Thanh Lam hứng thú bừng bừng, kéo Ngô mụ mụ cùng thương nghị mở thi xã, lại tống cổ Xuân Lăng đi chỗ Lâm Đông Khởi để lĩnh giáo kinh nghiệm. Lúc này nhắc tới chương trình mới phát hiện nhiều chuyện vụn vặt, khó có thể so đo. Đầu tiên là khó khăn trong việc mời ai, Lâm Đông Khởi là tiểu thư, một mực chỉ mời các phu nhân tiểu thư chính là, nhưng Thanh Lam là di nương, nếu không mời ái thϊếp nhà khác thì có vẻ không ổn, về sau cũng chịu xa lánh trong vòng quan quyến, nhưng mời họ, lại sợ chọc các phu nhân chính phòng bực mình, chỉ mỗi việc lên danh sách đã phải luôn mãi châm chước. Sau đó là trái cây và món ăn, ngân lượng tiêu phí, ra ngoài chọn mua, ngoài ra còn có đề mục của thi xã, đủ loại không nói hết được.
Thanh Lam xuất thân nhà bình dân, từ nhỏ không được học việc này, cũng không có kinh nghiệm về xã giao qua lại, đón đi rước về, lại chưa trải sự đời, nghe Ngô mụ mụ và Xuân Lăng ngươi một lời ta một lời thì chỉ thấy phiền. Nàng không kiên nhẫn làm việc này, nhưng lời nói đã nói ra, hiện giờ căng da đầu cũng phải khiêng, lúc trước còn cố xốc tinh thần chỉ huy, nhưng càng chỉ điểm càng loạn, sau lại nói hôm nay đau đầu, ngày mai lại đau eo, ném hết sự vụ cho Ngô mụ mụ xử trí. Lại còn muốn được nổi bật, dặn dò mọi chuyện phải nghiêm cẩn xuất sắc. Ngô mụ mụ cực khổ làm xong một việc, Thanh Lam lại mọi cách bắt bẻ, bốn năm ngày qua đi, nhưng không có một chút tiến triển nào.
Thanh Lam không bảo Hương Lan quản việc này, chẳng qua sai bảo nàng chạy chân. Hương Lan cũng mừng được thanh nhàn. Một ngày này, Hương Lan làm đồ lót ở trong phòng, thấy Ngô mụ mụ đỡ eo đi vào, vội đứng dậy nói: “Mụ mụ làm sao vậy?”
Ngô mụ mụ than một tiếng: “Một câu của dì ấy khiến chúng ta chạy gãy chân.” Ngồi xuống giường Hương Lan. Hương Lan đổ một chén trà nhỏ cho Ngô mụ mụ bằng ly của mình.
Ngô mụ mụ thở ngắn than dài: “Cũng không biết vị dì này của chúng ta nghĩ gì nữa, danh sách khách chưa xong, thiệp mời không viết, lại mỗi ngày cân nhắc ăn đồ ăn gì. Ta nói thỉnh đầu bếp nổi danh bên ngoài, dì ấy ngại quý, nhưng nàng lại ngại đầu bếp nữ trong nhà không tốt, bèn quyết định ra ngoài chọn mua thức ăn, lên xong danh sách nàng lại bỏ đi một nửa, cùng ta nói, quý thế nào cũng không thể tiêu năm mươi lượng, nhiều nhất chỉ có thể mười lượng bạc…Này này này, vừa muốn nở mặt lại không muốn tiêu tiền, bộ xương già này của ta không làm được, ai thích làm thì tìm người đó đi!” Uống một ngụm trà, cười lạnh nói: “Không có khả năng lại cứ thích ôm việc khó, cuối cùng mình không làm còn kén cá chọn canh, chả trách người ta đều nói gia đình bình dân chính là chân tay co cóng.”
Hương Lan nghe Ngô mụ mụ oán giận, hơi nhíu mày. Thanh Lam chẳng qua là lương thϊếp Lâm Cẩm Lâu hơi coi trọng chút, nhưng Ngô mụ mụ lại là bà vυ" của Lâm Cẩm Lâu, tuy là hạ nhân, nhưng rất có thể diện trước mặt phu nhân. Ngô mụ mụ trông chừng Thanh Lam chờ sinh, nhiều ít có Tần thị bày mưu đặt kế trong đó. Thay vì nói “hầu hạ” Di nãi nãi, chi bằng nói dùng thân phận của Ngô mụ mụ khiến các phòng thê thϊếp kinh sợ, để các nàng đừng nhúc nhích những tâm tư không nên có. Nhưng dì Lam này dường như không cảm nhận được dụng ý của Tần thị, sai bảo Ngô mụ mụ như hạ nhân. Ngô mụ mụ đã làm vυ" già ở phủ lớn mấy chục năm, là kẻ già đời giấu kín vui buồn bực trong lòng, hiện giờ lại công khai châm chọc Thanh Lam “Gia đình bình dân chính là chân tay co cóng”, cho thấy rất bất mãn.
Thêm nữa, gia đình giàu có mời khách làm tiệc chính vì thể diện, nếu muốn thể diện thì phải tiêu nhiều bạc, không lãng phí đã là khó được, tưởng không phô trương thì tuyệt đối không khả năng. Thanh Lam ngày thường hào phóng với hạ nhân, chẳng qua cũng chỉ thưởng ít y phục cũ của mình hoặc trang sức mình không thích, đều là những món không đáng kể. Hiện giờ phải đào vàng thật bạc trắng ra, tự nhiên là thịt đau.
Hương Lan vốn không định quản, nhưng nhìn sắc mặt Ngô mụ mụ mỏi mệt, trong lòng lại không đành lòng, bà ấy rốt cuộc là người lương thiện tốt bụng, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Không bằng qua chỗ cô Hai hỏi một chút, lần trước làm thi xã, đều mời phu nhân tiểu thư nhà ai.”
Ngô mụ mụ nói: “Thân phận dì ấy và cô Hai không giống nhau.”
Hương Lan vừa nghe là hiểu ngay, mím môi cười nói: “Mụ mụ hồ đồ rồi, nhọc lòng vì cái này làm gì, chẳng lẽ mời thϊếp nhà ai còn phải viết thiệp mời riêng chắc? Trong thϊếp viết ‘mời nội quyến trong nhà’, đến lúc đó các nàng thích mang ai tới thì mang người đó tới.”
Ngô mụ mụ ngẩn ra, vỗ tay cười nói: “Đúng thật, là chúng ta mơ hồ. Đều do dì ấy, một hai phải mỗi một vị tới đều phải xác nhận, nháo đến ta cũng không có phương hướng.”
Hương Lan nói: “Đánh giá số người đại khái là được, chẳng qua trong những nhà này, ai quan hệ tốt với ai, ai bất hòa với ai, ai nên ngồi cùng bàn với ai nên có sẵn chương trình. Mặt khác, thức ăn có cái gì ăn kiêng, phu nhân nào tin phật thì ăn đồ chay, phu nhân nào thích ăn thức ăn mặn, việc này gấp hơn đấy.”
Nàng nghĩ đến nhập thần, hoàn toàn không lưu ý vẻ kinh ngạc của Ngô mụ mụ, chậm rãi nói: “Cũng không cần mời quá nhiều khách, mời hơn mười vị có thể diện là đủ, tính cả các phu nhân tiểu thư nhà chúng ta, tổng cộng hơn hai mươi vị là đủ náo nhiệt, nhiều lại không đẹp. Dì ấy đưa bạc ít thì cũng có biện pháp. Gia đình giàu có thường ăn tinh, chắc đã ăn chán sơn hào hải vị rồi, không bằng lấy ít rau dưa củ quả tươi mới từ thôn trang. Cháu nhớ Đại gia mở Thuận Phúc lâu, nghe người ta nói đầu bếp ở đó sẽ dùng đóa hoa nấu ăn, vừa mới lạ vừa đẹp mắt, chi bằng mời đến làm yến trăm hoa, không vì ăn, vì đồ chút mới mẻ. Hoa cỏ có sẵn ở vườn, chúng ta muốn hái bao nhiêu chả được? Chỉ là mười lượng bạc vẫn thiếu chút, làm tiệc như vậy, ít nhất cũng phải ba mươi lượng…”
Mới nói tới nơi này, Ngân Điệp đi đến, thấy Ngô mụ mụ ngồi trên giường Hương Lan, hai người giống như đang nói chuyện thân mật, trong lòng có chút không được tự nhiên, nói: “Cháu vừa đi phòng bếp, muốn một đoạn ngó sen để làm cháo cho Dì Lam, bà Phương không ở đó, quản sự bảo cháu nói với mụ mụ.” Đôi mắt nhìn qua, thấy Ngô mụ mụ cầm cái ly sứ trắng, nàng cho rằng cái ly kia là của mình thì càng không được tự nhiên, lẩm bẩm: “Thật biết dùng đồ vật của người khác để tạo ân tình.” Nhìn trên bàn thấy cái ly của mình vẫn đặt ở đó thì ngậm miệng.
Ngô mụ mụ thấy hết, lại làm bộ không nhìn thấy, thản nhiên nói: “Ta đã biết, cháu đi đi.” Chờ Ngân Điệp đi, hỏi Hương Lan: “Theo ý con, thi xã nên mở ở đâu? Ý dì Làm là vẫn làm ở Tiễn Thu Tạ.”
Hương Lan nghĩ nghĩ nói: “Phu nhân thích Tiễn Thu Tạ, chúng ta cũng đi chỗ đó chẳng phải tranh chấp với nàng? Long Thúy Cư còn trống, hiện giờ thành nhà ấm trồng hoa, không bằng đi nơi đó, vừa thanh tịnh lại đỡ phải quét tước, cũng nhiều hoa cỏ, cũng có thêm đề tài làm thơ văn.”
Ngô mụ mụ cười cong mắt, kéo tay Hương Lan nói: “ Con ngoan, ta không nhìn ra, con có tầm mắt như vậy, cái kia trong phòng không bằng con, sao con biết này đó?”
Hương Lan cảnh giác trong lòng, cúi đầu nói: “Lúc trước ở chỗ cô Tào, từng nghe nàng nhắc mãi việc làm tiệc trong nhà, vô tình nghe được chút. Mụ mụ đừng khen con, con cũng là trông mèo vẽ hổ nói bừa một hồi thôi.”
Ngô mụ mụ chỉ cười, vỗ vỗ tay Hương Lan.
Ngân Điệp đứng ngó nghiêng ngoài cửa, xốc mành lên một khe hở, nhìn lén trong chốc lát, vì hai người kia nói nhỏ nên không nghe rõ nói gì, ruột gan nàng cồn cào. Đôi mắt đảo đảo, chạy đến trước mặt Thanh Lam cáo trạng: “Từ khi Hương Lan được Đại gia thưởng thuốc, liền cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc, hiện giờ lại mọi cách lấy lòng Ngô mụ mụ, trong lòng sợ là giấu gian!”
Thanh Lam chưa bao giờ coi Ngô mụ mụ là nhân vật ghê gớm gì, huống chi nàng ta lại không thích Ngân Điệp, nghe xong lời này thì trách mắng: “Làm tốt việc của em đi, đừng lấy sự tình vớ vẩn tới phiền ta!”
Ngân Điệp tiu nghỉu đi rồi.
Từ đó về sau, Ngô mụ mụ thường xuyên dò hỏi Hương Lan về việc làm thi xã, ban đầu Hương Lan nói xong, bà còn suy nghĩ một chút, nhưng dần dần, cảm thấy chủ ý của Hương Lan cao minh hơn mình không ít. Về sau, lại tìm Thanh Lam nói chuyện Hương Lan muốn hỗ trợ xử lý mở thi xã, Hương Lan sai người khác, bà chỉ tọa trấn phía sau. Hương Lan vốn định từ chối, Ngô mụ mụ nói: “Chờ mở xong thi xã, sẽ chuẩn con nghỉ nửa tháng, lại phát thêm một tháng tiền tiêu hàng tháng.”
Hương Lan cắn chặt răng đáp ứng, nói: “Chỉ là con có một việc, với bên ngoài cứ nói là con giúp mụ mụ lo liệu, làm tốt đều là công lao của dì Lam và mụ mụ, không quan hệ đến con.”
Ngô mụ mụ nghe xong lời này, lại đánh giá Hương Lan từ trên xuống dưới mấy phen, mới gật đầu nói: “Được, theo ý con.”