Lại nói Lâm Cẩm Lâu ra Đông sương, gọi một đứa hầu nhỏ nghe sai dưới hành lang nói: “Đi thư phòng đằng trước nói cho Thư Nhiễm, bảo nàng lấy thuốc mỡ trong cung thưởng rồi mang cho nha đầu Hương Lan của đông sương.” Sau đó mới xoay người qua chính phòng. Nha hoàn Bạch Lộ và Đinh Lan của Triệu Nguyệt Thiền trông giữ ngoài cửa từ lâu, thấy Lâm Cẩm Lâu tới, tức khắc công việc lu bù lên.
Nghênh Sương đi bưng trà thơm đã pha lên, Bạch Lộ đi vắt khăn mặt nóng, Đinh Lan bày trà bánh trên bục giường đất. Lâm Cẩm Lâu cũng không để ý, lập tức cất bước đi vào trong. Triệu Nguyệt Thiền đi sau hắn, thấy Nghênh Sương thì đưa mắt ra hiệu với nàng ta, Nghênh Sương hiểu ý, cử động nhỏ đến không thể phát hiện gật gật đầu, quay người đi.
Lâm Cẩm Lâu nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, cũng không nói lời nào. Triệu Nguyệt Thiền gượng cười, nhẹ nhàng đi qua, ngồi trên gối thêu cạnh mép giường chậm rãi nói: “Ta thấy vừa rồi gia cũng ăn no, nếu còn đói, chỗ ta có vài món điểm tâm, mứt táo bánh củ mài và bánh cúc hoa, đều là món tiêu thực bổ khí.”
Lâm Cẩm Lâu mở mắt nhìn Triệu Nguyệt Thiền, nói: “Không cần.”
“Vẫn là dùng một chút đi, là chút tâm ý của ta.” Triệu Nguyệt Thiền ân cần cười, “Mau bưng bánh lên.”
Không bao lâu, Lâm Cẩm Lâu chỉ nghe bên tai có người nói: “Thỉnh Đại gia dùng điểm tâm.” Oanh thanh yến ngữ, uyển chuyển tê dại.
Lâm Cẩm Lâu mở mắt nhìn, thấy một nha hoàn tầm 15-16 tuổi quỳ trên đất, dáng người yểu điệu lả lướt, mặc áo xanh biếc, lộ ra bộ ngực đẫy đà và vòng eo thon, lại nhìn kỹ gương mặt kia, mày lá liễu miệng anh đào, đôi mắt to sũng nước, cũng là giai nhân xinh đẹp. Nàng bưng một cái khay, phía trên có đĩa điểm tâm.
Triệu Nguyệt Thiền thấy Lâm Cẩm Lâu cẩn thận đánh giá nha hoàn kia, trái tim chua lè, nhưng trên mặt vẫn cười, nói: “Đây là Quỳnh Chi, hai ngày trước mới mua vào, ta thấy nàng bộ dáng xinh xắn, tính tình cũng dịu dàng, nên bảo hầu hạ bên người…còn không mau hành lễ với Đại gia.”
Nghênh Sương ở một bên nhận khay, Quỳnh Chi yểu điệu quỳ gối: “Quỳnh Chi thỉnh Đại gia kim an.” Đôi mắt không nhịn được lướt qua Lâm Cẩm Lâu. Mấy ngày trước, Triệu Nguyệt Thiền mua nàng với giá cao từ mẹ mìn. Nguyên bản tú bà mua nàng từ nhỏ, còn mời một nữ tiên sinh dạy dỗ, biết mấy chữ, còn biết đàn sáo, tuy là hoàng hoa khuê nữ, nhưng cũng có ít thủ đoạn phong nguyệt. Sau lại có một quan nhân định mua nàng đưa cho quan trên làm thϊếp, ai ngờ nhà vị quan nhân này bị cháy, thấy gia cảnh sắp suy tàn nên hắn bán nàng cho người môi giới lấy tiền. Gặp lúc Triệu Nguyệt Thiền tới chọn người, mua nàng đi.
Lúc vừa tới, Triệu Nguyệt Thiền đã lạnh lùng sắc bén gõ một phen, khiến Quỳnh Chi có chút sợ, nhưng hôm nay nàng thấy Lâm Cẩm Lâu, đôi mắt như dính chặt vào người hắn, không rời đi nổi. Nàng nguyên tưởng rằng mình muốn đi hầu hạ một ông già năm, sáu chục tuổi, không ngờ là một nam nhân long tinh hổ mãnh anh tuấn!
Trên người Quỳnh Chi mềm một nửa, làn thu thủy liếc mắt đưa tình, lại thẹn thùng cúi đầu.
Triệu Nguyệt Thiền tức ngực khó thở, lần trước nàng ta thấy mỗi ngày Lâm Cẩm Lâu đều chạy tới đông sương, rốt cuộc ngộ ra: Thì ra uy hϊếp lớn nhất của nàng ta không phải đám nha hoàn hầu ngủ yêu yêu kiều kiều đó, mà là dì Lam đông sương kia. Dì Lam là con nhà lành, Tần thị rất coi trọng, lại mang thai, ngay cả Lâm Cẩm Lâu cũng thập phần coi trọng, nhỡ nàng ta sinh đứa con trai thì phủ Lâm nào còn nơi dừng chân cho nàng!
Triệu Nguyệt Thiền là người thông minh, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, trước suy nghĩ sau cân nhắc đã lâu, cuối cùng hạ quyết tâm tự mình chọn lựa một mỹ thϊếp đưa lên giường Lâm Cẩm Lâu, chờ mỹ thϊếp kia sinh đứa con trai, thì nhận làm con thừa tự rồi đưa đến chỗ mình nuôi, cũng để về sau có chỗ trông cậy vào. Chỉ là phải tỉ mỉ chọn lựa mỹ thϊếp, thứ nhất phải có thân khế đắn đo trong tay mình, thứ hai không thể quá thông minh lanh lợi nhưng lại phải biết xét lời nói xem nét mặt, thứ ba phải thành thật nghe lời. Vì thế chọn lựa tới chọn lựa đi, đối chiếu mỹ nhân Lâm Cẩm Lâu yêu thích, chọn trúng cô gái trước mắt này, dạy dỗ mấy ngày, lại chọn cho một cái tên hương diễm, đưa đến trước mặt Lâm Cẩm Lâu.
Hiện giờ nàng thấy bộ dáng ý động này của Lâm Cẩm Lâu, trong lòng nhất thời vui nhất thời khổ, nói không rõ rốt cuộc là tư vị gì. Đang miên man suy nghĩ, nghe thấy Lâm Cẩm Lâu thở hổn hển cười một tiếng, tiến gần nàng châm chọc: “Ta đúng là không biết, hiện giờ cô lại có thêm sở thích làm tú bà.”
Triệu Nguyệt Thiền ngẩn ra, mặt trắng bệch.
Lâm Cẩm Lâu lại dựa người trên gối, thong thả ung dung nói: “Đáng tiếc mợ Lâm làm tú bà nhưng ta lại không dám tiêu thụ.”
Nói xong quay người vào tường, nhắm mắt ngủ.
Triệu Nguyệt Thiền cắn răng thầm hận, đứng dậy dẫn theo Nghênh Sương đi, lại mệnh Quỳnh Chi hầu hạ trong phòng. Sau khi ra khỏi phòng, Nghênh Sương hếch mồm hướng trong phòng, nhỏ giọng nói: “Đại gia không chịu nể mặt, nên làm gì bây giờ?”
Triệu Nguyệt Thiền cười lạnh nói: “Đừng nhìn hắn giả bộ, không thấy sau khi con nhãi kia vào nhà, hắn nhìn chằm chằm nửa ngày, đôi mắt không thèm chuyển sao? Chúng ta đi, ta không tin hắn không chạm vào miếng bánh kia.”
Lâm Cẩm Lâu thực sự có chút động tâm, hiện giờ hắn đang giữ đạo hiếu cho cụ, đã hư không hồi lâu, thấy một cô gái xinh đẹp xuất chúng lắc lư trước mắt, thật muốn hưởng thụ một phen. Nhưng bây giờ hắn đang tính toán đuổi Triệu Nguyệt Thiền ra khỏi nhà, sao có thể đυ.ng vào người nàng ta đưa tới?
Lâm Cẩm Lâu nằm nhắm mắt, không bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ say. Ban đêm kêu khát, xốc màn lên, gọi một tiếng: “Trà.”
Không bao lâu, đôi tay nhỏ trắng bóc đưa tới một chiếc ly sứ men xanh cánh hoa, Lâm Cẩm Lâu nhận lấy uống một hơi cạn sạch, nương ánh sáng mỏng manh nhìn qua, thấy Quỳnh Chi đang đứng trước giường, đầu tóc lỏng loẹt, áo trắng khép hờ, lộ ra chiếc yếm đỏ thẫm, càng tôn da thịt tuyết trắng.
Quỳnh Chi thấy Lâm Cẩm Lâu nhìn nàng ta, đỏ mắt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Có phải Quỳnh Chi ngại Đại gia mắt…khiến Đại gia không vui?”
Hành động nhìn thấy mà thương này khiến Lâm Cẩm Lâu có chút miệng khô lưỡi khô, giọng nói không tự giác nhu hòa vài phần, đưa chén trà qua nói: “Ngươi miên man suy nghĩ gì đấy, ta không có không vui.”
Quỳnh Chi ngậm nước mắt, mang theo vài phần thẹn thùng, liếc nhìn Lâm Cẩm Lâu một cái, nhỏ giọng nói: “Mợ dặn em…hầu hạ Đại gia…em…em nguyện ý…”
Lúc nhận chén trà, cố ý chạm vào tay Lâm Cẩm Lâu, đôi tay kia nhỏ nhắn trơn trượt mềm nhẹ, Lâm Cẩm Lâu ngứa ngáy trong lòng, trở tay nắm lấy tay nhỏ kia, trên tay dùng sức, túm Quỳnh Chi vào trong ngực, trêu đùa: “Hầu hạ gia? Ngươi muốn hầu hạ thế nào?” Trong lòng nghĩ: “Dù sao chỉ là một nha hoàn, thu dùng cũng không phải đại sự, chẳng lẽ nàng đưa mỹ nhân cho gia, gia không hưu nàng về nhà chắc?”
Gương mặt Quỳnh Chi tăng vài phần xuân sắc, móng tay cào nhẹ ngực Lâm Cẩm Lâu: “Đại gia muốn em hầu hạ thế nào, em sẽ hầu hạ như thế.”
Lâm Cẩm Lâu cười khẽ định hôn môi, nhưng thấy Quỳnh Chi kiều khϊếp, không biết sao, bỗng nhớ tới tiểu nha hoàn Hương Lan bị nước trà làm bỏng mặt hôm nay. Hương Lan cũng sợ hãi như vậy, khuôn mặt bị bỏng đến đỏ bừng, đôi mắt to đong đầy nước mắt, ấm ức đáng thương nói không nên lời. Từ đó, lại nghĩ tới Triệu Nguyệt Thiền ngang ngược thế nào, vì thế mỹ nhân trong ngực cũng mất hương vị. Buông tay đẩy Quỳnh Chi ra ngoài, thản nhiên nói: “Muộn rồi, đi ngủ đi.” Buông màn rồi xoay người ngủ.
Quỳnh Chi ngơ ngác đứng ở mép giường, không biết sao vị gia này bỗng nhiên lật mặt, vừa rồi còn thì thầm dịu dàng, lúc này mày lạnh mặt lạnh, trong lòng thầm hận bản thân vừa rồi bỏ lỡ cơ hội tốt, sớm biết thế sẽ không thẹn thùng, nên đón nhận rồi gạo nấu thành cơm mới phải. Cắn răng hận một lúc, rồi đành giận dỗi giậm chân trở về ngủ.