ngẩn ra, trên mặt có chút không tự tại, bĩu môi, thái độ ngạo mạn, ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua Hương Lan, quét mắt qua tầng tầng tán cây, thấy Lâm Cẩm Lâu trong đình Đào Nhiên thì bất động, định ra đó, nhìn Hương Lan đứng bên cạnh, thầm hận Hương Lan ngẩn người không đúng chỗ.

Hương Lan tinh ý, tức khắc biết ý định của Ngân Điệp, vội ôm bụng nói: “Ôi, ai dà, ai dà, sao bỗng nhiên đau bụng thế này, phải đi nhà xí gấp.” Khom người ôm bụng hấp tấp chạy đi.

Ngân Điệp phía sau trợn trắng mắt nhìn Hương Lan, nhẹ nhàng mắng một tiếng: “Gì mà nóng tính thế, vội vàng đi đầu thai đấy à!” Sau đó chỉnh chỉnh quần áo, đi qua chỗ Lâm Cẩm Lâu.

Hương Lan chạy được một đoạn đường ngắn, quay đầu nhìn lại, thấy Ngân Điệp đi vào trong đình, vội trốn sau một bụi trúc, nghĩ thầm: “Có những chuyện với một số người là thạch tín, nhưng với một số người lại là ngọt ngào. Ngân Điệp thích trèo lên cao, ta thành toàn cô.” Cố ý trốn sau núi giả.Lại nói Lâm Cẩm Lâu đang chờ Hương Lan tới, chợt nghe sau lưng có người nũng nịu nói: “Thỉnh Đại gia kim an, Đại gia về nhà khi nào vậy, sao không nói cho chúng tôi biết? Giờ ở trong đình, lại chưa ăn uống gì, ngài muốn trà vẫn là muốn ăn gì? Để nô tỳ còn hầu hạ.”

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nha hoàn tầm mười lăm, mười sáu, mặt trái xoan, đôi mắt to ngập nước, có hai phần nhan sắc, trên mặt tô son điểm phấn, đang cười lấy lòng. Trong phủ hắn đã thấy nhiều nha đầu như vậy nên không để bụng, nói: “Chỗ này không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi đi.”

Khó khăn lắm Ngân Điệp mới được cơ hội, không thể để Lâm Cẩm Lâu đuổi nàng bằng một câu, đánh bạo đi lên trước, nói: “Đại gia vừa trở về, sao có thể không có người hầu hạ chứ? Nô tì đi bưng chén trà tới nhé? Phòng bếp nhỏ có Thiết Quan Âm, hương thơm lắm, vừa rồi vài vị phu nhân uống còn khen không dứt miệng…”

Lâm Cẩm Lâu liếc nhìn Ngân Điệp, thấy trong mắt nàng ta có tình ý thì biết chuyện gì xảy ra, giờ phút này hắn một lòng chờ Hương Lan, thấy Ngân Điệp như thế, có chút mất kiên nhẫn, sắc mặt cũng hơi sa sầm.

Nhưng Ngân Điệp không hiểu ý, thấy Lâm Cẩm Lâu không nói lời nào, vội sáp lại gần, nhớ tới ngày đó, nàng muốn giúp Lâm Cẩm Lâu chỉnh y phục, lại bị Xuân Lăng nhìn thấy, ăn một trận mắng, trong lòng rất không cam lòng. Lúc này nhìn chằm chằm túi tiền của Lâm Cẩm Lâu nói: “Sao túi tiền của Đại gia lại lệch thế kia?” Giơ tay muốn chạm vào.

Ai ngờ tay còn chưa kịp sờ gần túi tiền, “Bang” một tiếng, mặt đã ăn một cái tát, Ngân Điệp sững sờ, lảo đảo nghiêng người, ngồi xổm dưới đất.

Lâm Cẩm Lâu lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Cút!”

Hù Ngân Điệp không dám khóc, té ngã lộn nhào chạy ra ngoài.

Lâm Cẩm Lâu cau mày, nghĩ thầm: “Coi gia thành cái gì? Người nhan sắc như vậy cũng dám giở trò trước mặt gia? Đúng là tâm lớn. Bao nhiêu nha hoàn trong phủ mà gia chỉ thu có mấy người, đám Họa Mi thứ nhất nhan sắc xuất sắc, thứ hai đều biết đàn sáo chơi nhạc cụ, ba là đúng lúc gia muốn ghê tởm Triệu thị, lúc này mới một lần thu vào hết, không có chuyện gia kéo bừa người vào phòng.” Hóa ra Lâm Cẩm Lâu phong lưu nhưng phần lớn đều làm bậy làm bạ bên ngoài, trong phủ lại có vài phần quy củ. Hắn chọn mỹ nhân bắt bẻ phi thường, nếu nàng kia xinh đẹp, dù làm mình làm mẩy với hắn, hắn cũng thấy đáng yêu linh động; nếu không phải tuyệt sắc mà chỉ có chút nhan sắc, hắn lại không nhìn trúng, thì dịu dàng săn sóc đến mười hai vạn phần, hắn cũng thấy chán ngấy phiền lòng.

Đúng lúc này, Thanh Lam vịn Xuân Lăng đi tới. Thì ra Xuân Lăng và Ngân Điệp tách ra, lại sực nhớ phải phân phó Ngân Điệp vài việc nữa nên lộn trở lại nên nhìn thấy Ngân Điệp nhảy nhót chạy tới nịnh bợ Đại gia. Nàng vội vàng về Long Thúy Cư lặng lẽ nói cho Thanh Lam, chủ tớ hai người chạy tới đây.

Thanh Lam đã nhiều ngày không gặp Lâm Cẩm Lâu, tất nhiên tưởng niệm vô cùng, đi mau qua đó, Xuân Lăng hoảng kêu: “Dì ơi, chậm một chút, chậm một chút…”

Thanh Lam ngân ngấn nước mắt nói: “Sao về mà không báo một tiếng? Đại gia ngồi một mình nơi này, không người hầu hạ, không có trà nóng nước ấm sao được?”

Lâm Cẩm Lâu khẽ cười cười: “Ta cũng mới về, ngồi một mình giải sầu chút.” Chợt nhớ tới lời Ngô mụ mụ nói vừa nãy, thản nhiên đùa với chim họa mi, nói: “Nghe Ngô mụ mụ nói, lần này nàng được nở mày nở mặt.”

Thanh Lam xấu hổ cúi đầu nói: “Nhìn gia nói kìa, gì mà nở mặt. Em tuổi trẻ da mặt mỏng, không trải qua chuyện gì, miệng lại vụng, cũng không có mắt xem lục lộ, đều nhờ Ngô mụ mụ chỉ điểm cả.”

Lâm Cẩm Lâu thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Thanh Lam bận bịu một trận, mong muốn nhất là Lâm Cẩm Lâu nhìn mình với con mắt khác, lại thấy Lâm Cẩm Lâu hững hờ, âm thầm cân nhắc mình khiêm tốn quá chăng, lại nói: “ Em tuy bất tài, lần thi xã này cũng làm được ổn thỏa. Phu nhân, Nhị phu nhân và vài vị phu nhân nhà khác đều khen làm tốt, nhưng lòng em hiểu rõ, làm tốt gì chứ, đều là các phu nhân từ bi, nói vài lời hay dỗ em thôi.”

Nói tới đây dừng một chút, vốn ôm hy vọng Lâm Cẩm Lâu khen nàng, lại không ngờ đến đôi mày Lâm Cẩm Lâu còn chẳng nhúc nhích, vẫn huýt sáo đùa họa mi ríu rít.

Thanh Lam có chút ngượng ngùng: “Mở thi xã làm sao để trên dưới đều vừa lòng là việc khó. Các chủ tử nhà cao cửa rộng đều không dễ sống chung. Em cũng phải làm việc đổ mồ hôi…Họa Mi bảo em viết bài thơ góp vui, em nào có tài này? Chẳng qua mọi người đều ba đẩy năm nâng em làm, cũng đành miễn cưỡng viết… Ai, không nói cũng thế, rất buồn cười.”

Ai ngờ Lâm Cẩm Lâu nghe thấy cái này lại có chút phản ứng, quay đầu nhìn Thanh Lam, nói: “Nàng còn làm thơ? Đọc nghe một chút.”

Thanh Lam vội cười nói: “Làm không tốt, em không có mặt mũi đọc ra.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Không ngại, chỉ cần bản thân nàng tự tay viết ra, ta đều thích nghe.” Trên mặt tuy cười, trong ánh mắt lại lộ ra lạnh lẽo, nhìn chằm chằm mặt Thanh Lam.

Thanh Lam run rẩy trong lòng, cảm thấy chút tâm tư nhỏ của mình không chỗ che giấu trước mặt Lâm Cẩm Lâu, nàng biết tính của vị gia này, khi dịu dàng thì lời ngon tiếng ngọt khiến lòng ngươi tan chảy, nhưng gương mặt kia mà trầm xuống, liền có cơn giận lôi đình. Nàng suýt nữa mở miệng nói “Thơ kia không phải em làm”, ổn định lại mới miễn cưỡng mở miệng: “Nếu Đại gia thích nghe, em đành bêu xấu vậy.” Luôn mãi do dự, nhỏ giọng nói: “Nhà ai bạch ngọc lan, đánh rơi xuân phong. Độc thủ một mạch hương, hỗn loạn phù sinh mộng.”

Lâm Cẩm Lâu nhìn Thanh Lam: “Thật là nàng viết?”

Thanh Lam miễn cưỡng cười gật đầu.

Lâm Cẩm Lâu chỉ nói ba chữ: “Không tệ lắm.”

Thanh Lam lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, vui mừng ra mặt.

Lâm Cẩm Lâu nhắm mắt, hơi có chút thất vọng. Hắn coi trọng Thanh Lam, thứ nhất bởi vì nàng do Tần thị làm chủ cưới vào làm lương thϊếp; thứ hai tuy nàng không thông minh nhưng dịu dàng cẩn thận, cũng thành thật nhân hậu, cùng nàng một chỗ cũng nhẹ nhõm tự tại. Ai ngờ cô gái này người tuy không xấu, lại có chút tâm tư chút tính toán, đến cùng vẫn hẹp hòi.

Ngân Điệp và Thanh Lam tới khiến Lâm Cẩm Lâu hoàn toàn không có tâm tình, cũng không chờ Hương Lan nữa, nói câu: “Ta có chút mệt mỏi, về nghỉ ngơi một lát, nàng vội nàng đi.” Cũng không quay đầu đã đi rồi.

Xuân Lăng lo lắng: “Dì ơi, em thấy Đại gia…không vui…”

Thanh Lam kinh ngạc: “Có sao? Không phải Đại gia vừa mới khen ta làm thơ tốt à?” Lại suy nghĩ một hồi, vỗ cánh tay Xuân Lăng, “Đại gia nhất định đang phiền lòng vì công sự, chúng ta không cần nghĩ nhiều.”

Xuân Lăng muốn nói lại thôi, nhưng thấy vẻ chắc chắn của Thanh Lam thì nén nghi ngờ trong lòng lại.