Chương 59: Thi xã (năm)

“Hoa mộc không biết xuân đã trễ,

Còn tranh mùi thơm khoe sắc tư.

Đầy đất hoa rụng loạn như thế,

Tương phùng chỉ nói là lúc ấy.”

Đọc chưa hết câu, Tống Đàn Thoa cười nói: “Còn nói mình viết không tốt, nên đánh! Lập ý sâu hơn em, để người tin phục hơn.”

Lâm Đông Lăng nhân làm thơ không tốt, trong lòng đang không tự nhiên. Lúc nãy nàng mất mặt, Trịnh Tĩnh Nhàn mỉa mai nhìn nàng, trong mắt tràn đầy khinh thường, khiến Lâm Đông Lăng đỏ mắt. Lúc này nghe Tống Đàn Thoa khiêm tốn với Trịnh Tĩnh Nhàn như thế, càng khó chịu, mở miệng nói: “Em Đàn Thoa khiêm tốn gì chứ, em viết hay chính là hay, anh trai em là tài tử nổi danh kinh thành, hôm nay không mời ngoại nam đấy thôi, nếu mời anh ấy tới làm thơ, dù nằm mơ viết ra một bài cũng có thể đoạt giải nhất.”

Trịnh Tĩnh Nhàn không thèm nhìn Lâm Đông Lăng, chỉ thản nhiên nói với Tống Đàn Thoa: “Chị từ kinh thành tới, không rõ anh trai em là vị nào?”

Tống Đàn Thoa nói: “Chị đừng nghe chị Lăng nói lung tung…”

Lâm Đông Lăng trách móc: “Anh trai em ấy là Tống Kha, tự Dịch Phi, từng viết rất nhiều văn thơ hay.”

Triệu Nguyệt Thiền thấy Lâm Đông Lăng như gà chọi, vội nói: “Nói một lúc cũng mệt mỏi rồi, mọi người đi uống chút trà lại bình tiếp.” Tự mình thu xếp ăn uống, hào phóng thoả đáng, nhiệt tình chu đáo, lúc thì mời mọi người cứ ăn uống tự nhiên, lúc lại sai người về phòng bưng món chân ngỗng nàng làm hai ngày trước tới, cười nói: “Lần trước mẫu thân chị chúc thọ, chị về nhà mẹ đẻ, chị dâu nói một chuyện rất thú vị, khiến chúng ta cười đau cả bụng.”

Lâm Đông Khởi biết Triệu Nguyệt Thiền rất biết nói đùa, hỏi: “Chuyện thú vị gì? Chị nói đi, để chúng ta cùng vui.”

Đôi mắt đẹp của Triệu Nguyệt Thiền lưu chuyển, phong tình vạn chủng, phe phẩy quạt lụa trong tay: “Anh Cả của chị làm Tri huyện ở Thuận Thiên Phủ huyện Thuận Nghĩa, có một lần thăng đường thẩm vấn phạm nhân, hỏi hắn tuổi gì, phạm nhân nói là heo. Anh chị còn tưởng người nọ châm chọc anh ấy, giận dữ nói: ‘bổn huyện là heo, ngươi cũng dám là heo?’ phạm nhân kia vội vàng nói: ‘lão gia, tiểu dân thật sự là heo, sinh vào tháng chạp’, anh chị thế mới biết phạm nhân kia không mắng mình, nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm một câu: ‘bổn huyện sinh tháng giêng’, ai ngờ phạm nhân kia cười toe toét nịnh nọt, nói lớn: ‘Vậy là đúng rồi, lão gia là đầu heo, tiểu nhân là lòng lợn! ’”

Vừa mới nói xong, mọi người vỗ tay cười ha hả, tất cả đều cười rũ người. Tần thị ở trong phòng nghe thấy thì hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy? Cười nhiều như vậy.”

Hồng Tiên cười cười nói: “Mợ Cả kể chuyện tiếu lâm, mọi người đều cười.” Nói lại chuyện Triệu Nguyệt Thiền kể, phu nhân cả phòng cũng bật cười.

Dì Tống cười nói: “Con khỉ này luôn luôn tinh quái lanh lợi, người biết ăn nói không ai sánh bằng nàng.” Lại có người khen: “Đúng vậy, không riêng tính tình lanh lẹ, vẻ ngoài càng xuất sắc, thu xếp bận bịu trong ngoài, vừa khí phái lại tài giỏi, chị Tần thật có phúc mới được cô con dâu như vậy.”

Tần thị nghe xong lời này chỉ hơi mỉm cười, cúi đầu uống trà, che lại cảm xúc phức tạp trong mắt. Một lát sau ngẩng đầu, nhìn thần thái sáng láng của Triệu Nguyệt Thiền thì trong lòng phát khổ: “Triệu thị vừa lanh lợi vừa mỹ mạo, còn hiểu được lòng người, cung kính với ta, chưa từng nói một chữ ‘không’, thông tuệ như vậy đúng là không thấy nhiều. Tuy là một nàng dâu tốt nhưng không có hai thứ lương thiện và đức hạnh, thêm nữa là cái tính thích gom tiền, dù có nhiều chỗ tốt cũng thành tầm thường…Ai, cũng là Lâu ca nhi không có lão bà mệnh, nếu cưới một người vẻ ngoài đẹp, lanh lợi khí phái như Triệu Nguyệt Thiền, lại hiền lành giống Thanh Lam thì tốt biết bao nhiêu…”

Lúc này Triệu Nguyệt Thiền lại cười cười cao giọng nói: “Chị ấy à, là người vô cùng tục tằng, không hiểu những thơ từ ca phú này, chỉ biết nói mấy câu pha trò hương dã quê mùa, để mọi người cùng vui vẻ.”

Hương Lan tựa ở ven tường, nhìn Triệu Nguyệt Thiền nói cười duyên dáng, phong thái đoạt người; nhìn Thanh Lam xám xịt ngồi trên ghế dưới hành lang, trong lòng cảm khái: “Vẫn là phu nhân chính phòng có phong thái, dù sao cũng xuất thân là tiểu thư nhà quan , từ nhỏ đã ăn qua gặp qua, trải qua sóng gió, ra tay làm việc đúng là bất đồng. Dù có chúng ta giúp đỡ dì Lam, nâng nàng ta lên cao, nhưng bản thân nàng ta không có suy nghĩ, mồm miệng kia, cuối cùng lại mất mặt. Thi xã này hao phí bao nhiêu tâm lực, cuối cùng bị Triệu Nguyệt Thiền nói một câu chuyện cười đoạt mất một nửa nổi bật.”

Nàng ở góc tường nhìn người khác, lại không biết Lâm Cẩm Lâu đứng sau giá tường vi nhìn nàng. Thấy Hương Lan búi một kiểu tóc đơn giản, mặc áo ngắn màu vàng, quần xanh nhạt, góc váy còn thêu hai con bướm, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, càng khiến gương mặt thanh lệ thêm kiều diễm. Lâm Cẩm Lâu nheo mắt, nhìn Hương Lan từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên đầu, cảm thấy nàng không giống người trong trí nhớ của mình, nhưng cẩn thận nhìn một lần, rồi lại thấy giống nhau, rồi lại cảm thấy vẫn là người thật càng xinh đẹp. Lâm Cẩm Lâu vuốt cằm, sao lại có nha hoàn đẹp đến vậy…

Quét mắt một vòng, thấy có một nha đầu bé mới để tóc, trong tay cầm một đĩa bánh vừa ăn vừa đi tới, khuôn mặt tròn tròn, nhìn cũng làm người vui vẻ, vẫy tay nói: “Cái kia, ngươi lại đây.”

Người ăn bánh là Tiểu Quyên, thình lình nghe thấy gọi nàng thì hoảng sợ, nhìn thấy người gọi nàng là Lâm Cẩm Lâu thì kinh hãi suýt nghẹn, nàng sợ hãi uy thế của Lâm Cẩm Lâu nhất, trợn mắt há hốc mồm đứng đực ở đó.

Lâm Cẩm Lâu mất kiên nhẫn: “Gọi ngươi đấy, nghe thấy không? Điếc à?”

Tiểu Quyên cố sức nuốt bánh xuống, nghẹn đến trợn trắng mắt, cúi đầu nhìn xuống đất qua đó: “Đại gia có gì phân phó ạ?”

Lâm Cẩm Lâu xa xa chỉ chỉ Hương Lan: “Ngươi bảo nàng đến đình Đào Nhiên, ta có việc cần nàng.”

Tiểu Quyên gật đầu như gà con mổ thóc, quay người định đi, Lâm Cẩm Lâu thình lình gọi lại: “Từ từ.” Nàng vội vàng dừng chân.

Lâm Cẩm Lâu phân phó: “Việc này không thể để người khác biết, ngươi lặng lẽ làm.”

Tiểu Quyên ra sức gật đầu, lúc này mới rời đi.

Hương Lan đang đứng hầu chỗ chân tường, chợt có người vỗ vai, thấy Tiểu Quyên cắn bánh hàm hàm hồ hồ nói: “Mau đi đi, Đại gia đang tìm chị đấy.”

Hương Lan hoảng sợ: “Đại gia? Ngài ấy về rồi à? Ngài ấy tìm chị làm gì?”

Tiểu Quyên vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Không biết, nói đang chờ ở đình Đào Nhiên phía sau Long Thúy Cư. Chị cũng đừng để vị gia kia đợi lâu, vừa rồi ngài ấy thình lình gọi em, khiến em sợ hết hồn, suýt nữa bị sặc đấy.”

Hương Lan đành phải đi đình Đào Nhiên, từ cửa sau Long Thúy Cư đi ra ngoài, vòng qua một khối kỳ thạch, đình Đào Nhiên ẩn giữa cây đào núi và cây hạnh. Lại thấy Lâm Cẩm Lâu đang khoan thai đứng trong đình, trêu đùa một con chim họa mi trong l*иg sắt treo trong đình.