Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 46: Cây quạt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Vạn Toàn giữa trưa uống nhiều rượu, mơ mơ màng màng nằm trên giường ngủ, không bao lâu thì ngáy như sấm. Tiết thị tống cổ cậu nhóc chơi đùa ngoài cửa đi cửa hàng đồ cổ báo tin, thay Trần Vạn Toàn xin nghỉ nửa ngày. Hương Lan giúp đỡ Tiết thị làm việc nhà, nghe mẹ nói chuyện nhà.

Bận rộn một hồi, Hương Lan nhớ thương đi thăm Định Dật sư thái, nàng cầm theo một xâu tiền, đến cửa hàng trên đường mua hai bao điểm tâm và trái cây, tới am Tĩnh Nguyệt mới biết Định Dật sư thái đang bế quan, nàng vô cùng thất vọng, đành phải để lại trái cây, bánh ngọt và phong thư cho Định Dật sư thái, sau đó hậm hực đi rồi.

Lúc vòng qua tường am Tĩnh Nguyệt, nghe có người nói: “Dịch Phi, sao huynh không dùng cây quạt ngày hôm qua? Câu thơ trên đó hay như vậy, có ý tứ hơn cây quạt vẽ sơn thủy này của huynh nhiều.”

Chỉ nghe Tống Kha nói: “Thơ kia viết lung tung, nào có hay.”

Hương Lan thăm dò qua, thấy hai công tử trẻ tuổi đang quay lưng về phía nàng, một người là Tống Kha, người còn lại là Lâm Cẩm Đình. Lâm Cẩm Đình cười nói: “Sao lại không hay? ‘Minh nguyệt cố nhân xa, u lan trống không phương, lầu nhỏ nghe đêm sáo, vắng vẻ đã canh ba ’, đừng thấy vài câu đơn giản, có một nỗi buồn bã trong đó, ngày nào bảo người biết đàn sáo phổ thành khúc xướng mới tuyệt.”

Tống Kha cười nói: “Đệ nói hươu nói vượn cái gì đấy, chẳng qua là viết lúc đùa giỡn, rêu rao đồ vật son phấn như vậy ra ngoài, Lưu đại nho lại nói ta không làm việc đàng hoàng, chỉ biết sa vào vui đùa.”

Lâm Cẩm Đình hừ nói: “Huynh mà sa vào vui đùa? Hiện giờ chắc đã đọc làu làu chú giải bát cổ rồi nhỉ? Nếu không phải đệ kéo huynh ra đi dạo mua đồ, không chừng huynh vẫn còn đọc sách đến lúc nào không rõ.”

Sau đó Hương Lan không nghe thấy hai người nói gì, chỉ thấy văng vẳng trong tai “Minh nguyệt cố nhân xa, u lan trống không phương, tiểu lâu nghe đêm sáo, vắng vẻ đã canh ba”, nàng ngẩn ra ngơ ngác sau một lúc lâu. Thì ra kiếp trước trên đường lưu đày, ban đêm nàng nghỉ ở một căn phòng cũ nát dọc bờ sông, gió lùa qua bốn vách tường, lạnh lẽo ẩm ướt. Sắc trời dần dần tối, trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng tàn treo trên bầu trời, nàng dựa vào cửa sổ trông về nơi xa có tốp năm tốp ba đèn trên thuyền chài trên sông, còn loáng thoáng nghe được tiếng sáo truyền đến. Lúc này Tiêu Hàng đã bị bệnh, dựa vào đầu giường ho khan.

Tình cảnh quá mức lạnh lẽo điêu tàn, nàng bưng nửa chén nước lạnh cho Tiêu Hàng, đỡ chàng từ từ uống hết, suy nghĩ một câu chuyện, cười nói: “Nếu không phải nhà ở này quá tồi tàn thì ở nơi này cũng có chút thú vị, em ra một câu đối chàng đối thử xem, chàng là tài tử nhưng không được cười em ăn nói vụng về đâu đấy.”

Tiêu Hàng thở hổn hển một hơi, đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, nhàn nhạt cười nói: “Em nói đi, ta đối thử xem.”

Nàng thì thầm: “Minh nguyệt xa, lầu nhỏ nghe sáo như giấc chiêm bao.”

Tiêu Hàng nghĩ nghĩ, nói: “Cố nhân từ biệt, mọi âm thanh vắng vẻ đã canh ba.”

Nàng cười nói: “Đối hay, vế đối của hai chúng ta có thể làm một đầu thơ, trong đó có hai câu là ‘lầu nhỏ nghe đêm sáo, vắng vẻ đã canh ba’.”

Tiêu Hàng cũng cười cười, hai gò má gầy gò giấu trong ánh trăng.

Nàng bỗng nhiên giơ tay chậm rãi nắm chặt tay Tiêu Hàng, Tiêu Hàng giật mình, cũng chậm rãi nắm chặt nàng.

Ở tình cảnh thảm đạm như thế, ngực nàng lại có thể nóng bỏng.

Kỳ thật nàng biết, trước khi cưới nàng Tiêu Hàng đã có cô gái âu yếm, là em họ con dì của chàng, vì dòng dõi nàng kia quá thấp, đành phải thôi. Sau khi lấy nhau, nàng từng gặp nàng kia, đúng là nhất phái tuyệt đại phong hoa, đầy bụng thi thư, dung mạo nhân phẩm đều tốt. Tiêu Hàng lặng lẽ cất giữ một chiếc vòng bình an (1) bằng bạch ngọc nàng kia đưa chàng, chàng luôn đeo trên cổ, vì vậy nàng đã biết Tiêu Hàng cưới nàng hơn phân nửa là vì thân phận Thủ phụ của ông nội nàng. Hai người ở một chỗ tuy hòa hợp êm ấm nhưng đến cùng nàng vẫn cảm thấy không cam lòng.

(1)Bản gốc là khấu bình an, nó có hình dáng tựa một đồng xu, có hình tròn và có một lỗ nhỏ ở trung tâm, biểu tượng của sự may mắn, thịnh vượng và cát tường.

Nhưng từ khi lưu đày, một đường nhấp nhô, lại nảy sinh tình cảm vợ chồng.

Nàng coi như đùa giỡn, khắc câu thơ “Lầu nhỏ nghe đêm sáo, vắng vẻ đã canh ba” vào vách tường của căn phòng tồi tàn kia.

Hiện giờ Tống Kha lại nhắc tới câu này, trên đầu Hương Lan giống như sấm đánh, trái tim thình thịch loạn nhảy, đi vội lên trước vài bước, suýt nữa đυ.ng vào Lâm Cẩm Đình.

Lâm Cẩm Đình không vui, quay đầu trừng mắt nhìn Hương Lan, mắng: “Nói cô đấy, mắt mù à?”

Hương Lan vẫn cứ ngẩn ngơ, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Tống Kha, không biết Lâm Cẩm Đình nói gì.

Lâm Cẩm Đình trừng mắt với Hương Lan nói: “Ê, ê, đυ.ng phải tiểu gia mà không nói câu nào à?” Tống Kha quay người nhìn thấy Hương Lan đứng sau hắn, định nói gì đó, lại thấy đôi mắt to lấp lánh của nàng loang loáng như nước mắt, lời nói kẹt ở họng, không nói ra được.

Lâm Cẩm Đình lẩm bẩm lầm bầm: “Mắt mở trừng trừng, chẳng lẽ là một nha đầu ngốc?” Đi kéo cánh tay Tống Kha, “Đi thôi, người này choáng váng mất rồi.”

Tống Kha nhìn đôi mắt Hương Lan, đột nhiên có chút hoảng hốt, giống như đôi mắt này nhìn được bên trong hắn, soi hết tâm can hắn, chứa tình ý lâu dài và nhàn nhạt một nỗi sầu bi, khiến hắn không thể tự thoát ra được. Hắn biết giờ phút này không phải cơ hội tốt để nói chuyện, nhưng chân tựa như mọc rễ, không rút ra được.

Lúc này gã sai vặt Lộc Nhi của Lâm Cẩm Đình chạy vội tới nói: “Đã chuẩn bị phòng ở Thuận phúc lâu, đặt một bàn trà bánh, pha Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, mời hai vị gia qua đó.”

Lâm Cẩm Đình đi dạo đến bụng đói khát nước, nghe vậy vui vẻ nói: “Đúng lúc lắm, mau qua đi.”

Tống Kha nhìn bốn phía đánh giá, thấy gần đó có cửa hàng sách tranh bán giấy và bút mực, nói với Lâm Cẩm Đình: “Đệ đi trước đi, ta mua bút mực rồi qua sau.”

Lâm Cẩm Đình khinh thường nói: “Chỗ phố phường làm gì có văn phòng tứ bảo tốt, ngày nào đệ cho huynh nghiên mực Đoan Khê.”

Tống Kha cười nói: “Đệ không hiểu, mua chính là đồ thú.”

Lâm Cẩm Đình khát vô cùng, nghe Tống Kha nói vậy thì vẫy vẫy tay nói: “Thôi, huynh đi mua đi, tiểu gia ta phải đi uống hớp trà nóng trước.” Hắn bèn đi theo Lộc Nhi.

Đợi Lâm Cẩm Đình đi xa, Tống Kha quay đầu lại nhìn Hương Lan, thấy nàng dung sắc như ngọc, mặt mày tinh xảo như tranh, mang theo vẻ mờ mịt, Tống Kha cảm thấy bản thân xem thế nào cũng xem không đủ, tim đập nhanh hơn vài lần, cúi đầu ho khan một tiếng nói: “Lại gặp được cô rồi, cô không làm việc trong phủ, ra đây làm gì vậy?”

Bốn chữ “làm việc trong phủ” như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, Hương Lan cúi đầu nói: “Hôm nay dì Lam cho phép tôi nghỉ, tôi về nhà thăm cha mẹ.”

Tống Kha không biết vì đâu trên gương mặt nàng lại đầy bi thương, hỏi: “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì?”

Hương Lan lắc đầu, lúc ngẩng đầu lên, thương cảm trên mặt đã không thấy, cố tươi cười nói: “Trùng hợp thật, có thể gặp Tống đại gia ở chỗ này.” Muốn hỏi một chút hai câu thơ kia, lại không mở miệng được.

Tống Kha thấy nàng cười, cũng không tự giác cười theo, nói: “Tu Hoằng nhất định lôi kéo ta lên phố đi dạo.”

Nói xong thì hết chuyện để nói. Tống Kha thầm bực bản thân, hắn hai đời làm người, nguyện vọng duy nhất là có tên trong bảng vàng, xuất sĩ làm quan, xây dựng sự nghiệp, để đền bù tiếc nuối những năm niên hoa kiếp trước, hắn cảm thấy mình sớm đã xem vạn sự nhẹ như mây gió, nhưng đối mặt với tiểu nha đầu này, trong lòng như có mười mấy con thỏ nhỏ nhảy thình thịch không ngừng.

Sau một lúc lâu, Tống Kha mới tìm được đề tài, nói: “Ta muốn đi dạo cửa hàng tranh chữ, cô đi cùng ta.”

Không nghĩ Hương Lan cũng đồng thời mở miệng nói: “Trên cây quạt của cậu…”

Tống Kha nói: “Cái gì?”

Hương Lan giật mình, lại lắc đầu nói: “Không có gì.” Hít một hơi, cười nói: “Vừa rồi cậu nói muốn đi cửa hàng, vào một chút đi.” Nói xong đi trước vào trong cửa hàng.

Chưởng quầy đang ngủ gật trên ghế, chợt thấy một công tử trẻ tuổi vào quầy, cuống quít nghênh đón, thấy người tới mặc đồ không tầm thường, càng thêm mặt mày hớn hở, ân cần vô cùng.

Tống Kha cũng không biết mua cái gì, nhìn giấy tuyết lãng, lại nhìn các loại thuốc màu, nhớ em gái Đàn Thoa nói hai ngày nay ngâm thơ vẽ tranh cùng Lâm Đông Khởi, còn thiếu ít thuốc màu văn phòng phẩm. Liền bảo chưởng quầy nhặt đồ tốt nhất, bao một cây bút chấm loại vừa, một cây loại nhỏ, hai lạng chu sa, hai lạng thạch hoàng (2), hai lạng quảng hoa, hai thếp phấn yên chi.

(2) Thạch hoàng: loại khoáng chất có màu vàng cam

(3) Quảng hoa: màu xanh nước biển

Lúc thanh toán, Tống Kha lặng lẽ nhìn Hương Lan vài lần, thấy nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc cô gái này đυ.ng vào người, nàng nhìn hắn với đôi mắt đẫm nước buồn vui đan xen, lúc sau trên mặt lại mờ mịt thất thần, tiếp đó lại là vẻ mặt bi thương, bây giờ thì không rõ suy nghĩ của nàng.

Ra cửa hàng, hắn hắng giọng nói: “Sau khi Tào Lệ Hoàn ra khỏi phủ, ta còn tưởng xin cô lại đây, ai biết cô lại đi hầu hạ dì Lam. Nếu cô ở chỗ dì Lam không thoải mái, hai ngày nữa, ta sẽ nói với phu nhân, để cô tới chỗ em gái ta. Tính tình em ta mềm mại, rất dày rộng với người khác.”

Trong lòng Hương Lan ê ẩm, rồi lại có một ít vui sướиɠ không kìm được, hỏi: “Thật chứ?”

Tống Kha khẽ cười nói: “Tất nhiên, về sau gặp chuyện gì khó xử thì cứ tới tìm ta.”

Hương Lan thấy ánh mắt hắn chân thành tha thiết, cũng mím môi nở nụ cười, nói: “Vậy về sau làm phiền Tống đại gia.”

Tống Kha thấy nụ cười này của nàng tựa như băng xuân tan chảy, trong lòng ngứa ngáy, bay nhảy càng thêm lợi hại, bàn tay cầm quạt sau lưng nắm chặt, trên mặt lại tỏ vẻ trấn định, gật đầu nói: “Có gì mà phiền toái? Cứ yên tâm tới.” Dừng một chút, lại cười hì hì nói: “Nhưng ta nhờ cô làm giúp bao văn phòng phẩm, lại chưa thấy cô làm.”

Hương Lan hơi đỏ mặt, nói: “Bữa trước bận quá, hai ngày nữa được nhàn sẽ làm cho cậu.”

Hàng mi vừa dài vừa dày của nàng rủ xuống, người đứng trong ánh sáng chẳng khác nào người ngọc, Tống Kha luyến tiếc rời đi, lại thấy gã sai vặt Nghe Tuyền của mình ngó nghiêng cách đó không xa, đành phải nói: “Ta phải đi đây, hiện giờ ta ở viện phía bắc phủ Lâm.”

Hương Lan gật gật đầu, nói cái vạn phúc, mỉm cười nói: “Thỉnh Tống Đại gia đi thong thả.”

Tống Kha đi hai bước, bỗng nhiên vòng vèo trở về, đưa cây quạt vào tay Hương Lan, nói: “Đưa cô cây quạt cô vừa nhắc tới.” Sau đó quay người đi.

Nàng nhìn bóng lưng Tống Kha, trong lòng vắng vẻ. Nàng mở quạt, trên chiếc quạt tinh mỹ kia vẽ gió thổi làm hồ xanh xao động, nơi xa thấp thoáng núi xanh, phía dưới cây quạt còn buộc một món trang sức thủy tinh rất tinh xảo. Hương Lan yên lặng gập cây quạt lại. Nàng vốn muốn hỏi hai câu thơ kia, hỏi một chút đến tột cùng Tống Kha có phải người kia không…nhưng suy nghĩ đó bỗng nhiên phai nhạt. Hỏi thì có ích lợi gì? Nàng đã không phải quý nữ vọng tộc lúc trước, chẳng qua là một nha hoàn, chẳng lẽ còn trông cậy chàng có thể nối lại tiền duyên với mình? Địa vị trong kiếp này là điểm mấu chốt không vượt qua được, hay nàng cam tâm trở thành thϊếp của chàng?

Nhưng hắn đối nàng đưa tình ẩn tình, quan tâm săn sóc, khiến lòng nàng vui sướиɠ, tựa như trong lòng có một hạt giống rục rịch chui từ đất lên, vươn thành một cây xanh nho nhỏ.

Nàng biết rõ mình không nên mơ ước, rồi lại muốn ngừng mà không được.
« Chương TrướcChương Tiếp »