Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 56: Thi xã (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhất thời bàn Tần thị không ăn nữa, nha hoàn lanh lợi bưng thau đồng rửa tay, thu dọn bàn tiệc, mang trà bánh lên. Nhóm các quý phụ vẫn chuyện trò vui vẻ, các tiểu thư người ngắm hoa, người cho cá ăn, có đám tụ tập nói chuyện ríu rít.

Hương Lan bảo Ngô mụ mụ sai hai bà hầu kê một chiếc bàn gỗ hoa lê lớn trong viện, bày thêm giấy và bút mực, lấy đề thơ lại đây. Mọi người vây quanh xem xét, thấy đề mục ngâm hoa tụng liễu đơn giản, vừa phong hoa tuyết nguyệt, lại đúng tâm tư của đám nữ hài khuê các, một đám xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.

Lâm Đông Tú quan hệ tốt với hai con vợ lẽ nhà Liễu đại nhân và Ôn viên ngoại, ba người sợ chọn chậm chỉ còn đề mục khó, viết không tốt e xấu mặt. Châu đầu ghé tai vào một chỗ, tuyển đề xong thì vội vàng trải giấy cân nhắc.

Lâm Đông Lăng không thích đọc sách, càng phiền chán ngâm thơ tác đối, vốn không kiên nhẫn làm việc này. Quét mắt một vòng, thấy các tiểu thư cầm bút nhìn đề mục châm chước câu từ, ngẫu nhiên có mấy người không làm thơ thì nói chuyện thêu thùa may vá một bên, không phải thứ nữ cũng là đích nữ nàng ta xem thường. Lâm Đông Lăng tâm cao khí ngạo, tất nhiên khinh thường làm bạn với các nàng, âm thầm cân nhắc nếu làm không ra một bài thơ thì rớt giá trị con người, vì thế viết lung tung một câu.

Nàng viết thơ trên giấy, vẫy tay gọi nha hoàn Anh Lạc bên người, nhét giấy vào tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đi đưa cho anh Ba, bảo anh ấy mau làm tốt rồi mang về cho ta.” Anh Lạc hiểu ý, vội vàng lui ra.

Lâm Đông Khởi thân thiết kéo tay Trịnh Tĩnh Nhàn, chỉ vào một đề mục nhỏ giọng nói: “Đề 《 Cuối xuân 》 này dễ làm, vô cùng đơn giản, sự vật mùa xuân cũng nhiều, chỉ cần xuất hiện một chữ ‘mộ’, cái gì đều có thể ngâm, chỉ là không theo lối cũ thì khó đấy.” Lại chỉ vào một đề khác nói: “Đề 《 Mưa đêm 》 có giới hạn, nhưng chỉ cần tóm ý cảnh chuẩn, may ra có thể dễ dàng chút.”

Trịnh Tĩnh Nhàn khá thận trọng, lại có chút thanh cao, nhìn những đề mục này từ trên xuống dưới một lần, cười nhạo một tiếng rồi nói với Lâm Đông Khởi: “Những đề mục này đều tục, muốn đem tục khí viết ra ý mới, mới thể hiện được bản lĩnh năng lực.” Dùng bút chấm đề《Cuối xuân 》.

Lâm Đông Khởi khẽ cau mày, trong lòng không vui nhưng không thể hiện ra, chọn đề《 Mưa đêm 》, mở giấy bắt đầu viết.

Lâm Đông Tú thấy Lâm Đông Khởi đυ.ng vào đinh thì mím môi cười trộm, xích qua chỗ Trịnh Tĩnh Nhàn, nói: “ Chị Nhàn có tài, dù có là đề mục tục khí nhưng nhất định có thể viết ra ý mới.”

Trịnh Tĩnh Nhàn liếc mắt nhìn Lâm Đông Tú, không nói lời nào.

Khuôn mặt Lâm Đông Tú đỏ thẫm, may mà Tống Đàn Thoa giải vây: “Em Tú nhanh như vậy đã có hai câu, chị còn chưa nghĩ ra câu nào.” Từ khi Tần thị chặt đứt niệm tưởng của Lâm Đông Khởi với Tống Kha, Lâm Đông Khởi cũng phai nhạt với Tống Đàn Thoa, ngược lại Lâm Đông Tú đối nàng càng thêm thân thiện, hai người thường xuyên qua lại, cũng có vài phần tình nghĩa.

Câu này dẫn dắt rời đi câu chuyện, các tiểu thư vùi đầu làm thơ, mỗi Lâm Đông Lăng nhàn nhã tự tại, lúc thì đi ngắm mẫu thân Vương thị cho cá ăn, lúc thì ăn điểm tâm trên bàn, lúc lại muốn uống rượu trái cây ấm.

Lại nói Thanh Lam, Họa Mi mọi cách khuyến khích nàng đi làm thơ, Thanh Lam tất nhiên không chịu, Họa Mi thoáng nhìn Triệu Nguyệt Thiền lượn lờ đứng dưới hành lang, nhỏ giọng nói bên tai Thanh Lam: “Chị sợ cái gì, dù làm không tốt, chẳng lẽ lại không bằng vị Mẫu Dạ Xoa kia? Nàng ta còn chẳng biết mấy cái chữ to, đầy mình tâm kế lợi hại thì có thể thế nào chứ? Chị đã được thể diện lớn như vậy, hiện giờ lại làm bài thơ hay là có thể hạ thấp cô ta xuống. Đến lúc đó lan truyền ra ngoài, không những được phu nhân coi trọng mà về sau đi lại quan hệ với gia đình giàu có, cũng càng thêm thể diện.”

Những lời này nói trúng tâm tư của Thanh Lam. Đúng vậy, dù mình vô dụng, cũng là người đọc sách ít ngày, khá hơn Triệu Nguyệt Thiền không nhận biết mấy cái chữ to. Cứ làm một bài, cũng không cầu quá tốt, là kiếm đủ thể diện.

Họa Mi thấy Thanh Lam dao động, lập tức thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Chị là người có phúc, chung quy khác chúng ta, hiện giờ em suy nghĩ mọi chuyện vì chị, cũng là có chút tư tâm, em vừa thấy đã biết chị là người nhân hậu tấm lòng bao la, em chỉ cầu về sau chị tôn quý, đừng quên quan tâm em một chút, em cũng không cầu khác, chỉ cầu có một phòng nhỏ ở Tri Xuân Quán là thỏa mãn…” Nước mắt ngân ngấn, vội vàng cúi đầu dùng khăn lau nước mắt.

Thanh Lam càng thấy Họa Mi là người thành thực, vội vàng nắm hai tay Họa Mi, nói: “Em nói gì thế? Em là người cũ, chị vừa đến nơi này, em nên chỉ điểm chị mới đúng, chúng ta đều cùng hầu hạ Đại gia, cùng ăn cùng ngủ, chẳng khác nào chị em ruột, nói mấy điều đó thì quá khách khí.”

Họa Mi liên tục gật đầu, lại chậm rãi nói vun vào, mọi cách xúi giục. Thanh Lam bị thuyết phục, càng cảm thấy muốn nổi bật nên cũng đi làm thơ.

Triệu Nguyệt Thiền thấy Thanh Lam cũng đi chọn đề mục để viết thì cười lạnh, trong lòng có chút chua. Lại nghe Họa Mi đứng ở cách đó không xa lớn tiếng nói với Anh Ca: “…Dì Lam xuất thân từ nhà đọc sách, sao có thể giống chúng ta được, nếu trong bụng chị có mực nước, có lẽ cũng lên đó lấy đề mục, viết một bài, vừa được thể diện lại cao hứng.”

Anh Ca cười lạnh nói: “Không giống, không giống nhau nhất là bụng của người ta quý giá gấp trăm lần.”

Ngươi một lời ta một lời khiến Triệu Nguyệt Thiền phiền lòng, chỉ vào trách mắng: “Hai người các ngươi thì thầm chuyện vớ vẩn gì đấy.”

Hai người lập tức im bặt.

Triệu Nguyệt Thiền quay đầu, nhìn khuôn mặt xuân phong đắc ý của Thanh Lam, nghiến răng nhẹ giọng nói: “Tiện nhân, ta để ngươi làm, làm đủ rồi ta lại thu thập ngươi.”

Họa Mi xúi giục hai bên, thấy Triệu Nguyệt Thiền phát hỏa, lại thấy nàng ta lạnh lùng nhìn chòng chọc Thanh Lam, trong lòng thầm toại nguyện.

Anh Ca cũng thấy chút bất thường, nghĩ thầm: “Mẫu Dạ Xoa kia là kẻ ăn thịt người không nhả xương, Họa Mi cũng không phải đèn cạn dầu, ta cũng đừng kẹp bên trong, để các nàng lợi dụng. Không nên ở lại chỗ thị phi này nữa.” Lập tức xoa huyệt Thái Dương nói: “Ai, đầu em lại đau, có lẽ là vừa rồi uống nhiều hai ly rượu, lại thổi gió, giờ tim đập thình thịch, phải về trước nằm nghỉ đây.”

Triệu Nguyệt Thiền phất phất tay, Anh Ca mảnh mai vô lực vịn Đinh Hương đi về phòng.

Lại nói Thanh Lam chọn đề mục, cũng mở giấy bắt đầu viết. Nhưng ý nghĩ trì trệ, lại đã lâu không đọc sách viết thơ, trong đầu một mảnh trắng xóa, thấy nén nhang trên bàn sắp hết, vẫn không nghĩ ra được gì, nàng thấy người người đều viết xong thì hoảng sợ, lặng lẽ đi tìm Ngô mụ mụ.

Ngô mụ mụ bận rộn hồi lâu, khó khăn được nhàn rỗi, cùng mấy bà hầu có thể diện ở hành lang bày một bàn, nhặt mấy đồ ăn ngon, lại đun nóng rượu, đang lúc ăn uống say sưa, thấy Thanh Lam đi tới, vội vàng đứng lên, oán trách nói: “Sao không có ai đỡ dì? Ngân Điệp và Tiểu Quyên đâu? Xem ra ta không đánh hai con ranh này là không được.”

Thanh Lam nói nhỏ: “Mụ mụ đừng quan tâm cái này, trước mau mau hỗ trợ, hỏi một chút xem có ai có thể làm thơ không.”

Ngô mụ mụ thấy vì việc này mà Thanh Lam quấy rầy bà ăn cơm, trong lòng có chút không vui, nghĩ thầm: “Bà già này bận rộn một ngày, chẳng nói được một câu vất vả, ngược lại vì chút việc nhỏ viết thơ này mà khiến người không được ăn một miếng cơm nóng hổi.” Sắc mặt có chút trầm: “Sao dì nói hôm nay không làm thơ?”

Thanh Lam vội vàng thúc giục: “Bây giờ lại muốn làm, mụ mụ mau giúp ta lấy chủ ý!”

Dù Ngô mụ mụ oán thầm nhưng chung quy không nhẫn tâm nhìn Thanh Lam mất mặt, đành phải nói: “Ta giúp dì tìm người biết viết.” Nghĩ trước nghĩ sau, nhớ mang máng Hương Lan biết chữ, không chừng biết làm thơ, mang khuôn mặt đau khổ đến phòng trà tìm Hương Lan, nói: “Dì Lam lại ôm việc viết thơ, con nhìn này.” Đưa giấy qua.

Hương Lan mở ra nhìn, thấy phía trên viết hai chữ《 Di hương 》.
« Chương TrướcChương Tiếp »