Chương 57: Thi xã (ba)

Đề mục mới lạ mà tinh xảo độc đáo, Hương Lan nghĩ nghĩ nói: “Con có thể viết nhưng chỉ sợ làm không tốt, dì Lam cũng chướng mắt.”

Ngô mụ mụ nói: “Con của ta, con cứ viết một bài cho đủ số là được!”

Hương Lan nghĩ thầm: “Không thể viết quá hay, cũng không thể quá kém, càng không thể cao thâm quá, viết đơn giản dễ hiểu là được.” Không biết sao, chợt nghĩ đến bài thơ Tống Kha viết trên cây quạt “Minh nguyệt cố nhân xa, u lan trống không phương. Tiểu lâu nghe đêm sáo, vắng vẻ đã canh ba”. Nhìn chăm chú phong lan trước mắt, yên lặng sửng sốt trong chốc lát, ngoáy bút lông viết một bài phụ họa: “Nhà ai bạch ngọc lan, đánh rơi xuân phong, độc thủ một mùi hương , hỗn loạn mộng kiếp trước”.

Nàng nhìn chằm chằm bài thơ, đổi “kiếp trước” thành “kiếp phù du”, sao chép lại, giao cho Ngô mụ mụ, dặn dò: “Mụ mụ đừng nói con viết.”

Ngô mụ mụ đáp lời, vô cùng lo lắng đưa qua cho Thanh Lam. Thanh Lam mở giấy nhìn, lập tức chau mày nói: “Đây là thơ gì thế này? Đều không áp vần, bốn câu cũng quá ít, đám cô Hai làm đều là thơ thất luật, mụ mụ bảo người đó làm bài khác đi.” Nhét lại vào tay Ngô mụ mụ.

Ngô mụ mụ nén giận: “Không còn nữa đâu, chỉ có bài này thôi. Dì dùng hoặc lão nô hết cách.”

Thanh Lam bĩu môi, có chút không vui. Ngô mụ mụ thấy nàng vẫn như cô gái nhỏ, trong lòng cảm khái, tưởng khuyên bảo hai câu, nhưng lời nói lăn hai vòng trong miệng, vẫn không nói ra, lắc đầu đi.

Ngô mụ mụ sợ Thanh Lam lại giao việc khó cho bà, liền vòng qua Long Thúy Cư tới Tri Xuân Quán, tính toán về trước được nhàn rỗi chút. Mới về đông sương đã nghe thấy có tiếng ngáy trong phòng ngủ, đi vào xem, thấy Lâm Cẩm Lâu đang lung tung kéo gối đầu nằm ngủ trên giường.

Ngô mụ mụ vội vàng lấy một chiếc chăn mỏng bằng gấm, tay chân nhẹ nhàng qua đó đắp lên người Lâm Cẩm Lâu. Ai ngờ Lâm Cẩm Lâu tập võ, lại ở lâu trong quân, cảnh giác hơn người bình thường gấp trăm lần, Ngô mụ mụ mới vừa lại đây, Lâm Cẩm Lâu đã tỉnh dậy. Ngô mụ mụ vội vàng buông chăn, nói một tràng: “Đại gia mệt mỏi sao, về khi nào vậy? Tranh thủ thời gian lại nghỉ một lát, nếu đói bụng thì trong bếp còn có cháo mới nấu.”

Lâm Cẩm Lâu ngồi dậy, dụi mắt, giọng nói hơi khàn khàn: “Cũng vừa về, thấy trong phòng không có ai thì lên giường nằm chút, không ngờ ngủ lúc nào không hay.”

Ngô mụ mụ thấy Lâm Cẩm Lâu phong trần mệt mỏi, khuôn mặt mệt nhọc thì đau lòng, nói: “Hôm nay dì Lam làm ông chủ mở thi xã, người bên Tri Xuân Quán đi hết, đám nha đầu bé cũng không giữ nhà, tất cả đều chuồn êm ra ngoài chơi.” Nhanh nhẹn pha một ly trà bưng lên.

Lâm Cẩm Lâu vội nói: “Không cần.” Nhíu mày: “Thi xã? Thi xã gì?”

Ngô mụ mụ nhắc tới thi xã thì đầy bụng bực mình, cau mày cười khổ nói: “Đại gia có điều không biết, dì Lam nghe Họa Mi xúi giục, một hai phải thay cô Hai làm một kỳ thi xã, nhưng nàng bụng lớn, lại không trải qua chuyện gì, sao có thể lo liệu việc mở thi xã được, ai, mấy ngày nay đông sương người ngã ngựa đổ, tất cả đều bận bịu vì việc này đấy.”

Lâm Cẩm Lâu cầm chén trà lên, nghe Ngô mụ mụ nói vậy thì cảm thấy buồn cười: “Thi xã gì chứ, chẳng qua là trò xiếc khiến bản thân vui vẻ, nàng muốn làm thì cứ để nàng làm đi, không có gì ghê gớm.”

Ngô mụ mụ vừa nghe lời này thì gân cổ lên nói: “Cái gì mà ‘không có gì ghê gớm’? Sự tình lớn ấy chứ. Lúc nào Đại gia nhàn rỗi cũng đi bảo ban nàng chút, phụ nữ mang thai mọi nhà, nên an tâm dưỡng thai mới đúng, không có việc gì lại lăn lộn mù quáng, vạn nhất bị thương đứa bé thì biết làm thế nào. Lại nói, nếu muốn lăn lộn thì cũng phải có bản lĩnh, không có khả năng lo liệu còn sai khiến loạn lên, sau đó dứt khoát mặc kệ, toàn mệt bộ xương già này…” Vừa oán giận vừa vắt khăn lông đưa cho Lâm Cẩm Lâu rửa mặt.

Lâm Cẩm Lâu không kiên nhẫn nghe Ngô mụ mụ oán giận, nhưng đáy lòng vẫn kính trọng bà vυ", cười ha ha nói: “Tốt, tốt, tốt, ta biết mấy ngày nay bà vất vả, sẽ bảo phòng thu chi chi mười lượng bạc để bà mua chút ăn ngon bồi bổ sức khỏe…mấy ngày nay ta đi ra ngoài còn mang về cho bà một thớt vải thượng hạng…” Nhận khăn lông lau mặt.

Ngô mụ mụ nói: “Không riêng ta, cũng phải thưởng tiểu nha đầu tên Hương Lan nữa.”

Lâm Cẩm Lâu dừng lại: “Hương Lan?”

“Vâng, chính là người bị bỏng mặt, Đại gia còn cho thuốc để thoa đấy.” Ngô mụ mụ cười tủm tỉm, “Đều nhờ nàng giúp ta lo liệu trong ngoài, đỡ đần ta. Nha đầu kia không những có khả năng, còn có tầm mắt kiến thức, tâm tư cũng tinh tế, suy nghĩ chu đáo. Biết việc gì nên tiết kiệm, việc gì nên tiêu nhiều bạc…Quan trọng nhất vẫn là phẩm cách, không tranh giành, không đoạt nổi bật, rõ ràng là nàng xử lý, lại dặn dò ta đừng nói ra ngoài, với bên ngoài chỉ nói là công lao của dì Lam. Ai…Ta đã quan sát nàng, giỏi hơn mấy vị tiểu thư trong phủ nhiều, đáng tiếc là mệnh nha hoàn…”

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Chẳng qua xinh xắn lanh lợi chút, sao có thể giỏi hơn các cô trong phủ được.”

Ngô mụ mụ một lòng khen chỗ tốt của Hương Lan, nói: “Lâu ca nhi đừng không tin.” Lấy từ tay áo ra một tờ giấy, trình lên nói: “Nhìn cái này đi.”

Lâm Cẩm Lâu mở ra nhìn, thấy là một bài thơ tên 《 Di hương 》, hỏi: “Đây là cái gì?”

Ngô mụ mụ nói: “Vị di nương trong lòng Đại gia nhất định phải đi làm thơ với các tiểu thư, nhưng lại không làm được, vội vàng bảo ta tìm người thay nàng viết một bài. Ta nhớ Hương Lan là đứa biết chữ, nghĩ chi bằng thử xem, đi hỏi một chút, ai ngờ nàng nhìn đề mục, không nói hai lời đã viết một bài. Ối chà, chớp mắt đã xong rồi.”

Lâm Cẩm Lâu nghe nói là Hương Lan viết thì cẩn thận nhìn lại bài thơ kia một lần, cười nói: “Ngắn chút, nhìn bình thường.”

Ngô mụ mụ hừ hừ nói: “Bình thường như vậy dì Lam còn không viết được đâu. Gia của ta, cậu phải quản giáo cho tốt vào, làm nàng thành thật chút, muốn bừa bãi thì đợi sinh xong ca nhi cũng không muộn.”

Lâm Cẩm Lâu trong miệng ừ đáp lời, muốn đốt hương hoa bách hợp ko trong đỉnh, Ngô mụ mụ ra ngoài tìm hương, Lâm Cẩm Lâu lại lấy giấy ra nhìn lại. Nghĩ thầm: “Dù thơ không cao minh lắm, nhưng điều khó được là trâm hoa chữ nhỏ này, không tốn mười mấy năm công phu không thể viết ra được nét chữ đoan chính tú lệ như thế.” Hai ngón tay búng búng tờ giấy tiểu tiên (1) kia: “ ‘Nhà ai bạch ngọc lan, đánh rơi xuân phong, độc thủ một mùi hương, hỗn loạn phù sinh mộng ’. A, cũng không biết đóa lan này trêu chọc ai nằm mộng.” Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Hương Lan thì ngực nóng lên.

(1) Tiểu tiên: giấy đẹp đẽ và quý giá, thời cổ dùng để viết thơ, viết thư từ

Lúc này Ngô mụ mụ vào nhà, thả ba bốn bánh hương bách hợp vào lò hương rồi bậc lửa, đậy nắp lại, nói: “Hương Lan là đứa tốt, khá hơn mấy vị trong phòng ca nhi, theo ý ta thì thu vào…Ai, nhưng nói câu không sợ Đại gia buồn bực, cô gái như vậy nên vẻ vang làm vợ cho người ta, làm thϊếp là ấm ức nàng…” Trong miệng lải nhải nói không ngừng.

Lâm Cẩm Lâu bỗng nhiên đứng lên, cất bước đi ra ngoài, Ngô mụ mụ vội vàng đuổi theo hai bước nói: “Đại gia đi chỗ nào đấy?”

Lâm Cẩm Lâu cũng không đáp lời, sải bước chân dài vội vàng đi.