Người phụ nữ xinh đẹp kia là Vi thị, con gái của dì Hai Tần thị, hai người thân thiết từ nhỏ, sau Vi thị gả vào phủ Hiện quốc công, tuy là vợ kế của thế tử Trịnh Bách Xuyên, hai người lại hơn kém nhau hai mươi tuổi, nhưng rốt cuộc cũng coi như vợ chồng tốt đẹp. Chỉ là lấy nhau sau bốn, năm năm mới sinh được một cô con gái, đặt tên Tĩnh Nhàn, từ đó Vi thị không sinh thêm mụn con nào nữa, Trịnh Tĩnh Nhàn trở thành hòn ngọc quý trên tay Vi thị.
Tần thị cười nói với Vi thị: “Chúng ta có chút thời gian không gặp, nếu không phải anh rể lá rụng về cội, muốn trở về tế bái tổ tiên, chị em chúng ta còn không có cơ hội tụ hội.”
Vi thị có vẻ sầu lo, nói nhỏ: “Mấy năm nay, sức khỏe lão gia nhà em càng thêm không tốt, lại càng muốn trở về thăm quê, Nhàn tỷ nhi hiện giờ còn chưa có nhà chồng, em sợ lão gia buông tay, khiến Nhàn tỷ nhi chậm trễ…Nha đầu này cũng thật đáng giận, cao không thành thấp không phải, cha nàng cũng chiều nàng, nàng không vui, cũng chiều theo tính tình.”
Tần thị cười nói: “Có cha mẹ nào không chiều chuộng con cái chứ? Chị cũng quan tâm Khởi tỷ nhi như vậy, sợ gả cao thì chịu ức hϊếp, gả thấp thì chịu ấm ức, tìm nhà môn đăng hộ đối thì lại sợ nhi lang không biết cố gắng.” Uống một chung rượu, nhìn qua bàn phía đông chỗ các tiểu thư ngồi.
Trịnh Tĩnh Nhàn ngồi cùng bàn với Lâm Đông Khởi, Lâm Đông Lăng và vài người nữa, không biết đang nói giỡn cái gì. Nàng cao gầy, vai rộng, khuôn mặt tròn, tinh thần phấn chấn, tuy ngũ quan tuấn tú, lại hơi hào hùng chút, nhưng lại bắt mắt trong đám các tiểu thư.
Tần thị không nhìn nữa, cười nói với Vi thị: “Nhàn tỷ nhi tướng mạo nhân phẩm như vậy, em sầu cái gì?”
Vi thị thở dài nói: “Chị không biết rồi, em nuông chiều con bé từ nhỏ, nuông ra cái tính bướng bỉnh nói một không hai. Dù tính con bé ngày thường không xấu nhưng không thể bì kịp Khởi tỷ nhi nhà chị.”
Con mình thì mình thấy tốt, Tần thị nhìn Trịnh Tĩnh Nhàn anh khí, lại nhìn Lâm Đông Khởi dịu dàng, cảm thấy Vi thị nói đúng tình hình thực tế, lại còn muốn khiêm tốn vài câu: “Nói bừa, chị thấy Nhàn tỷ nhi là cô gái tốt nhất, nó và Khởi nhi mỗi người mỗi vẻ.”
Hương Lan thấy Tần thị cùng Vi thị nói giỡn vui vẻ, không dám quấy rầy, yên lặng quay lại hành lang. Thấy Thanh Lam, Anh Ca và Họa Mi ngồi một bàn.
Sắc mặt Thanh Lam ửng đỏ, chắc có uống chút rượu, gắp ít thức nhắm, miệng nhỏ từ từ ăn. Họa Mi ngồi bên trái nàng, nịnh hót nói: “Em đã bảo chị là người có năng lực, hiện giờ quả nhiên không tồi, làm tiệc giỏi như vậy, đồ ăn vẫn là đóa hoa, vừa mới lạ vừa ngon miệng, chỉ có người như chị mới có thể nghĩ ra cách này.”
Trong lòng Thanh Lam hưởng thụ, bên ngoài chỉ cười cười: “Em đừng khen ta, cách mới lạ gì chứ, người bên ngoài ăn chán rồi, các em đừng ghét bỏ nhé.” Nghĩ mấy bàn tiệc này thế mà hết 32 lượng bạc, thấy hơi đau lòng, nhưng thấy người người đều khen, đặc biệt là Tần thị, lần đầu nhìn nàng bằng ánh mắt khen ngợi, cảm thấy tiêu bạc cũng xứng đáng.
Họa Mi cười nói: “Ối chà, thức ăn như vậy còn ngại, chỉ sợ cũng chỉ có tiệc bàn đào của Vương Mẫu nương nương mới có thể vào miệng. Anh Ca, em nói có đúng không?” Nàng nói năng nhẹ nhàng lại nghịch ngợm, nói mấy câu đã làm hảo cảm Thanh Lam tăng gấp bội, cũng cười theo Họa Mi.
Anh Ca ngồi bên trái Họa Mi, sắc mặt không được tự nhiên, cũng không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu, cúi đầu che giấu sự ghen ghét. Nhìn Vương Thanh Lam kia, cả người trang điểm phú quý, gương mặt hồng hào, hiển nhiên là cực kỳ thư thái, không riêng phu nhân hướng về nàng, ngay cả Đại gia cũng ba ngày hai đầu chạy tới phòng nàng, hiện giờ lại để nàng làm một kỳ thi xã cho đại quan quý nhân! Mợ Cả cũng chưa có thể diện này đâu! phu nhân và Đại gia có thể dung túng nàng ta như vậy chính là vì đứa bé trong bụng nàng ra! Nếu…nếu con trai của nàng không bị con tiện nhân Xuân Yến kia hãm hại sinh non, hôm nay trăm hoa nghìn gấm, người mọi người quay chung quanh vốn là nàng nha!
Trong lòng Anh Ca phát khổ, nghĩ đến chỗ thương tâm còn trộm rớt hai giọt nước mắt. Họa Mi liếc nhìn Anh Ca một cái, nhếch miệng cười lạnh, quay mặt nhìn Thanh Lam lại đổi sang gương mặt thân thiện tươi cười, nói: “Vừa rồi các phu nhân đều khen chị có khả năng đấy, ngay cả phu nhân cũng nói ‘Lam nha đầu là người ổn thoả’, phải biết phu nhân không dễ dàng khen ai đâu. Chờ lát nữa làm thơ, chị cũng phải rút thứ nhất, mới xứng đáng với kỳ vọng của phu nhân.”
Thanh Lam rụt rè vốn không định làm thơ nhưng nghe Họa Mi tâng bốc nàng thì có chút lâng lâng, đang do dự làm hay là không làm, lúc này nghe thấy có người nói: “Phu nhân khen như vậy, lát nữa cô phải một tiếng hót khiến người kinh ngạc.”
Một câu chưa hết, Triệu Nguyệt Thiền ngồi xuống bên phải Thanh Lam, phấn mặt uy thế, mỉm cười, đôi mắt sóng nước đong đưa phong tình đoạt người. Nàng tới, Thanh Lam không xuân phong đắc ý như vừa rồi, tức khắc chân tay co cóng, hoang mang rối loạn đứng lên, vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng. Triệu Nguyệt Thiền nguyên bản đang hận hôm nay Thanh Lam đoạt nổi bật, nhưng thấy Thanh Lam sợ mình như vậy, cơn tức trong ngực vơi chút, thản nhiên nói: “Cô ngồi đi, rót rượu cho ta.”
Thanh Lam vội cầm bầu rượu, đổ một ly cho Triệu Nguyệt Thiền.
Họa Mi thấy Thanh Lam cụp mi rũ mắt nơm nớp lo sợ thì bĩu môi, hừ, nàng ta còn tưởng Thanh Lam có thể kiên cường đấu một trận với Triệu Nguyệt Thiền, thì ra là đồ nhu nhược bùn loãng không thể trát tường.
Lúc này Anh Ca bỗng nhiên nói: “Hôm nay chị Thanh Lam thật hãnh diện, thi xã làm thể diện chu đáo như vậy, trong bụng còn có cốt nhục của Đại gia, thật là trên trời dưới đất đều không viên mãn như vậy, em nhìn đều đỏ mắt.” Cố tình nhấn mạnh “cốt nhục của Đại gia”.
Triệu Nguyệt Thiền quả nhiên sa sầm mặt, nhìn Thanh Lam từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu nói: “Không sai, cô là người có phúc, từ khi vào cửa, phu nhân nói cô mắn đẻ, nhất định có thể khai chi tán diệp cho Lâm gia.”
Thanh Lam cười theo nói: “Không dám, không dám…”
Triệu Nguyệt Thiền nói: “Em không dám còn có ai dám? Hiện giờ chúng ta từ trên xuống dưới, tất cả đều trông cậy vào bụng của em đấy.” Nói xong cười khẽ vài tiếng, lại mang theo mười phần sắc bén.
Thanh Lam cúi đầu không dám nói gì.
Nàng lặng lẽ nhìn Triệu Nguyệt Thiền, đã hết muốn ăn. Lần đầu nàng vào tổ trạch Lâm gia ở Giang Nam, lúc vào cửa kính trà Triệu Nguyệt Thiền thì thấy một tiểu nha đầu bị đánh máu me khắp người bị hai bà hầu kéo ra ngoài, vết máu kéo dài trên mặt đất, nàng sợ tới mức hồn bay một nửa, Triệu Nguyệt Thiền lại nhẹ nhàng bâng quơ nói nha đầu kia trộm trang sức của nàng, nàng ta chẳng qua chỉ mới trừng phạt một chút, sau đó cười như không cười nhìn nàng, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao. Chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ này khiến nàng kinh sợ.
Sau đó nàng mang thai, không cần lập quy củ trước mặt chính thất, thời gian dài, nàng cũng là người tâm khoan, chuyện này dần dần phai nhạt, chỉ đối Triệu Nguyệt Thiền có chút sợ hãi. Nhưng lần trước Triệu Nguyệt Thiền tới đông sương, vừa giơ tay đã hắt chén trà vào mặt Hương Lan, nàng xem đến rõ ràng, trong lòng run run. Sau đó mới nhớ ra rằng phu nhân chính thất này chính là một bà Dạ Xoa!
Triệu Nguyệt Thiền chỉ cầm đũa gắp đồ ăn lên ăn, Thanh Lam, Hoạ Mi, Anh Ca không dám động đũa, nín thở tĩnh khí ngồi yên. Triệu Nguyệt Thiền ăn hai đũa đồ ăn thì đứng dậy đi, nàng ta là con dâu, trong bữa tiệc cũng không dám ngồi, cho nên mới đến bàn trên hành lang ăn chút thức ăn lót bụng, rồi sau đó lại phải vào thu xếp. Thanh Lam đã đủ thể diện, nàng ta phải biểu hiện một phen, mới có thể kiếm chút mặt mũi trở về.
Chờ Triệu Nguyệt Thiền đi, Thanh Lam lập tức sống lại, chuyện trò vui vẻ với Họa Mi.
Hương Lan đứng rất xa, âm thầm lắc đầu. Dì Lam gặp mợ Cả như chuột thấy mèo, khiến người cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười.