Đầu mùa xuân, tiết trời còn hơi lạnh. Bên trong ngoại viện nhị môn phủ Lâm, có hai mươi mấy cô bé đang đứng, Hương Lan mặc hạnh sam đỏ nhạt hơi cũ, tóc cột trái đào, tẽ ra hai bên, trên tay cầm tay nải vải bông, đứng cuối cùng, cô bé đứng đằng trước nàng ước chừng 11-12 tuổi, mặc áo vải bông khá mới, mặt tròn tròn, đôi mắt to, làn da trắng nõn, trông rất dễ mến, quay người cười nói với Hương Lan: “Em họ Lương, cha mẹ gọi em là Quyên Tử, vừa mua vào phủ, chị từ đâu tới đây?”
Hương Lan cũng cười cười nói: “Chị tênTrần Hương Lan, là người hầu Lâm gia.” Hai người bắt chuyện dăm ba câu, tính tình Quyên Tử chân thật, nói chuyện lanh lẹ, một lát hai người đã quen thuộc. Quyên Tử nói: “Không biết về sau chúng ta sẽ đi đâu hầu hạ, chị là người hầu trong nhà, biết không ít chuyện trong Lâm gia này nhỉ? Lâm gia có bao nhiêu lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, mau nói để em nghe một chút.”
Hương Lan nghĩ nghĩ nhỏ giọng nói: “Lão thái gia Lâm Chiêu Tường từng là Lại Bộ Thượng thư, sau lại về hưu trở về quê hương, sau khi Hoàng Thượng lên ngôi, từng nhớ tới phục chức, nhưng Lâm lão thái gia vì có bệnh cũ nên chỉ làm Tế tửu ở Quốc Tử Giám 5 năm, lại xin nghỉ về quê. Lâm lão thái gia chỉ có hai người con trai. Con trai trưởng Lâm Trường Chính là hai bảng tiến sĩ, được chọn làm Thứ cát sĩ, ngoại phóng mấy năm rồi trở lại kinh thành vào Hàn Lâm Viện, lại trải qua mấy năm chuyển nhiệm thị lang Hộ Bộ, cưới Tần thị là con gái nhà danh môn, có ba nam ba nữ, cậu Lâm Cẩm Lâu là con trai trưởng, cưới Triệu thị con gái nhà thế gia; cậu Lâm Cẩm Hiên là con thứ con vợ lẽ, chưa đính hôn; cậu Lâm Cẩm Viên là con út con vợ cả, tuổi còn nhỏ; trưởng nữ khuê danh Lâm Đông Hoàn là con vợ lẽ; thứ nữ con vợ cả là Lâm Đông Khởi; cô thứ ba là Lâm Đông Tú con vợ lẽ.
Con thứ Lâm Trường Mẫn của Lâm lão thái gia theo võ, mấy năm trước đi theo Kiến Uy tướng quân Trương Hoán bình hoạn Oa, hiện giờ làm tham tướng tại Kim Lăng. Cưới Vương thị con gái nhà quan văn, chỉ có một con trai trưởng một cô con gái, là cậu Lâm Cẩm Đình và cô Lâm Đông Lăng.”
Quyên Tử nói: “Nói như vậy thì bây giờ nhà Đại lão gia còn ở kinh thành ư?”
Hương Lan gật đầu, lại nói: “Trưởng tử Lâu đại gia của Đại lão gia đi theo lão thái gia từ nhỏ, nuôi lớn bên người lão phu nhân.”
Hai người lại nói chuyện liên miên, lúc này Nhị quản gia Dương Trung đi ra nói: “Yên lặng một chút, lát nữa Lâu đại gia muốn đích thân tới xem, chớ có náo loạn ra trò cười.”
Bốn phía tức khắc yên tĩnh, đám con gái nhìn nhau, không dám nói gì nữa. Hương Lan ôm tay nải ngẩng đầu nhìn, thấy từ trong cổng vòm, có một công tử trẻ tầm 24-25 tuổi, mặc thường phục màu xanh sẫm thêu hoa lan tám đoàn, mái tóc đen bóng trên đầu dùng kim ngọc quan buộc lên, dáng người cao dài đĩnh bạt, lưng dài vai rộng, ngũ quan anh tuấn, mắt sáng như sao, uy nghiêm hiên ngang, một thân tôn quý phong lưu. Đúng là cháu trai trưởng Lâm Cẩm Lâu của phủ Lâm.
Những cô bé này, nhỏ thì tám chín tuổi, lớn chẳng qua 13-14 tuổi, hoặc đỏ mặt vội cúi đầu, hoặc xấu hổ trốn về sau, hoặc giấu ở sau lưng người khác nhìn trộm ra bên ngoài. Hương Lan hơi hơi chấn động, nghĩ thầm: “Khi còn nhỏ từng gặp cậu ta hai lần, lúc ấy vẫn là một đứa bé trắng nõn đáng yêu, tùy hứng bá đạo, bướng bỉnh dị thường, đều nói hắn là Thái Tuế nhân gian, mười bốn năm không thấy, trưởng thành dáng vẻ này, nhìn nho nhã hơn nhiều.” Nghĩ người này từng nghị thân với mình, trong lòng nổi lên khác thường.
Dương Trung quát: “Đều đứng im, vừa rồi dặn dò thế nào.” Xếp lại đám con gái thành hàng lần nữa, đưa danh sách cho Lâm Cẩm Lâu rồi nói: “Tổng cộng mười lăm cô gái, mười người là nô tài trong nhà sinh, chọn mua năm người, thỉnh Đại gia xem qua.”
Lâm Cẩm Lâu cầm danh sách đối chiếu so sánh, sau đó dùng bút lông gạch đi mấy tên trong danh sách, nói: “Không phải đã nói rồi sao, muốn dung mạo đoan chính, mấy người này cũng coi như đoan chính à?”
Dương Trung cúi người cười làm lành nói: “Có nhiều người lớn lên có chút thô ráp, nhưng khéo tay, may vá khéo léo…”
Lâm Cẩm Lâu liếc xéo Dương Trung một cái, nói: “Chẳng lẽ trong phủ còn thiếu nha đầu thêu thùa may vá? Nha hoàn phải thuận mắt trước, đứng trong phòng nhìn mới thư thái. Dương Trung, ngày thường ngươi rất lanh lợi, chẳng lẽ không rõ ràng điều này sao? Có phải có nhà nô tài nhét bạc cho ngươi, để đưa con gái, cháu gái vào phủ đúng không?”
Dương Trung kêu oan: “Gia của ta, tiểu nhân sao dám!”
Lâm Cẩm Lâu hừ một tiếng, có người dẫn những người bị loại đi, hắn tra hỏi những người còn lại, lại lần nữa lấy tên, sửa tên Quyên Tử thành “Tiểu Quyên”, sắp đến lúc hỏi Hương Lan thì gã sai vặt Song Hỉ chạy tới nói: “Đại gia, bến tàu bên kia tới hai quản sự, đang chờ ngài ở ngoại viện, nói có chuyện quan trọng.”
Lâm Cẩm Lâu lập tức nói: “Ta đi ngay đây.” Nói xong lại nghĩ còn một nha đầu cuối cùng chưa hỏi, dùng bút vẽ cái vòng đánh dấu ở tên Hương Lan, nghĩ về sau hỏi lại nàng ta, đưa danh sách cho Dương Trung nói: “Chọn mấy đứa này, ngươi đưa tới Tễ Hồng Đường, bảo nhóm ma ma già dạy dỗ phép tắc mấy ngày.” Nói xong vội vàng đi.
Dương Trung gọi Dương Hồng Anh, đưa danh sách, giao mười nha đầu vừa tuyển cho nàng, Dương Hồng Anh dẫn người đi Tễ Hồng Đường. Hương Lan ôm tay nải đi ở cuối cùng, một đường nhìn đông nhìn tây, đi qua phòng ngoài của nhị môn, đi đến hành lang gấp khúc, trước mắt rộng mở thông suốt, nơi chốn đều là rường cột chạm trổ, kỳ hoa dị thảo, còn có dòng suối nhỏ gấp khúc từ dưới hiên uốn lượn, chảy từ chỗ sâu trong đám hoa cỏ đổ xuống một hồ nhỏ, được bao quanh bởi những tảng đá hình thù kỳ lạ, trông như tiên cảnh.
Hương Lan nhìn đến choáng váng, chợt nghĩ đến đời trước mình ở nhà cao cửa rộng trong kinh thành, cảnh trí còn hơn nơi này, hiện giờ cửa nát nhà tan, chính ứng câu “Thềm son bệ ngọc còn đứng đó, chỉ là chu nhan đổi”. Lập tức vòng qua một phiến đại bình phong gỗ mun đυ.n mây điêu khắc sơn thủy, thấy bốn gian giữa sảnh, mặt sau là chính phòng đại viện. Có một nha hoàn mặc so giáp nhũ đỏ bạc đang đứng ở đầu bậc thang, nói với Dương Hồng Anh: “Sao giờ mới đến? Ta đợi hồi lâu ở đây rồi đấy.”
Nha hoàn này tên Nghênh Sương, là tỳ nữ của Triệu Nguyệt Thiền, vợ Lâm Cẩm Lâu, Dương Hồng Anh biết Triệu Nguyệt Thiền và đám hạ nhân bên người nàng ta đều giương nanh múa vuốt không dễ đối phó, có chút đau đầu, vẫn mỉm cười, tiến lên đón rồi nói: “Không biết tìm ta có chuyện gì?”
Nghênh Sương thần thái kiêu căng, cũng không trả lời, nhìn thoáng qua chỗ dưới bậc thang, nói: “Đây là đám nha đầu Đại gia đã chọn à? Chỉ mấy đứa như vậy sao?” Nói xong cũng không đợi Dương Hồng Anh trả lời, rút danh sách từ tay nàng, quay người nói: “Dẫn vào đi, Đại nãi nãi muốn đích thân xem qua.”
Dương Hồng Anh hết cách, đành phải mang theo đám người Hương Lan vào trong. Vào chính sảnh, Hương Lan hơi ngẩng đầu xem xét, thấy một người phụ nữ diễm quang chiếu người ngồi trên ghế, đầu cài trâm phượng hoàng như ý có hạt châu màu xanh lục, trên cổ đeo chuỗi ngọc vàng ròng, chuế mỡ dê ngọc, trên váy buộc cung dây năm màu, trên người mặc áo khoác hoa mẫu đơn vàng, phía dưới mặc quần hoa màu hồng tím, hai mi cong cong rủ xuống, đôi mắt đào hoa ngập nước, diễm như đào lý, khi vô tình liếc mắt cũng tựa ẩn tình, đủ kiểu phong lưu, cực có phong nhã.
Nghênh Sương vội tiến lên nói với người phụ nữ kia: “ Bẩm mợ Cả, đã mang người đến rồi.”
Triệu Nguyệt Thiền cầm chung trà lên uống một ngụm, lạnh nhạt nói: “Không phải đưa tới hơn hai mươi đứa sao, sao giờ chỉ còn lại mấy đứa như vậy.” Nhìn Dương Hồng Anh.
Dương Hồng Anh vội vàng nói: “Đây là Đại gia tự mình chọn, chỗ còn lại đều đưa trở về.”
Triệu Nguyệt Thiền cười lạnh nói: “Để ta coi thử ánh mắt Đại gia thế nào, ngẩng đầu để ta nhìn xem.”
Mọi người ngẩng đầu, Triệu Nguyệt cẩn thận đánh giá, chợt thấy một tiểu nha đầu mặc váy hồ lam, gương mặt trái xoan trông rất xinh đẹp, đôi mắt nàng ta quay tròn loạn chuyển, chỉ vào nói: “Ngươi tên gì?”
Nha đầu kia hoảng sợ, rụt rè nói: “Gọi…vừa rồi Đại gia sửa tên là Ngân Điệp.”
Triệu Nguyệt Thiền lạnh lùng nói: “Nghe một chút, còn gọi Ngân Điệp, chỉ toàn lấy tên yêu yêu kiều kiều.” Trong phòng im ắng, ai cũng không dám lên tiếng. Hương Lan nghĩ thầm: “Mợ Cả này trông như tiên nữ, nhưng tính tình lại giống la sát, không đáng yêu chút nào.” Vì Triệu Nguyệt Thiền không biết chữ nên mệnh Nghênh Sương đọc tên trong danh sách một lần, Nghênh Sương đọc đến cái tên cuối cùng thì nao nao, nâng danh sách tới trước mặt Triệu Nguyệt Thiền, chỉ vào tên của Hương Lan, nhỏ giọng nói: “Mợ ơi, cậu dùng bút lông vẽ vòng vào đứa Hương Lan này.”
Triệu Nguyệt Thiền nhướn mày, nói: “Ai là Hương Lan?”
Hương Lan nói: “Là nô tì.”
Triệu Nguyệt Thiền đánh giá Hương Lan trên dưới vài lần, thấy nữ hài này dung mạo linh tú, khí chất thoát tục, sắc mặt âm trầm, nghĩ thầm: “Ta biết ngay vì sao hắn lo lắng ta mua nha đầu, thì ra bên trong có vấn đề, nào phải vì ‘để cha mẹ và các em ở nhà thoải mái’, tất cả đều do cái thói lạ hưu kia của hắn. Quả nhiên bị ta đoán trúng!” Nhìn Hương Lan càng thêm không vừa mắt, lúc này Nghênh Sương lặng lẽ nói: “Hẳn là mợ muốn đuổi con nhãi này ra ngoài? Không được đâu, Đại gia đã khoanh tên nó, đó là để ý nó, đợt này mợ đang bất hòa với Đại gia, lại đuổi người ngài ấy nhìn trúng, chẳng phải là lại ngột ngạt sao.”
Triệu Nguyệt Thiền rắn mặt nói: “Không đuổi ta càng ngột ngạt.”
Nghênh Sương nói: “Nô tì có một chủ ý, không bằng quẳng nàng ta tới chỗ hoang vắng, có lẽ Đại gia nhất thời hứng khởi, không chừng sau đó lại quên mất, nếu Đại gia muốn nàng thật thì tống cổ ra ngoài cũng không muộn. Cụ bà chỉ “đi” trong mấy ngày nay thôi, sau khi cụ bà mất, dù Đại gia có bao nhiêu tâm tư cũng vô dụng.”
Triệu Nguyệt Thiền nói: “Nếu Đại gia hỏi tới thì sao?”
Nghênh Sương nói: “Trước qua loa lấy lệ, qua loa lấy lệ không được thì nha đầu này không phải còn đang trong phủ sao.”
Triệu Nguyệt Thiền nghĩ nghĩ, hơi gật đầu, nói với Dương Hồng Anh: “Hương Lan ở lại, ngươi dẫn chỗ còn lại đi đi.”
Dương Hồng Anh nghĩ thầm: “Mợ Cả vừa mở mồm đã giữ lại cô nương xuất chúng nhất, không biết cô bé này về sau sẽ ra sao.” Lo lắng nhìn Hương Lan, cũng không dám biện bạch, vội vàng dẫn người đi, Quyên Tử liên tiếp quay đầu nhìn Hương Lan, giống như rất lưu luyến không muốn xa rời.
Triệu Nguyệt Thiền nói với Nghênh Sương: “Em đưa người tới La Tuyết Ổ, trùng hợp mấy ngày trước, cô Tào cùng ta muốn người, nói thuộc hạ có mỗi một nha đầu để sai bảo, em nói với nàng, cho nàng dùng nha đầu này.”
Nghênh Sương được lệnh dẫn người ra ngoài, Hương Lan nhíu mày nghĩ thầm: “Cô Tào là người nào? Sao lúc trước chưa từng nghe nói?”
“Cô Tào là cháu ngoại của em gái thứ hai của lão thái gia, trưởng bối nàng mất sớm, anh trai chị dâu khó khăn, nên tới ở nhờ phủ chúng ta.” Nghênh Sương liếc Hương Lan, “Ngươi tỉ mỉ hầu hạ, cô Tào đã đính thân từ thuở nhỏ, bây giờ chẳng qua ở nhà chúng ta một, hai năm, chờ hết hiếu kỳ sẽ thành thân, lúc thành thân từ Lâm gia chúng ta nâng ra ngoài, cũng thể diện hơn.”
Hương Lan trộm mỉm cười, nghĩ: “Chẳng qua là đứa nha đầu, một câu một cái ‘chúng ta’, ‘Lâm gia chúng ta’, đúng là buồn cười chết người.” Trên mặt không tỏ vẻ gì, vẫn cụp mi rũ mắt nhìn xuống đất bước đi.
Nghênh Sương dẫn nàng đi hồi lâu, thấy phía trước có một phòng ở tinh tế nhỏ xinh xây gần hồ, có ba gian, một dãy tường quét vôi trắng xóa, ngói đen, không sơn bất kỳ màu nào. Có một bà già hơn 50 tuổi, thân hình cao lớn, ngồi giặt đồ ở cửa chính, thấy Nghênh Sương thì đứng lên, hô vào trong phòng: “Hoàn cô nương, Nghênh Sương tới!” Nói xong tựa trên khung cửa, đôi mắt to khắp nơi đánh giá Hương Lan.