Lại nói từ khi Hương Lan đáp ứng lo liệu mở thi xã thì ngày đêm xử lý. Thứ nhất nàng sợ quấy rầy Thanh Lam nghỉ ngơi, thứ hai nàng chỉ nói hỗ trợ Ngô mụ mụ chuẩn bị công việc, không muốn nổi bật trước mặt người khác, nên dứt khoát dọn đến Long Thúy Cư ở, ngày ngày bận rộn đến đêm khuya, buổi tối thì Ngô mụ mụ lại đây hỗ trợ.
Một ngày hoàng hôn, sắp đến lúc khóa vườn, chợt có một đứa hầu nhỏ bảy, tám tuổi gõ cửa Long Thúy Cư, Hương Lan ra xem, đứa nhỏ kia xách theo chiếc hộp sơn mài hình vuông, nói: “Chủ nhân nhà em nói cô nương đã bận rộn vất vả nhiều ngày nay, sai em tới đưa chút thức ăn.” Nói rồi vào phòng, mở hộp đồ ăn ra, lấy một chiếc bát sứ thanh hoa chân cao, một đĩa thức nhắm và một đĩa điểm tâm.
Hương Lan mở nắp bát chân cao, thấy bên trong là canh vịt cẩu kỷ táo đỏ, trắng sữa tinh tế, hương thơm mê người, nhìn cậu bé này lạ mắt, không phải mấy cậu bé làm việc dưới hiên Tri Xuân Quán, hỏi: “Ai là chủ nhân của em? Dì Lam à?”
Đôi mắt cậu bé quay tròn một vòng, cười hì hì nói: “Không phải nàng, chị Hương Lan ra cửa viện nhìn là biết.” Xách hộp đồ ăn đi.
Hương Lan vội cùng đi ra ngoài, đứng ở cửa viện, cậu bé chỉ về nguyệt môn phía xa xa: “Chị nhìn nơi đó đi.”
Hương Lan nghển cổ nhìn, cạnh nguyệt môn là khóm trúc xanh um tươi tốt, có người đang đứng sau bụi trúc, ẩn ẩn lộ ra nửa khuôn mặt và góc áo màu chàm đấu văn, tựa hồ thấy Hương Lan nhìn hắn, hắn đẩy tán trúc trước mặt, gương mặt tuấn mỹ trắng bóc của Tống Kha xuất hiện.
Hương Lan nghẹn họng nhìn trân trối, nháy mắt bị định thân pháp, không thể cử động, há miệng thở dốc lại nói không ra lời, trong đầu trống rỗng, chỉ có một tiếng nói vang lên trong lòng: “Sao cậu ấy biết ta ở Long Thúy Cư? Cậu ấy quan tâm ta… trượng phu của ta đưa thức ăn tới cho ta…”
Tống Kha nhoẻn miệng cười với Hương Lan, Hương Lan mới hoàn hồn, vội vàng nhún người làm lễ, dịu dàng nói vạn phúc, trong lòng Tống Kha nóng lên, mỉm cười, hơi hơi gật đầu với nàng.
Cậu bé kia thật thông minh, nói với Hương Lan: “Chị cứ chậm rãi dùng bữa, ngày mai em sẽ qua đây dọn chén sau. Em tên là Lục Đậu, nếu chị muốn sai phái, hoặc truyền lời gì cho gia chúng em thì cứ phân phó em.”
Hương Lan biết rõ không hợp phép tắc, lại không kìm nén được, từ tay áo lấy ra mấy đồng tiền nói: “Thay chị cảm ơn gia các em, nói về sau cậu ấy không cần tiêu pha nữa, chị nhận tâm ý của cậu ấy là đủ.”
Lục Đậu không chịu nhận tiền, chạy nhanh như chớp.
Hương Lan ngẩng đầu, thấy Tống Kha vẫn đứng ở nguyệt môn, nàng vốn định nhìn thêm một lát, lại lo bị người nhìn thấy, đành phải lưu luyến không rời đi vào, đóng cửa viện lại. Lại nhìn từ khe cửa ra ngoài, mãi đến khi Tống Kha và Lục Đậu quay người đi xa, mới thu thập tâm tình, đi vào phòng.
Nàng nhìn các món ăn tinh tế trên bàn, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Thời gian này, nàng lặp đi lặp lại báo cho mình phải chặt đứt những tâm tư hư vô mờ mịt đó đi, nàng cảm thấy mình đã trăm nhẫn thành kim. Nhưng chuyện tới trước mắt, thấy Tống Kha, lại nhớ về đủ loại tình ý án đặt ngang mày (1), nâng đỡ hoạn nạn kiếp trước.
cử án tề mi: ám chỉ cặp vợ chồng chuẩn mực, tôn trọng nhau như khách
Hương Lan bưng bát lên, canh còn chưa vào miệng, nước mắt đã chảy xuống.
Thì ra từ lần từ biệt trước, lúc nào Tống Kha cũng nghĩ cách xin Hương Lan lại đây, lại không khéo đúng lúc Lâm Cẩm Lâu ra phủ. Lâm Cẩm Đình vốn định nói với Triệu Nguyệt Thiền rồi lĩnh luôn Hương Lan về, lại tình cờ biết Hương Lan được Đại ca đưa một hộp cao tinh ngọc lan tuyết trong cung, Lâm Cẩm Đình có chút chần chừ. Hành động của Lâm Cẩm Lâu cho thấy có vài phần để bụng tiểu nha đầu Hương Lan này, nếu không chào hỏi đã lĩnh người đi sợ là không ổn. Đành phải chờ Lâm Cẩm Lâu trở về mới quyết định.
Tống Kha lúc nào cũng nhớ Hương Lan, nhờ Lâm Cẩm Đình giúp hắn hỏi thăm Hương Lan, lúc này biết Hương Lan vì việc mở thi xã đã đến ở Long Thúy Cư nên tống cổ người tới đưa chút thức ăn, cũng đánh tiếng để Hương Lan biết, mình vẫn chưa quên nàng. May mà Long Thúy Cư gần Ngọa Vân Viện của Lâm Cẩm Đình, hắn qua lại cũng không sợ bị người nhìn thấy rồi nghi ngờ.
“…Chị Hương Lan cũng chưa nói gì, chỉ bảo Đại gia đừng tiêu pha nữa, chị ấy nhận tâm ý của chủ nhân.” Lục Đậu gãi gãi đầu, “Chị ấy còn định cho em mấy đồng tiền, em đương nhiên không thể lấy.”
Tống Kha yên lặng thở dài một hơi, quay đầu nhìn cửa nhỏ của Long Thúy Cư, phảng phất còn có thể thấy bóng dáng nhỏ yếu kia.
Lúc này mặt trời ngả về tây, bà hầu trông vườn đến tuần tra, thấy Tống Kha đứng ở cửa, cười chào đón: “Kha đại gia, đến lúc khóa vườn rồi, ngày mai ngài lại qua đây đi dạo.”
Tống Kha quay đầu nhìn lần nữa, dẫn Lục Đậu rời đi.
Từ đó, mỗi ngày Lục Đậu đều mang thức ăn tới, Hương Lan đứng ở cửa thi lễ với Tống Kha, hai người xa xa nhìn nhau, tuy một câu đều không nói, nhưng dường như đều hiểu rõ tâm ý của nhau, tư vị muốn nói lại thôi này đặc biệt khiến người say mê.
Lại nói đã đến thời gian mở thi xã, Thanh Lam cầm thiệp mời đưa cho Tần thị. Tần thị đến Long Thúy Cư nhìn một chuyến, thấy Long Thúy Cư rực rỡ hẳn lên, trong ngoài bày hơn trăm bồn hoa cỏ, tranh kỳ khoe sắc, hai cây hoa lựu trong viện nở rộ, ngoài viện có một dòng suối trong xanh và mấy tảng kỳ thạch, một đạo thông u hành lang gấp khúc, tuy không lịch sự tao nhã bằng nơi khác, lại cũng có thú riêng.
Tần thị lại dò hỏi han vài câu, thấy quả nhiên mọi chuyện lo liệu thỏa đáng, bà rất kinh ngạc.
Ngày kế, nữ quyến các nhà ngồi xe ngồi kiệu sôi nổi đến. Sáng sớm Thanh Lam thay một chiếc áo cổ tròn màu hồng thêu hoa văn đuôi phượng, mép áo viền chỉ vàng, bảo Xuân Lăng dùng tơ bạc búi tóc chải một kiểu đầu độc đáo, trên mặt cũng thoa chút son phấn, hiện giờ nàng đã lộ bụng nhưng không mập mạp, đứng trong đám người vẫn là cô thϊếp nhỏ xinh đẹp. Nhân nàng không tinh thông vị trí người tới ngồi chỗ nào, Tần thị mệnh Lâm Đông Khởi ở một bên chỉ điểm. Không bao lâu, tốp năm tốp ba các bà các cô đến đông đủ, Long Thúy Cư ồn ào lên.
Hương Lan không thích náo nhiệt, chỉ dọn ghế nhỏ ngồi ở phía sau nhìn chằm chằm phòng bếp mang đồ ăn lên. Ngô mụ mụ tay chân nhẹ nhàng đi tới, vỗ vỗ vai Hương Lan nói: “Con ngồi nơi này làm gì? Đằng trước náo nhiệt vô cùng, tổng cộng tới hai mươi vị, con cũng qua đó nhận ít tiền thưởng đi.”
Hương Lan cười cười nói: “Con đi rồi, ai nhìn phòng bếp mang đồ ăn lên?”
Ngô mụ mụ nói: “Đã ăn cơm chưa?”
Hương Lan nói: “Vừa rồi có ăn một chút.”
Ngô mụ mụ nói: “Dù sao đồ ăn cũng sẽ mang lên đủ, phía sau chẳng qua là món cháo, ta bảo Xuân Lăng lại đây nhìn, con qua đằng trước đi, ta vừa mới nói với phu nhân, thời gian qua ít nhiều con tỉ mỉ, phu nhân bảo con qua đó, sẽ thưởng con đấy.”
Hương Lan có chút chần chừ.
Ngô mụ mụ nói: “Đi đi, chuyến này con đem về thể diện lớn cho di nương, nha hoàn nào cũng được phu nhân thưởng, ngay cả Tiểu Quyên Ngân Điệp đều được bao lì xì.”
Hương Lan đến đằng trước, chỉ thấy cả viện châu ngọc vờn quanh, cười nói oanh thanh, nàng đi men tường, thấy một phụ nữ có dung mạo xinh đẹp hơi giống Tần thị đang ngồi cạnh nàng, hai người đang cười nói vui vẻ.