Lại nói Hương Lan tàn nhẫn đánh thím hai Lữ một then cửa, lại lục soát ra xiêm y trước mặt mọi người, làm nàng ta mất hết thể diện, thím hai Lữ tức giận đến nhảy chân trong phòng, nghĩ chờ chú Lữ làm việc về, sẽ khóc lóc kể lể một phen, đang lúc nghiến răng nghiến lợi, chợt nghe tiếng cửa phòng mở, có người nói: “Trong nhà có người sao? Xuân Yến cô nương về nhà!”
Lữ Nhị thẩm vội vội vàng vàng mở cửa, thấy con gái Cả Xuân Yến đang đứng ở cửa, mặc áo ngoài màu hồng cánh sen đuôi phượng cúc hoa văn, trên đầu cắm một chi bộ diêu vàng ròng tích châu và hai cây trâm mã não, hoa tai bích ngọc lắc bên tai, trên cổ tay đeo vòng vàng bạc, trông đến là phú quý khí phái, chỉ là có chút tiều tụy, trên mặt thoa son phấn dày. Một bà hầu đứng bên cạnh nàng, phía sau còn có một nha đầu bé tầm bảy, tám tuổi ôm tay nải.
Thím hai Lữ mừng đến vò đầu bứt tai, chụp tay nói: “Ta còn tưởng ai? Hóa ra phượng hoàng nhà chúng ta đã trở về!” Nhường lối vào phòng, lại đi pha trà cho bà hầu đi theo.
Xuân Yến lấy một đồng tiền từ tay áo nhét vào tay bà hầu kia, vẻ mặt thận trọng rụt rè nói: “Phiền mụ mụ dẫn tiểu nha đầu trở về xe ngựa chờ ta, tiền này cứ cầm đi mua rượu uống.”
Bà hầu được tiền thì mặt mày hớn hở, túm tiểu nha đầu kia đi. Sau khi đóng cửa lại, thím hai Lữ nói: “Sao đang êm đẹp lại về nhà? Con trở về thật đúng lúc, con không biết đâu, vừa có chuyện...”
Ai ngờ Xuân Yến “Oa” một tiếng òa khóc, thím hai Lữ Nhị hoảng sợ, liên thanh dò hỏi. Xuân Yến dùng khăn che mặt, vừa khóc lóc vừa lắc đầu, thím hai Lữ kéo nàng vào buồng trong, tống cổ ba đứa con ra ngoài chơi đùa. Xuân Yến dùng khăn lau nước mắt nói: “Con Anh Ca lẳиɠ ɭơ kia mang thai một tháng!”
Anh Ca cũng là thông phòng của Đại gia Lâm Cẩm Lâu Lâm gia, tuy thu phòng muộn hơn Xuân Yến hai tháng, lại khắp nơi giẫm Xuân Yến một đầu. Trong lúc thím hai Lữ ngây người, Xuân Yến căm hận nói: “Con không phục! Trong ba thông phòng của Đại gia, luận dung mạo dáng người, điểm nào con không bằng con ranh kia? Ngay cả mợ Cả cũng coi trọng con, đối xử với con thân thiết hơn các nàng, mọi chuyện cất nhắc con. Đại gia vốn cũng yêu con, còn đưa con vài món trang sức xiêm y, lại bị con đĩ không biết thẹn kia mê hoặc mắt, quấn mềm chân. Chẳng qua đồ đĩ ấy biết xướng mấy khúc dỗ đàn ông cao hứng, chẳng khác nào loại kỹ nữ hạ lưu, cất nhắc nàng làm di nương chẳng khác nào đánh vào mặt Lâm gia!”
Lữ Nhị thẩm nói: “Nàng có thai, mợ Cả nói gì?”
Xuân Yến đầy mặt nước mắt nói: “Mợ Cả vào cửa bốn năm mà không có con, mợ ấy có thể nói cái gì? Lão phu nhân đều ban thưởng, còn phái hai mụ mụ già, hai nàng dâu đi coi chừng con ranh kia, còn cho thêm hai tiểu nha đầu làm việc nặng, sắp đuổi kịp các tiểu thư rồi, mặt khác còn có bạc và đồ trang sức mới, nào là đồ trang sức vàng ròng, vòng tay vàng bạc nha, còn nói chỉ cần sinh con, mặc kệ là trai hay gái, đều nâng nàng làm di nương...” Cúi người khóc thét trên giường đất.
Lữ Nhị thẩm nghe vậy cũng nóng nảy, cha mẹ Anh Ca cũng làm việc trong phủ, ban đầu còn không có việc gì, từ khi con gái hai nhà đều được Đại gia thu phòng thì bắt đầu đối chọi gay gắt, gặp mặt là châm chọc mỉa mai, chỉ cây dâu mắng cây hòe, thậm chí vài lần còn động thủ, quả thực thù hận khắc cốt. Nếu Anh Ca nâng di nương trước, thím hai Lữ Nhị cũng thấy mất mặt, còn mất mặt hơn chuyện Hương Lan đánh nàng mấy then cửa. Lập tức vỗ lưng Xuân Yến nói: “Nếu đồ đĩ kia có thai, sẽ không thể hầu hạ Đại gia, con mau lung lạc Đại gia, quyến rũ ngài ấy ở phòng con mấy đêm để sớm có con trai, cũng nâng di nương!”
Xuân Yến đứng dậy, lau nước mắt nói: “Nào có dễ dàng như vậy. Đại gia thường không ở trong phủ, lúc thì đi kinh thành, lúc thì đi Dương Châu, khó khăn ở nhà ngây ngốc mấy ngày, thì lại kêu con Họa Mi lẳиɠ ɭơ hầu hạ, hoặc đi phòng Anh Ca, lạnh nhạt với con, đến cả mợ Cả cũng chẳng bỏ trong mắt. Thời gian này Đại gia ở kinh thành, nghe nói trong kinh Đại phu nhân lại cưới một lương thϊếp xinh đẹp dịu dàng cho ngài ấy. Mợ Cả biết việc này cũng ngẩn ngơ hồi lâu, kéo tay con nói: ‘Yến nhi, hai ta tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm tựa như chị em, những nha đầu của hồi môn đó cũng không tri tâm bằng em, ta thấy em thì hợp ý ngay. Ta cũng không thích hồ ly tinh Anh Ca kia, nhưng hiện giờ hoàn cảnh chúng ta đều giống nhau, Đại gia không thích ta, ta cũng không nói gì, chỉ ngóng trông người mình đắc ý có thể được Đại gia coi trọng, ai ngờ em cũng là người đáng thương. ’”
Con vừa nghe lời này thì bực, nói với mợ Cả: ‘Anh Ca phóng đãng kia đều ức hϊếp đến trên đầu mợ rồi, mợ là người hiền huệ, em lại không thể nhẫn nhịn được’ Mợ Cả chảy nước mắt nói: ‘Không nhẫn được cũng phải nhẫn, ai bảo cái bụng ta không biết cố gắng, mắt thấy trong kinh lại cưới thϊếp cho Đại gia, nghe nói vẫn là con gái của nhà đọc sách, mọi thứ xuất sắc, như thế càng không có chỗ cho hai chúng ta dừng chân, hiện giờ Anh Ca là người trong lòng Đại gia, em cũng tránh nàng một chút, miễn cho tự tìm đường chết...’”
Xuân Yến vừa nói vừa nhận lấy trà nóng thím hai Lữ đưa qua, uống một hơi cạn sạch, ném khăn ướt vừa khóc sang một bên, lấy cái khác từ tay áo ra lau mắt nói: “Trong phủ bao nhiêu đứa dơ tâm nát phổi đang chờ cười nhạo con, Anh Ca mỗi ngày đều ưỡn eo che bụng lắc lư trước mắt con! Cả ngày không phải muốn ăn cá thì lại muốn ăn gà, một hồi ngại đồ ăn mặn, một hồi lại nói nước canh nhạt, sai phòng bếp nhỏ vội vàng làm cái này cái kia, sợ chậm trễ, con muốn đồ ăn khác đều bị xem thường xem sắc mặt…Lòng con nghẹn muốn chết, trên mặt còn phải tươi cười, nếu không về nhà khóc một trận thì không thể sống nổi...”
Thím hai Lữ gấp đến độ xoay quanh, tiền đồ cả nhà bọn họ đều buộc ở cạp váy của con gái Cả, nếu con gái để người khác đoạt sủng ái, ngày lành của Lữ gia sẽ kết thúc, càng miễn bàn cả nhà Anh Ca không đối phó với Lữ gia, nếu mọi chuyện nơi chốn bị bọn họ áp một đầu, đừng nói con gái, cả nhà bọn họ đều khó khăn, chép chép miệng nói: “Mợ Cả lợi hại như vậy, người uy phong như thế cũng không có biện pháp nào sao?”
Xuân Yến dựng mày nói: “Có thể có biện pháp nào? Còn có thể chuyển cái thai trong bụng Anh Ca sang bụng con chắc?”
Thím hai Lữ nghĩ nghĩ, sắc mặt âm trầm nói: “Dù không chuyển sang bụng con được, cũng không thể làm nàng ta sinh ra!”
“Thế nào?” Xuân Yến nhìn vẻ mặt dữ tợn của thím hai Lữ, hơi nhích về phía trước.
“Cô Ba con là bà đỡ trong phủ, thời trẻ ta và nàng hầu hạ trong phủ một thời gian. Có nhiều biện pháp không để thai phụ sinh con lắm, dược hổ lang, châm cho sinh non, thức ăn tương khắc, thêm hai ba gia vị thôi là đủ cho con tiện nhân kia chịu.”
Xuân Yến bị dọa, cảm thấy lông tơ đều dựng ngược lên, nhỏ giọng nói: “Nhỡ điều tra ra…”
Thím hai Lữ hừ một tiếng nói: “Làm sạch sẽ chút, ai có thể điều tra ra? Con cho rằng các phu nhân thì sạch sẽ chắc? Trong nhà cao cửa rộng dơ bẩn lắm, tay ai mà không dính mạng người?” Nắm tay Xuân Yến, tha thiết nói: “Con gái ngoan của ta, từ nhỏ ta đã biết con khác biệt với các em gái con, xinh đẹp lại lanh lợi, hiện giờ vào phủ làm thông phòng của Đại gia, mắt thấy là có thể thành nửa chủ tử phủ Lâm, mợ Cả lại cất nhắc con, đây chính là trời cho cơ hội tốt! Nửa đời sau của cha mẹ, của anh chị em con, còn có thể diện cả đời con, tất cả tại mấy năm nay. Chồng cô Ba trông coi một tiệm bán thuốc, ta sẽ tìm chú ấy bốc ít thuốc…Hừ hừ, một ít cho con tiện nhân kia ăn, một ít thả vào cốc trà của Đại gia, đảm bảo buổi đêm cậu ấy nhiều thương con mấy lần.”
Lúc đầu sắc mặt Xuân Yến trắng bệch, sau khi nghe đến cuối thì mặt đỏ rần, thím hai Lữ vén tóc lỏng lẻo của nàng ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Tháng đầu bất ổn nhất, dễ dàng sẩy thai nhất…”
Lúc Xuân Yến từ nhà ra ngoài đã tinh thần thoải mái, chải tóc và thoa son phấn lại, chỉ là hai mắt còn có chút sưng đỏ. Hương Lan ôm bồn gỗ ra giội nước bẩn, đúng lúc thấy Xuân Yến đứng ở cửa viện quay người nói chuyện với thím hai Lữ, nàng vội lắc mình tránh sau giàn nho.
Nàng ít gặp cô con gái Cả của Lữ gia nhất, lúc trước vì nàng ở trong am Tĩnh Nguyệt, đến khi nàng hoàn tục thì Xuân Yến đã vào phủ làm nha hoàn nhiều năm. Nàng nhớ mang máng Xuân Yến là một cô bé có dung mạo xinh đẹp, còn cùng Tiết thị cảm thán thím hai Lữ trúc xấu thế nhưng mọc ra măng tốt, Tiết thị lại nói năm đó thím hai Lữ cũng rất mỹ mạo, chỉ là sau khi sinh con thì phát phì như heo mẹ.
Hiện giờ nhìn Xuân Yến ăn mặc phú quý, trông xinh đẹp hơn lúc trước vài phần, khuôn mặt vốn thanh tú trắng bóc thoa một tầng son phấn dày, càng thêm vài phần yêu mị, thân hình như rắn nước uốn éo, trông rất giống a đầu thông phòng lấy sắc thờ người. Hương Lan bĩu môi, nghe ba cô sáu bà chuyện phiếm, Xuân Yến vì làm mới lạ mà may xiêm y tinh xảo sang quý, đánh thoa hoàn đẹp đẽ, gần như dùng cạn tiền tiêu hàng tháng và ban thưởng của chủ nhân, nàng lại mang quần áo và trang sức mới mình không thích về nhà đưa cho cha mẹ và các em. Hương Lan nghĩ thầm, nếu nàng ta chịu mang thêm chút tiền để nhà mình sống qua ngày, gì đến nỗi thím hai Lữ mỗi ngày trộm đồ vật nhà nàng?
Thấy Xuân Yến ra cửa lên xe ngựa, Hương Lan lắc đầu, giội nước trong bồn, quay người vào phòng.