- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Hương Duyên
- Chương 35: Xảo biện
Lan Hương Duyên
Chương 35: Xảo biện
Gặp mặt kẻ thù đỏ mắt, người Tào Lệ Hoàn nháy mắt cứng đờ, sắc mặt đề phòng. Lưu Bôi đến trước mặt Tào Lệ Hoàn thì dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, miệng lại cười, chậm rãi nói: “Ta phụng mệnh lão phu nhân tới đây, lão phu nhân nói, báo cô nương tức khắc thu dọn đồ vật, xe ngựa đã đứng ở cửa, bảo chúng ta đưa cô nương về nhà.”
Trên đầu Tào Lệ Hoàn vang lên tiếng sấm, đờ người ra. Lúc này mấy nàng dâu bà hầu phía sau Lưu Bôi ùa vào sân, Tào Lệ Hoàn thất tha thất thểu nhìn vào viện, thấy Tứ Thuận Nhi quỳ rạp trên đất như một con chó, đầu nàng choáng váng, nhìn thấy những người đó khiêng đồ vật của nàng từ trong phòng ra ngoài, nàng mới thật sự sợ hãi.
Lần này...lần này là thật!
Hủy Nhi còn đang chặn mấy bà hầu nhấc rương gỗ trên giường, trong miệng reo lên: “Các ngươi làm gì vậy? Làm gì đấy? Đây là đồ của cô nương chúng ta, mau bỏ xuống!”
Tư Xảo sợ tới mức đầy mặt nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Tào Lệ Hoàn, túm tay áo nàng khóc ròng nói: “Cô nương ơi, đến tột cùng làm sao vậy? Cô nương còn không quản các nàng đi!”
Thịt trên mặt Tào Lệ Hoàn giật giật, vừa định túm chặt Tư Xảo hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, lại nghe Lưu Bôi cao giọng nói: “Lão phu nhân phân phó, đồ vật chỗ cô Hoàn quý giá, chớ để người nhiều tay bẩn trộm cầm đồ vật, như vậy đi, vợ Phương Côn, ngươi dẫn theo hai người đi cùng hai nha đầu của Hoàn cô nương dọn dẹp đồ vật trong phòng, đừng để người khác tóm được cơ hội nói mất đồ là lỗi của chúng ta!” Vợ Phương Côn lên tiếng, bắt Hủy Nhi và Tư Xảo như bắt con gà xách đi.
Tào Lệ Hoàn biết đừng nghĩ đến chuyện hỏi tình hình thực tế, nàng không dám hỏi Tứ Thuận Nhi nữa, quay người đi ra ngoài. Không ngờ lại đυ.ng phải Lưu Bôi ở cửa, nàng ngẩng đầu, thấy Lưu Bôi đang nhìn mình, nhếch môi cười châm chọc, còn nhún gối thi lễ: “Cô nương ơi, vội vàng xông ra làm gì? Đây cũng không phải tác phong của tiểu thư nhà đại gia, thân thích đứng đắn của Lâm gia đâu, người khác nhìn thấy sẽ chê cười không hiểu cấp bậc lễ nghĩa đấy.”
“Mày…” Tào Lệ Hoàn xanh mặt, hung hăng nhìn Lưu Bôi, lại biết giờ phút này không phải thời điểm cãi nhau, xô đẩy Lưu Bôi liền đi, mấy bà hầu muốn chặn đường, Lưu Bôi nhẹ nhàng ngăn lại, cười lạnh nói: “Nàng muốn đi cứ để nàng đi, chính mình muốn mất mặt, ai còn nguyện ý ngăn đón nàng.”
Tào Lệ Hoàn đi như bay, chạy vội tới chính phòng của lão phu nhân, nha đầu trong viện giống như biết nàng sẽ tới, không người ngăn cản. Tào Lệ Hoàn đứng ở cửa nhà chính hít một hơi thật sâu, mới vén rèm lên đi vào. Vừa vào cửa đã khóc ròng: “Lão phu nhân…”
Còn chưa khóc xong, Tần thị đứng lên, tiến lên một bước nói: “Lão phu nhân không khỏe vì bệnh của Khởi tỷ nhi, cô vừa tới đã khóc, định làm người ngột ngạt chắc?”
Tào Lệ Hoàn đỏ mắt nói: “Lão phu nhân muốn đuổi cháu đi, lòng cháu oan ức…còn không cho cháu khóc sao?”
Khóe mắt đuôi lông mày của Tần thị đều lạnh lẽo, nhếch miệng: “Nào có không cho cô khóc, cô không nhìn thấy lão phu nhân đang nằm trên giường không dậy nổi sao? Cô to tiếng làm kinh lão phu nhân thì sao?”
Tào Lệ Hoàn xem xét, thấy đúng là Lâm lão phu nhân nằm nghiêng trên giường La Hán, sắc mặt có chút tái nhợt, Vương thị ngồi ở mép giường, trong tay bưng một bát thuốc.
Lâm lão phu nhân liếc nhìn Tào Lệ Hoàn một cái, lại nhắm mắt lại.
Tào Lệ Hoàn cắn răng, thình thịch quỳ xuống, cọ đến trước mặt Lâm lão phu nhân, nước mắt rớt xuống: “Lão phu nhân bị bệnh, vốn không nên quấy nhiễu, nhưng cháu gái thật sự là…thật sự là bất đắc dĩ, muốn lão phu nhân chỉ cho biết, rốt cuộc cháu làm sai chuyện gì, khiến lão phu nhân ghét bỏ như vậy…”
Lâm lão phu nhân nhắm mắt, qua một lúc lâu, mới nói: “Cô có tiền đồ thật, Lâm gia chúng ta không chứa nổi tôn đại Phật như cô, vì đâu mà Đình ca nhi phải dọn ra, Khởi tỷ nhi bị bệnh thế nào, trong lòng cô hiểu rõ.”
Trong lòng Tào Lệ Hoàn trầm xuống, khóc lóc biện giải nói: “Lão phu nhân hà tất nói như vậy, cháu…cháu thật là không rõ tình hình…”
Lâm lão phu nhân phất phất tay, trên mặt đầy chán ghét, không muốn nghe hết.
Tào Lệ Hoàn khấu đầu khóc ròng: “Lão phu nhân, cầu bà…cầu bà lại khoan dung cháu một lần, cháu biết lúc trước mình tùy hứng làm bậy, làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, bướng bỉnh khiến trưởng bối tức giận, nhưng…nhưng chuyện anh Đình và em Khởi cháu thật sự không biết nha.” Son phấn trôi xuống cùng nước mắt, khóc đến giống con mèo hoa, cũng có vài phần nhu nhược đáng thương.
Lâm lão phu nhân nghe Tào Lệ Hoàn khóc lóc nói không biết, thần thái không giống giả bộ, nhìn qua Tần thị. Tần thị thầm nghiến răng, biết Lâm lão phu nhân mềm lòng nhất, sợ bà sửa lại chủ ý hoặc lại bị Tào Lệ Hoàn lừa gạt cho qua, cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàn tỷ nhi, đây là chúng ta giữ mặt mũi cho cô, hay là cô một hai phải làm lớn chuyện?”
Tào Lệ Hoàn hận đến răng đau, lại khóc đến trời đất tối sầm, đáng thương nhìn Tần thị: “Lời này của mợ từ đâu tới? Cháu biết mợ từ lâu…từ lâu chán ghét cháu…chỉ…chỉ trách cháu lúc ấy không biết cố gắng, không được mợ thích…Nhưng mợ cũng không thể vì thế mà nghĩ cháu là đứa hư hỏng nha…” Khấu đầu “Cộp cộp”, cái trán sắp sửa chảy máu.
Tần thị từ trên cao nhìn xuống Tào Lệ Hoàn, vén rèm cửa nói với bên ngoài một tiếng: “Bảo nàng vào đi.”
Lập tức, có một nha hoàn cúi đầu tiến vào, Tào Lệ Hoàn vừa thấy, đồng tử nháy mắt co rụt lại.
Người vào phòng chính là Hương Lan!
Là Hương Lan quần áo chỉnh tề, trang điểm thoả đáng!
Hương Lan cung kính khấu đầu: “Thỉnh lão phu nhân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân an.” Không nhìn Tào Lệ Hoàn, hành động tự nhiên, sắc mặt điềm đạm, không hề có vẻ chật vật, trái tim Tào Lệ Hoàn treo lên.
Tần thị thản nhiên nói: “Ngươi nói đi.”
Hương Lan cúi đầu nói: “Hoàn cô nương từng đưa cho nô tì một phong thư, bảo nô tì tự tay giao cho cậu Đình, dù phong thư viết gì thì đây vẫn là lén lút trao nhận, huống chi trong phủ sớm đã có lời đồn đãi vớ vẩn về cô nương và cậu Đình, nô tì không muốn đưa nhưng Hoàn cô nương ép nô tì, trên đường còn phái một nha đầu lặng lẽ theo đuôi. Kết quả là sau mấy ngày kể từ khi nô tì đưa thư, cậu Đình dọn từ trong vườn ra ngoài.”
“Ngươi…ngươi nói bậy!” Trong mắt Tào Lệ Hoàn nảy lên độc ác.
“Nô tỳ không nói bậy, nếu nô tì nói dối thì thiên lôi sẽ đánh xuống, cổ họng sinh loét đau nhức!” Hương Lan đột nhiên quay đầu lại nhìn Tào Lệ Hoàn, ánh mắt ngây thơ, còn có chút thật thà ngu ngốc, “Cô nương còn cùng Hủy Nhi tính toán dọn đến Long Thúy Cư vì nơi đó gần Ngọa Vân Viện của cậu Đình Tam gia. Sau đó phu nhân mang Tư Xảo tới cảnh cáo cô nương, cô nương không phục, từng nói ‘tình nguyện làm quý thϊếp Lâm gia, cũng không muốn sống nghèo túng’, còn nói trước mắt là quý thϊếp thôi nhưng tương lai vị trí phu nhân chính phòng sớm hay muộn sẽ là của nàng.”
Sắc mặt Lâm lão phu nhân càng thêm khó coi, Vương thị tức giận đến sắc mặt tái xanh, Tần thị vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nàng cho rằng Hương Lan là cái hũ nút ba cây gậy đánh không ra cái rắm, ai ngờ nói chuyện rất rõ ràng, đao đao thấy máu!
Tào Lệ Hoàn quả muốn nhào lên xé nát mặt Hương Lan, cao giọng hét lên: “Con giẻ rách này, ngươi nói bậy! Ngươi bôi nhọ ta! Ngươi nói bậy!”
Hương Lan vẫn một vẻ ngây thơ không rành thế sự, nhìn gương mặt của Lâm lão phu nhân nói: “Nô tỳ không nói bậy, đây đều là Hoàn cô nương lén lút nói thầm với Hủy Nhi, nô tì làm việc trong phòng, vô tình nghe được một hai câu thôi. Nô tì còn từng khuyên, cô nương đã có hôn ước với Nhậm thiếu gia, hơn nữa gả tới còn làm vợ cả, ai ngờ cô nương không nghe, ngược lại đánh chửi nô tì nhiều chuyện, nô tì đành không nói nữa.”
“Lão phu nhân...lão phu nhân đừng tin nó!” Tào Lệ Hoàn ngã lộn nhào ôm lấy chân Lâm lão thái thái, “Nha đầu này có tâm địa xấu xa, lại lười biếng, không nghe quản giáo còn tay chân không sạch sẽ, cháu quản giáo nghiêm khắc chút nên nàng ghi hận trong lòng, cho nên trả thù…” Ra vẻ thương tâm muốn chết nhìn Hương Lan, buồn bã nói: “Ta chẳng qua là nghiêm khắc với ngươi chút, ngươi cần gì phải…cần gì phải…”
Còn chưa dứt lời, Hương Lan “Òa” lên khóc, khóc còn thương tâm hơn Tào Lệ Hoàn: “Sao cô nương có thể nói như vậy? Quần áo trên người cô, khăn trong tay cô, còn có áo cưới, của hồi môn, tất cả đều do nô tì thêu nha. Còn đun nước, vẩy nước quét nhà, tưới hoa, hết thảy đều là nô tì.” Giơ đôi tay lên, “Lão phu nhân không tin thì nhìn lỗ kim trên tay nô tì xem. Cô nương thử nói bằng lương tâm xem, Hủy Nhi, Hoài Nhụy, còn có Tư Xảo về sau tới, người nào làm được nhiều việc như nô tì? Nô tì không được cô nương thích là do nô tì ngu dốt, nhưng cô nương cũng không nên bởi vì nô tì nói thật mất lòng mà chán ghét nô tì…hôm nay, trước mặt lão phu nhân và phu nhân, nô tì mới nói ra những lời này, đã bao giờ cô nương thấy nô tì nói xấu sau lưng, đã bao giờ nô tì nói cô nương một câu không phải? Nô tì nói như vậy cũng là để lão phu nhân và phu nhân khuyên nhủ cô nương thôi…” Lần này khóc là thật tâm, gợi lên những ngày chịu uất ức trước kia, đúng là thương tâm muốn chết.
Tần thị cơ hồ muốn vỗ tay khen hay, nha hoàn này cực kỳ thông minh thiện biện, vốn là phản chủ mật báo, dù nói thế nào đều có chút không sáng rọi, nhưng nàng làm ra vẻ ngây thơ chân thật, khiến người khác tưởng rằng nàng thật sự không có bao nhiêu lòng dạ, chỉ cần giải thích dăm ba câu, ngược lại biến thành “Nàng nói thật mất lòng, cô nương không nghe, nàng đành phải nói cho trưởng bối để trưởng bối quản giáo”.
Hương Lan dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sau đó cô nương càng thêm…hồ đồ, tiệc mừng thọ hôm nay, cô nương trộm cầm một quả đào từ trong bữa tiệc ra, lại nói muốn đi vệ sinh, nô tì theo sau, thấy cô nương ở trong phòng vệ sinh ép đào thành nước cho vào bình sứ, rồi trở lại bữa tiệc, dùng tay áo che chắn, đổ nước đào vào rượu, dỗ Khởi cô nương uống mấy chén. Nô tì nguyên còn buồn bực, sau đó bỗng nhiên nhớ tới, lần trước Khởi cô nương thỉnh Hoàn cô nương tới chơi, từng nói mình không chạm vào quả đào được, cũng không ăn được quả đào, nô tì sợ Khởi cô nương xảy ra việc gì không hay, khiến lão phu nhân và phu nhân sốt ruột, sau khi ra ngoài thì vừa lúc gặp chị Hồng Tiên, nên nô tì nói cho chị ấy.” Lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng im ắng.
Người Tào Lệ Hoàn mềm nhũn, cảm thấy máu cả người đều lạnh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Hương Duyên
- Chương 35: Xảo biện