Trong viện có người lên tiếng, ngay sau đó có một cô nương tầm 17-18 tuổi ra ngoài, người trông cao gầy cường tráng, mắt nhỏ mày nhạt, ngũ quan cũng coi như đoan chính, làn da trắng nõn, lại có vài chấm tàn nhang, tuy tươi cười, vẫn có thể nhìn ra lợi hại. Đầu đội bộ diêu ngọc lan điền thúy , người mặc áo ngoài xanh ngọc lụa hoa, váy lụa trắng, tai đeo khuyên tai đồ đồng tráng men, tay đeo một đôi vòng tay bạc trắng, trang điểm thể diện thuận mắt, dù chưa đến mức mỹ nhân, nhưng cũng có vài phần tư sắc.
Cô gái này tên là Tào Lệ Hoàn, vừa thấy Nghênh Sương đã mặt mày hớn hở, nghênh đón nói: “Sao cô Nghênh Sương lại tới đây? Mau vào phòng ngồi chơi, uống ly trà nóng.”
Nghênh Sương nói: “Không phải hôm trước cô mới nói với mợ là bên người không đủ nha đầu sai bảo sao? Mợ vẫn luôn nhớ thương, hôm nay trùng hợp trong phủ có mấy nha đầu mới tới, vừa lúc giữ lại một đứa cho cô.”
Tào Lệ Hoàn niệm một câu Phật: “Chị tốt của ta, thật biết săn sóc người khác, ta mới nhắc một lần, nàng đã nhớ kỹ.” Đánh giá nha hoàn kia, thấy dung nhan cực mỹ, nhất thời sửng sốt.
Nghênh Sương nhìn Tào Lệ Hoàn đầy thâm ý, nói: “ Mợ Cả đặc biệt phân phó đến chỗ của cô, mới vào chưa hiểu phép tắc, cô còn phải dạy dỗ nhiều, đừng để chạy loạn khắp nơi.”
Tào Lệ Hoàn khẽ biến sắc, nghĩ thầm nha đầu vừa vào phủ, còn chưa dạy dỗ mà dám đưa đến chỗ ta, rõ ràng mắt chó xem người thấp. Trong nháy mắt, khuôn mặt lại tươi cười, cao giọng nói với bà lão ở cửa: “Già Lưu, dẫn nàng vào trong thu xếp đi.”
Già Lưu xoa xoa tay, dẫn Hương Lan vào phòng, La Tuyết Ổ nhỏ hẹp, trong phòng bày biện hoa mỹ, đồ trang trí không nhiều nhưng cực kỳ tinh xảo, gia cụ rất mới, kiểu dáng cũng khéo diệu. Trong minh đường có đặt bàn dài để viết thư pháp và một chiếc bàn bát tiên, gian phòng bên trái là phòng ngủ, gian bên phải thiết kế làm phòng nghỉ ngơi cho khách. Già Lưu chào hỏi Hương Lan, bỏ tay nải của nàng vào ngăn tủ nhỏ trong góc khuất ở phòng khách, lại chỉ vào một giường mềm bên cửa sổ nói: “Buổi tối cháu nghỉ ở chỗ này, trong tủ còn một bộ chăn đệm đã giặt sạch sẽ, hôm kia còn lấy ra phơi.”
Hương Lan liên thanh cảm tạ, già Lưu nhìn ngoài cửa sổ, thấy Nghênh Sương và Tào Lệ Hoàn vẫn đứng bên ngoài, bèn nhỏ giọng nói: “Khổ thân cháu phải ngủ ở chiếc giường nhỏ này, phòng ngủ noãn các cũng có giường, chẳng qua đã có nha đầu chiếm.”
Hương Lan cười nói: “Chẳng qua là chỗ ngủ thôi, cháu thấy nơi này rất tốt.”
Già Lưu nắm Hương Lan cười nói: “Đứa trẻ này nói chuyện êm tai hòa khí, còn xinh xắn như vậy, chỉ sợ tỷ nhi trong phủ cũng không so được với cháu.” Tinh tế hỏi nàng năm nay bao lớn, cha mẹ là ai vân vân. Hương Lan đều trả lời.
Một chốc sau, Tào Lệ Hoàn vào nhà, già Lưu vội vàng trốn ra ngoài. Tào Lệ Hoàn ngồi xuống bàn bát tiên trong sảnh, vẫy tay gọi Hương Lan tới, lại đánh giá trên dưới mấy lần, mới nói: “Ngươi có biết vì sao ngươi lại đến chỗ ta không?”
Hương Lan ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Tào Lệ Hoàn liếc Hương Lan, thần sắc kiêu căng, lãnh đạm nói: “Ngươi tuổi lớn, nha đầu vào phủ đều không đến mười tuổi, vừa nghe lời vừa dễ dạy dỗ, ngươi tuổi này, chủ tử đều không muốn, hơn nữa cũng quá yêu kiều, lão phu nhân, phu nhân thường nói, nha đầu quá diễm lệ cũng không phải chuyện tốt, khó tránh khỏi tâm cao mắt cao không an phận, thô kệch vụng về mới được người thích. Vừa rồi Nghênh Sương nói với ta, nếu ngươi làm việc không tốt, sẽ bảo mợ Cả đuổi ngươi ra phủ. Ta cảm thấy ngươi có vẻ thành thật, nên thiện tâm giữ ngươi lại, ngươi đừng phụ tấm lòng của ta.”
Hương Lan rũ đầu nói: “Cô nương minh giám, chưa bao giờ nô tì có suy nghĩ ‘tâm cao’, chỉ nghĩ tận tâm tận lực bình an hầu hạ chủ tử mấy năm rồi về nhà thôi.” Nàng nghe thấy muốn đuổi nàng ra ngoài thì có chút nôn nóng, nhưng trên mặt không lộ ra, lại liếc nhìn Tào Lệ Hoàn, tự nhủ vừa tới cô Tào này đã cho một gậy ra oai phủ đầu, xem ra là một con nhím, có chút đâm tay.
Tào Lệ Hoàn nhìn chòng chọc vào tận mặt Hương Lan: “Ngươi không có tâm này, nhưng người khác không nghĩ như vậy. Ngươi ở chỗ ta, về sau ngôn ngữ cử chỉ, hành động ngồi nằm đều ảnh hưởng đến thể diện của ta. Ngươi phạm sai lầm, hành động xấu hổ, người khác không nói ngươi nhưng sẽ ở sau lưng chọc cột sống ta, nói ta không biết dạy dỗ người hầu. Hồi ta ở nhà từng có bốn mụ mụ dạy dỗ phép tắc dáng vẻ, ngay cả giơ tay nhấc chân đều phải theo phép tắc, hiện giờ bà cố ngoại thấy ta đều phải khen vài câu, vì vậy kẻ hầu người hạ cho ta cũng không thể rớt giá trị con người, học theo những nha đầu điên điên khùng khùng đó. Ngươi cũng đừng làm ta mất mặt.”
Hương Lan vội vàng khom người nói: “Nô tì nhất định sẽ hầu hạ thật tốt, làm người bổn phận, không để Hoàn cô nương mất mặt.” Trong lòng lại xem thường Tào Lệ Hoàn, kiếp trước Hương Lan là thục nữ nổi tiếng kinh thành, tuy sau lại nhân sinh kịch biến, đầu thai đến gia đình bình dân, trở nên đanh đá hơn nhiều, nhưng phong độ rốt cuộc bất đồng với người khác. Nàng thấy cử chỉ của Tào Lệ Hoàn chẳng qua là cô nàng nhà bình thường, lại cứ vác danh thiên kim làm rùm beng mình lên, vì vậy cảm thấy có chút buồn cười.
Tào Lệ Hoàn thấy nha đầu mới tới mỹ mạo, ý vị văn nhã, trong lòng ghen ghét, hết sức chèn ép một phen, thấy Hương Lan thuận theo, sắc mặt dịu đi, nói: “Công việc chỗ ta nhiều chút, nhưng rất thanh tịnh, trong phòng còn hai nha đầu nữa, một đứa là Hủy Nhi, hầu hạ ta từ nhỏ, đứa còn lại là Hoài Nhụy, là lão phu nhân cho. Hai đứa một đứa quản trang sức, một đứa quản thức ăn, bên ngoài còn có già Lưu chuyên làm việc nặng ở La Tuyết Ổ. Nơi này dân cư đơn giản, nhưng ai làm tốt lại có thể rút ra mũi nhọn, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ nói tốt về ngươi với chị Lâu, sớm chút thăng cấp bậc cho ngươi, tương lai cũng có một phen tiền đồ.”
Hương Lan kính cẩn nghe theo: “Nô tì không cầu tiền đồ gì hết, chỉ cần hầu hạ cô nương cho tốt, bình bình an an chính là phúc của nô tì.” Trong lòng lại ngạc nhiên, tốt xấu cũng là cô cháu họ đến cậy nhờ Lâm gia, nếu gia đạo suy vi lụi bại, bên người chỉ có một nha đầu hầu hạ cũng dễ hiểu, nhưng Lâm gia có mỗi lão phu nhân cho một nha đầu tới hầu hạ, cái này lại có chút ý tứ sâu xa.
Tào Lệ Hoàn nói “Không rõ kim chỉ của ngươi thế nào?”
Hương Lan vội nói: “Mời cô nương xem, hoa trên váy là nô tì thêu.”
Tào Lệ Hoàn vừa nghe thế thì vội bảo Hương Lan tới gần nàng ta chút, đánh giá hoa văn trên váy, vừa lòng gật gật đầu, nói: “Còn khá, chỗ ta đang cần người thêu thùa may vá, Hủy Nhi chỉ biết thêu chút hoa văn đơn giản, Hoài Nhụy không biết thêu, bình thường đều là ta ngồi thêu một ngày, mệt chết người, ngươi biết thêu hoa thì thật bớt việc...”
Chưa hết câu, bên ngoài truyền đến tiếng nữ hài vui đùa ầm ĩ, người này nói “Bông hoa đang đẹp, nên cài trên đầu mới đúng, em lại vặt hết cánh xuống, đóa hoa tươi đẹp thế đều bị em giày xéo.” Người kia nói “Hoàn cô nương còn trong thời kỳ để tang, sao có thể cài hoa, em thấy đóa hoa này nở rực rỡ, không thể tiện nghi người khác, dù chúng ta không thể cài, cũng có thể nghiền nát cánh hoa làm phấn mặt.” Hương Lan nghiêng mặt nhìn lên, thấy hai cô gái tầm 15-16 tuổi, một người hơi lùn, dáng người hơi béo, người kia cao khỏe, trông cả hai không xấu không đẹp, ăn mặc mộc mạc, nhưng trên đầu một người cài trâm vàng ròng năm phúc, trên cổ người kia đeo vòng vàng ròng to bằng ngón út.
Hai cô gái ngẩn người thấy Hương Lan đứng trong phòng, Tào Lệ Hoàn vẫy tay nói: “Đây là nha đầu Hương Lan, hôm nay mới tới hầu hạ.” Chỉ vào người béo lùn nói: “Đây là Hủy Nhi.” Lại chỉ người cao khỏe: “Đây là Hoài Nhụy.”
Hương Lan mỉm cười nói: “Chị Hủy Nhi, chị Hoài Nhụy.”
Hoài Nhụy nghiêm mặt, không chút để ý gật gật đầu với Hương Lan, coi như tiếp đón. Hủy Nhi nhìn trên dưới Hương Lan một lần, thấy nàng mặc y phục cũ thì ánh mắt có vài phần khinh thường, quay đầu sang chỗ khác, coi như không nhìn thấy Hương Lan, lại nói với Tào Lệ Hoàn: “Cô nương, đây là hoa nô tì vừa hái trong vườn, lúc tắm rửa hay chưng phấn mặt có thể dùng, còn có mấy cành hoa đào, chúng ta có thể cắm trong bình thưởng ngoạn.” Hương Lan thầm than một tiếng, mơ hồ cảm thấy những ngày tháng sắp tới ở La Tuyết Ổ sẽ không dễ dàng.
Tào Lệ Hoàn mệnh Hoài Nhụy mang một hộp gỗ tới, bên trong có mười mấy chiếc khăn mới tinh, Tào Lệ Hoàn lựa ra hai chiếc, đưa cho Hương Lan, nói: “Ngươi đi thêu hai chiếc khăn này, hôm qua ta mới vẽ hoa văn, đặt ở trên bàn trang điểm, tráp kim chỉ ở trong ngăn kéo bàn trang điểm.” Hương Lan vội nhận khăn, đang muốn đi lấy hoa văn, Tào Lệ Hoàn lại gọi nàng lại nói: “Ngươi nhận khăn rồi thì qua thiên điện thêu đi.” Nói xong dẫn Hủy Nhi và Hoài Nhụy vào phòng ngủ.
Hương Lan cúi đầu nói: “Vâng.” sau đó lấy đồ vật đi tới thiên điện, ngồi trên giường, lấy kim chỉ đối chiếu hoa văn bắt đầu thêu. Hoa văn kia cũng đơn giản, giống nhau là bảo bình, một kiểu khác là đào mừng thọ, Hương Lan cẩn thận chọn màu sắc, may vá thành thạo, chợt truyền đến tiếng cười vui vẻ từ trong phòng ngủ, vểnh tai lên nghe, có thể nghe được có người nói chuyện liên miên.
Hương Lan buông khung thêu trong tay, xoa xoa cổ, nghĩ thầm: “Nhà có thể diện đều sẽ thưởng nha đầu mới tới hầu hạ vài món đồ, hoặc mấy thứ trang sức, hoặc vài bộ quần áo cũ, tuy sẽ nói nặng để gõ, nhưng phần lớn cũng sẽ vẻ mặt ôn hoà săn sóc người dưới hai câu. Cô Tào này không những không thưởng, còn lạnh lùng sắc bén dạy bảo một phen, sai làm một đống việc, còn nói giỡn với hai nha đầu bên người, bảo ta đến gian phòng này, đó là cố ý xa lánh. Hai nha đầu của La Tuyết Ổ, Hủy Nhi hầu hạ cô Tào từ nhỏ, thừa ngang ngược kiêu ngạo bừa bãi, lại không đủ khiêm tốn, chỉ sợ là một con nhím. Hoài Nhụy là lão phu nhân cho, nhìn qua thì không không nhiều lời lắm, lại quan hệ hòa hợp với đôi chủ tớ kia, hẳn là từ hồi còn ở phòng lão phu nhân, Hoài Nhụy này đã coi trọng cô Tào mấy phần, nên tận lực giao hảo. Cha ta chẳng qua là tam chưởng quầy cửa hàng đồ cổ, ở trong phủ không nơi nương tựa, nếu trong lòng cô Tào kia còn vài phần phúc hậu, thấy ta về sau dụng tâm làm việc, cuộc sống sẽ không khổ sở lắm; nếu chủ nhân xảo trá, vậy sẽ gian nan...”
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy già Lưu cầm chổi to đang quét đám hoa rụng đầy đất đến chỗ dòng suối nhỏ chảy róc rách, nghĩ mình cũng từng là quý nữ nhà danh vọng, hiện giờ lại lưu lạc thành nha hoàn, phải cẩn thận chú ý khắp nơi, nơi chốn xem sắc mặt người, giống như những cánh hoa đỏ này rơi vào suối, nước chảy hoa trôi, vận mệnh không do người, có chút xúc động thương cảm, rồi nghĩ lại: “Cảnh ngộ bây giờ còn tốt hơn lưu đày nơi biên thuỳ, đột tử tha hương lúc trước trăm lần, sao còn không biết đủ? Đã từng sống trong vinh hoa phú quý, cũng trải qua cửa nát nhà tan, chưa uống canh Mạnh bà lại sống một đời, không chịu nổi chút nhấp nhô này thì thật sống uổng phí những năm tháng thì giờ đó. Huống chi thế gian này trập trùng lên xuống, vận mệnh vô thường, ai có thể biết nhân duyên gặp gỡ của mình đến tột cùng sẽ thế nào? Ban đầu ta làm quý nữ nhà Thủ phụ, sao có thể ngờ về sau mình sẽ nghiền nát thành bùn đâu? Tương tự như vậy, hiện giờ ta chỉ là một tiểu nha đầu, sao thấy được về sau không có ngày xoay người!”
Hương Lan khuyên bản thân một phen, mới cảm thấy gió xuân thổi phiền muộn kia đi cùng, hóa thành khói bụi, nàng cố lấy lại tinh thần cầm khung thêu lên, thêu từng đường kim mũi chỉ.