- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Hương Duyên
- Chương 39: Ban thưởng
Lan Hương Duyên
Chương 39: Ban thưởng
Thanh Lam đang nằm nghỉ ngơi trên giường, màn lụa mềm nhẹ thêu hoa cỏ rủ xuống giường bạt bộ [1]khắc mẫu đơn, trong đỉnh hoa sen đốt hương Tô Hợp an thần. Xuân Lăng tay chân nhẹ nhàng đi đến trước quầy, mở cửa tủ, nhỏ giọng nói với Hương Lan: “Từ nay về sau, em quản quần áo, việc kim chỉ của dì, ngăn tủ này đều là xiêm y theo mùa, tầng trên là áo khoác, tầng giữa là áo ngoài, tầng dưới là quần. Quần áo thu đông đều đặt trong rương gỗ long não[2].” Mở chiếc rương ra, chỉ vào lần lượt từng món giải thích, cái nào là áo lông, cái nào là gấm vóc, cái nào là quần áo ở nhà, cái nào là quần áo gặp khách, cái nào là quần áo mặc đi thỉnh an phu nhân và mợ Cả, ngoài ra còn bao nhiêu vải vóc thượng hạng. Hương Lan gật đầu ghi nhớ.
[1] Giường bạt bộ: là loại giường thường có trụ ở bốn góc giường, đầu giường có tấm chắn bụi, thêm hai cột nữa vào phía trước, được gọi là giường sáu trụ.
[2] Gỗ long não: còn được gọi với cái tên là dã hương, chương mộc, là loại gỗ quý hiếm nổi tiếng có giá trị phong thủy và giá trị thẩm mỹ cao
Xuân Lăng lấy một khay lớn từ trong tủ, trong khay có hai bộ quần áo, nói: “Đây là quần áo dì Lam thưởng, năm trước mới làm. Tuy quần áo mặc rồi, nhưng đã giặt sạch sẽ, cho Tiểu Quyên và Ngân Điệp mỗi người một bộ.”
Hương Lan nhìn y phục kia, là một bộ áo lụa trắng, váy viền xanh, quần màu nâu, trên quần áo còn thêu hoa văn vài chỗ, nhìn còn mới, nguyên liệu đều là tốt nhất, vì là màu trắng, vừa lúc có thể mặc ở tang kỳ của cụ bà.
Không bao lâu Xuân Lăng lại mang sang một khay nữa, trên đó có hai đĩa sứ, bên trong có vài đồ trang sức, cho Quyên, Điệp mỗi người một phần, nói: “Đây cũng là dì Lam thưởng, dặn rằng bông hoa, đoá hoa sặc sỡ, chờ hết tang hãy cài.” Hương Lan nhìn, một đĩa có hai đóa cung hoa hồng nhung, hai đóa xanh nhung, một cây trâm bạc, một cây trâm bạc khảm thủy tinh, một đôi vòng bạc, một đôi vòng ngọc và một đôi hoa tai ngọc bích. Khay kia cũng tương tự, chẳng qua kiểu dáng của cây trâm và hoa tai khác nhau.
Xuân Lăng nhỏ giọng cười nói: “Em là hạng nhì, tất nhiên khác các nàng, dì mệnh ta chuẩn bị thứ tốt cho em đây.” Nói rồi lấy ra một bộ áo ngoài màu trắng ngà, vạt áo viền xanh thêu hoa mai, một chiếc áo dài lụa xanh sẫm, gần như mới, ngoài ra còn có bốn cành hoa đôi, hai cây trâm bạc, một chiếc trâm vàng nạm mã não, một đôi vòng ngọc, một đôi vòng tay ngà voi nhỏ và một đôi hoa tai san hô.
Xuân Lăng nghĩ thầm: “Nghe nói nhà Hương Lan thường thường, trước kia lại nghe sai ở chỗ Tào Lệ Hoàn, nhất định không thấy đồ gì tốt, hiện giờ thấy dì Làm thưởng phong phú như vậy, chỉ sợ nhìn chòng chọc.” Lại phát hiện Hương Lan chỉ nhìn một chút, duỗi tay sờ nguyên liệu xiêm y kia, tuy mặt mang tươi cười, lại không có vẻ vui mừng khôn xiết, nói: “Dì Lam thật thương người, lát nữa dì tỉnh, em nhất định phải qua đó cảm ơn ban thưởng.”
Xuân Lăng ngẩn ra, cười nói: “Em cũng là đứa lanh lợi phúc hậu, năm nay ta mười sáu, lớn tuổi hơn nem, tự xưng một câu chị, về sau chị em chúng ta phải ở chung hòa thuận.”
Hương Lan mỉm cười phụ họa, hai người nói giỡn hai câu, sau đó bưng khay trở lại phòng, đưa đồ vật cho Tiểu Quyên và Ngân Điệp. Tiểu Quyên vui mừng vô cùng, lập tức đeo vòng vào tay. Hương Lan cũng ngồi trên giường xem phần của mình, gấp xiêm y tỉ mỉ xong, lại nhìn kỹ mỗi đồ trang sức một hồi, nghĩ thầm: “Mẹ không có đồ trang sức, ta đem mấy đồ này về cho mẹ, mẹ nhất định vui mừng. Chỉ tiếc xiêm y nhỏ chút, nếu không cũng có thể mang về cho mẹ mặc. Ai, từ khi vào phủ, chỉ mới về thăm nhà một lần, sau này được cơ hội sẽ xin nghỉ trở về, cha mẹ mà biết ta thăng hạng nhì, trong lòng nhất định vui mừng…” Vừa nghĩ vừa nói: “Dì Lam thật hào phóng, vừa gặp đã thưởng nhiều đồ vật thế này, có thể thấy được là người dễ ở chung.”
Ngân Điệp cũng đang ngồi xem đồ vật mới được thưởng trên giường, thấy Xuân Lăng ra ngoài thì cười nhạo nói: “Này đã là gì? Chị của ta ở trong phòng Lăng cô nương kìa, thưởng đều là vàng thật bạc trắng, trân châu phỉ thúy, xiêm y chẳng những nguyên liệu tốt, mà thêu đa dạng cũng mới mẻ. Cô đừng nông cạn như thế, thưởng chút ít đồ vật đã coi như ân điển lớn. Lần trước chị của ta được cô Lăng thưởng một chiếc nhẫn vàng, trên đó khảm đá quý to như hạt đậu nành, chị ta chỉ nhìn qua rồi cho ta, để ta mang đi chơi. Đồ vật hôm nay chúng ta được thưởng, so với nhẫn kia, quả thực chính là phế liệu.” Đến chỗ Tiểu Quyên nhìn đồ được thưởng, lại cảm thấy xiêm y tốt hơn nàng, cung hoa cũng mới hơn của nàng, thủy tinh trên cây trâm cũng long lanh hơn nàng, lại cảm thấy khuyên tai ngọc thạch kia cũng sáng hơn, trong lòng có chút không thoải mái.
Chờ nàng ta lắc lư đến chỗ Hương Lan, thấy trâm cài vòng tay bày trên giường, đôi mắt trợn tròn, thất thanh nói: “Sao có thể thưởng cô nhiều đồ như vậy!” Liền bắt đầu ghen ghét. Ngân Điệp nghĩ thầm Hương Lan không nơi nương tựa, lại gầy yếu mảnh mai, là đứa dễ đắn đo, nói: “Ta thích khuyên tai san hô này của cô, dù sao cô cũng không có lỗ tai, vậy cho ta đi.”
Hương Lan sửng sốt, Tiểu Quyên nhảy từ trên giường xuống nói: “Được nha, vậy đổi đôi vòng tay bạc cộng thêm hoa tai bích ngọc của cô với Hương Lan.”
Ngân Điệp không vui nói: “Ta nói chuyện với Hương Lan, liên quan gì đến cô?”
Tiểu Quyên đi đến bên người Hương Lan, ngồi xuống, gác chân nói: “Cô mặt dày thật, tìm người ta xin đồ, ta nhìn không thuận mắt, càng muốn nói hai câu đấy, cô định thế nào?”
“Cô…”
Hương Lan túm Tiểu Quyên một chút, liếc mắt nhìn Ngân Điệp nói: “Ta định mang khuyên tai này về cho mẹ ta, nếu chị cô ở phòng cô Lăng được trang sức vàng thật bạc trắng, cô hỏi xin nàng đồ càng tốt, để cô mang đi chơi đi.” Dứt lời dọn xiêm y trang sức, lôi từ gầm giường ra một cái rương, khóa đồ vật vào đó, nói với Tiểu Quyên: “Vừa rồi Xuân Lăng bảo em thêu khăn à? Chị giúp em vẽ mẫu hoa nhé?”
Ngân Điệp dậm chân nói: “Đồ nhà nghèo keo kiệt, thích cho hay không, ta không hiếm lạ.” Thở phì phò ngồi xuống giường mình.
Lúc này Xuân Lăng tiến vào, Ngân Điệp đảo đảo mắt, cáo trạng: “Chị Xuân Lăng ơi, Hương Lan làm gì đấy? Có phải chị đã quên xếp việc cho nàng? Còn nữa, sao cho nàng nhiều đồ vật hơn chúng em vậy?”
Xuân Lăng liếc Ngân Điệp, thản nhiên nói: “Hương Lan là hạng nhì, đương nhiên khác biệt với hai người các em, về sau quản quần áo, việc kim chỉ của dì Lam, em làm túi thơm thì đưa nàng kiểm tra.”
Ngân Điệp trợn mắt há hốc mồm, trong lòng âm thầm hối hận mình đánh giá sai, nàng cho rằng Hương Lan là quả hồng mềm, ai ngờ thứ bậc còn cao hơn nàng một bậc, nếu về sau mách lẻo làm khó dễ nàng thì không ổn, quyết định về sau phải lung lạc nàng ta. Tiểu Quyên nghe nói Hương Lan thăng hạng nhì, trong lòng có chút mất tự nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn vui mừng cho Hương Lan, nháy mắt với nàng. Hương Lan cong miệng, cũng trộm chớp mắt vài cái với Tiểu Quyên.
Chờ bốn bề vắng lặng, Tiểu Quyên lặng lẽ hỏi Hương Lan: “Sao chị lại tới chỗ dì Lam…Nghe nói cô Hoàn bị phu nhân đuổi ra, chuyện này có thật không? Vì sao cô Hoàn bị đuổi đi?”
Hương Lan nhìn đôi mắt vụt sáng “ham học như khát” của nàng, “Xì” cười, chỉ trán nàng nói: “Thêu cái khăn chậm như vậy, hỏi thăm cái này thì tinh thần như thế.”
Tiểu Quyên cợt nhả ôm cánh tay Hương Lan nói: “Người tốt, nói cho em đi, nói cho em đi.” Giơ ba ngón tay thề: “Em tuyệt đối không nói với người khác.”
Hương Lan bị nàng quấn lấy, đành phải nói: “Chị cũng không rõ vì chuyện gì, chỉ biết nàng ta chọc giận lão phu nhân và phu nhân, nên mới bị đưa trở về. Về sau đừng nhắc lại việc này nữa, không lại thổi không sạch sẽ đến tai các phu nhân.”
Tiểu Quyên nghe vậy thì không hài lòng, lắc cánh tay Hương Lan còn muốn nài nỉ, Hương Lan vội vàng lảng sang chuyện khác, nói: “Chị là bởi vì cô Hoàn đã đi, chỗ dì Lam thiếu người nên mới lại đây, còn em thì sao? Vốn ở phòng mợ Cả, sao cũng lại đây hầu hạ?”
Tiểu Quyên giơ ngón tay nói: “Ba nha đầu trong phòng dì Lam thì một người bị bệnh, sợ lây nên đưa về nhà. Một người bị thương do ngã bậc thang, về nhà dưỡng thương. Còn một người thì cha mất nên về nhà để tang, dì Lam có thai, các chủ tử ngại người chết va chạm, cũng không cho trở về nữa. Vì thế, đông sương thiếu người, vốn dĩ vài nha đầu đều đỏ mắt, nguyên cũng không đến lượt em, ai ngờ Đại gia hỏi đến, cuối cùng lại bảo em lại đây.” Vui sướиɠ nói: “Đây cũng là chúng ta có duyên, không có gì tốt hơn là được sống cùng một chỗ với nhau, nếu chị Đinh Lan cũng đến thì tốt rồi.” Nhìn sang giường Ngân Điệp thở dài: “Ai biết lại ở cùng đứa thị phi.”
Hương Lan ngồi ở bàn dài, giúp Tiểu Quyên tinh tế tô hoa văn, nói: “Về sau ít để ý tới, cũng đừng nháo ra cái gì không hòa thuận, hai bên đều khó coi.”
Tiểu Quyên bĩu môi: “Nàng vội vàng trêu chọc đấy chứ, tránh đều tránh không kịp. Ban đầu nàng hầu hạ cô Xuân Yến, chủ tử kia của nàng là con nhím, Ngân Điệp còn đâm tay hơn một trăm lần, ở cùng nàng còn phải chịu đựng.”
Đang nói thì Ngân Điệp vào nhà, Tiểu Quyên ngậm miệng.
Buổi tối, Hương Lan sớm rửa mặt chải đầu, rũ màn giường xuống rồi lên giường nghỉ ngơi, Tiểu Quyên và Ngân Điệp còn rửa mặt tháo trang sức. Hương Lan lấy túi tiền Tần thị thưởng, nương ánh nến mỏng manh ngoài màn, dốc đồ vào lòng bàn tay, thấy có bốn thỏi vàng, một đôi đinh hương vàng và một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc.
Hương Lan ngắm nghía mỗi đồ vật một lần, trong lòng hơi xúc động. Kiếp trước vào dịp Tết ở nhà họ Thẩm, chủ mẫu trong nhà sẽ lấy mấy bao vàng bạc vụn nóng chảy để thợ thủ công đánh thành vàng bạc thỏi các kiểu, nào kiểu như ý, kiểu mẫu đơn, kiểu hải đường, kiểu văn xương bút, còn khắc chữ phúc lộc thọ hỉ cát tường, hoặc lớn hoặc nhỏ, tràn đầy mấy mâm lớn, vàng óng trắng bóng trông cũng đẹp mắt. Nàng dùng để tặng hoặc thưởng người, trong lòng lại không thích.
Hiện giờ biết sinh hoạt gian khổ, càng hiểu rõ làm người nên biết trân trọng.
Hương Lan bỏ đồ vật vào túi tiền cất kĩ, kéo chăn lăng hoa mềm mại lên đắp, bỗng nhiên cảm thấy tương lai sáng sủa lên, ngửi mùi hương tươi mát của túi thơm bên gối, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Hương Duyên
- Chương 39: Ban thưởng