Chương 248: Bão nổi

Hương Lan trở về Tích Thúy Quán, ngồi trên giường mới phát hiện toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh, vừa rồi uống rượu ở trong bữa tiệc tác dụng chậm lâu dài, lúc này càng thêm đau đầu, thêm nữa ở trong vườn trúng gió, thấy đầu nặng, đây là lần đầu tiên nàng say rượu, nằm thẳng xuống giường.

Tiểu Quyên bưng canh giải rượu tới, miễn cưỡng đút hai muỗng, ôm một chiếc chăn hoa hạnh mỏng trong tủ rồi đắp lên người Hương Lan, mệnh nha hoàn nhỏ bắc thuốc từ lò xuống, chờ Hương Lan tỉnh thì hâm nóng uống.

Hương Lan nằm trên giường, cảm thấy say rượu, trái tim đập thình thịch, thần trí dần tan rã, trong đầu miên man suy nghĩ, tình cảnh kiếp trước kiếp này ùn ùn kéo đến, tâm loạn như ma. Cả người đang khó chịu thì Lâm Cẩm Lâu đi vào, thấy Hương Lan thì đầy bụng lửa giận, ngồi ở mép giường, túm nàng lên, oán hận nói: “Còn ngủ à, sức lực vừa khóc vừa cười lúc nãy đâu?”

Hương Lan mở to đôi mắt nửa say nửa tỉnh, nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Lâu một lúc lâu, phảng phất không quen biết hắn, bỗng nhiên cười “Ha ha” , cúi người tiến đến trước mặt Lâm Cẩm Lâu, duỗi tay vỗ mặt hắn, lắc đầu nói: “Mộng này không tốt, mơ thấy tên khốn kiếp này...”

Tiểu Quyên đang dâng trà, nghe thấy lời này hãi nhảy dựng, suýt nữa làm rơi chén trà xuống đất.

Lâm Cẩm Lâu bực, duỗi tay vỗ mặt Hương Lan, hai tay kẹp cánh tay nàng nói: “Mẹ nó cô nói ai đấy!”

Tiểu Quyên nghe tiếng “Chát” kia thì thấy kinh hồn táng đảm, cẩn thận đặt chén trà xuống bàn, chợt to gan cầu tình cho Hương Lan: “Đại gia, dì Lan uống nhiều rượu nói lung tung, nàng...”

Lâm Cẩm Lâu trừng mắt nhìn Tiểu Quyên, hỏi: “Cho nàng uống canh giải rượu chưa?”

Tiểu Quyên sợ hãi gật đầu, chợt lắc đầu nói: “Sợ dược liệu của canh giải rượu xung khắc với thuốc dì Lan sắp uống nên không dám cho uống nhiều.”

Lâm Cẩm Lâu bực bội gãi đầu, quát: “Cút! Lăn ra ngoài!”

Tiểu Quyên vội lui ra, cuối cùng liếc mắt nhìn Hương Lan một cái, nhìn nàng còn say khướt dựa vào tường thì lo lắng, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.

Lâm Cẩm Lâu túm Hương Lan lại đây, kề chén trà rót vào miệng Hương Lan, trong miệng hận mắng: “Cô được lắm, gan lớn, uống thành đức hạnh này, lại còn lén gặp lão tình nhân, vừa rồi còn mắng ta, cô có năng lực nhỉ, a, cô định tìm đường chết đúng không!”

Hương Lan liều mạng giãy giụa, nước trà đổ hết xuống người và trên giường, sặc đến ho khan dữ dội, cơ hồ không thể thở dốc. Nàng mông lung nhìn gương mặt của Lâm Cẩm Lâu. Uất nghẹn và nỗi hận mấy lần suýt phá ngực mà ra, chỉ vào Lâm Cẩm Lâu lớn tiếng nói: “Ta có đức hạnh gì? Trần Hương Lan ta ngồi ngay làm thẳng, sống hai đời đều thanh thanh bạch bạch, thẳng lưng làm người. Là ngươi! Ấn đầu ta, ép ta phải cong eo, muốn ta từ nay về sau khúm núm nịnh bợ tồn tại, khóc không thể khóc, cười không thể cười.”

Lâm Cẩm Lâu đứng “Vụt” lên, “Choang” một tiếng chén trà rơi xuống đất, giận đến mức bàn tay run lên, giang tay tát Hương Lan.

Hương Lan nằm gục xuống giường, lại ngồi dậy, ôm mặt nhìn Lâm Cẩm Lâu cười ha ha không ngừng, nước mắt như trân châu bị đứt dây, rào rạt chảy xuống. Từ trước tới nay nàng quá cẩn thận trước mặt Lâm Cẩm Lâu, nên đã quên mình cũng có tính tình, hôm nay nhân cảm giác say, bèn chẳng quan tâm, chậm rãi ngồi dậy, khóc nói: “Lúc trước suýt nữa ta bị Triệu Nguyệt Thiền bán vào nhà thổ, Tống Kha đã duỗi tay cứu ta, lại ra mặt chuộc cha mẹ ta, nhưng cũng không nhân ân đó mà muốn ta thế nào, vị thế quyền lực của Tống Kha không bằng ngươi, nhưng sự ngưỡng mộ của chàng với ta, hừ, chỉ bằng điểm này, tuy đời này ta và chàng vô duyên, nhưng cả đời lòng ta đều nhớ chỗ tốt của chàng. Hôm nay ngươi cố ý dẫn ta gặp mặt Tống Kha, trong lòng đánh bàn tính gì ta rõ ràng vô cùng, phàm là lòng ngươi có chút ít tình cảm với ta, sẽ không đặt ta vào hoàn cảnh khó xử như vậy.” Nàng nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Lâu, chậm rãi lắc đầu: “Cũng thế, ngươi làm gì có tình cảm với nữ nhân nào? Chẳng qua đều là con chó con mèo món đồ chơi ngươi nuôi dưỡng, nói cho ngươi biết, dù đám phụ nữ khắp thiên hạ đều ước làm vợ bé của ngươi, ta cũng không hiếm lạ!”

Lâm Cẩm Lâu nhìn chằm chằm Hương Lan, nắm tay nắm chặt đến kẽo kẹt vang lên, hận không thể một chưởng đánh chết nàng, hắn tức giận đến suýt hộc máu, muốn đánh nàng, giơ tay lên cao lại buông xuống, cuối cùng túm vạt áo Hương Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không hiếm lạ? Gia nhất định phải giữ cô bên người làm vợ bé, xem cô mỗi ngày khó chịu mỗi ngày khóc lóc!”

Đầu Hương Lan lành lạnh, choáng váng đến khó chịu, bị Lâm Cẩm Lâu như vậy, càng sông cuộn biển gầm, “Oẹ” một tiếng nôn ra, nôn ra càng khiến dạ dày khổ sở, đất rung núi chuyển nôn hết ra ngoài, phun vào người Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu tức giận đến cả người run rẩy, đẩy Hương Lan ra, kéo cổ hô một tiếng: “Người đâu? Đều chết chỗ nào vậy?”

Tiểu Quyên kinh hồn táng đảm trốn ở cửa nghe lén, nghĩ vạn nhất Lâm Cẩm Lâu bực lên thì mình đi cứu Hương Lan, lúc này nghe thấy Lâm Cẩm Lâu rống lên, vội té ngã lộn nhào vào phòng, thấy Hương Lan ghé vào mép giường phun đầy đất, vẫn đang nôn không ngừng, Lâm Cẩm Lâu tức giận đến mức trên đầu như bốc khói, ngón tay run rẩy chỉ Hương Lan, oán hận mắng: “Uống say thì nói thật, khá lắm, cô đúng là không làm ta thất vọng!”

Tiểu Quyên không dám nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Lâu, vội lấy ống nhổ đến trước mặt Hương Lan. Lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài, may mà còn nửa bình nước đang đun trên bếp lò phòng trà, liền pha chút nước lạnh bưng vào, Lâm Cẩm Lâu duỗi tay qua lấy chậu nước, đổ xuống người Hương Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia làm cô thanh tỉnh, ai làm cô không biết điều!”

Cả người Hương Lan ướt đẫm, nôn đến càng thêm khổ sở, Tiểu Quyên sợ hãi, quỳ xuống đất khóc lóc cầu Lâm Cẩm Lâu: “Đại gia bớt giận, dì Lan uống nhiều rượu mới nói lời vô lý, nàng...” Nàng sợ không bịa được chuyện, đầu như đảo tỏi, đập đầu một cái nói một câu: “Đại gia bớt giận, Đại gia bớt giận!”

Lâm Cẩm Lâu đầy bụng tức giận không chỗ trút, đá vào người Tiểu Quyên, quát: “Cút đi! Lăn!”

Cái đá không nhẹ, Tiểu Quyên sợ tới mức co rúm ngoài cửa, không dám tiến vào.

Lâm Cẩm Lâu kéo mạnh Hương Lan lên, mắng: “Mất mặt xấu hổ ném đến bên ngoài, cô đứng dậy cho ta! Trở về tính sổ!”

Hương Lan không phun được nữa, khó chịu đến tột đỉnh, nàng thấy không thể chịu đựng nổi nữa, cảm giác say đâm đầu, mở miệng cắn tay Lâm Cẩm Lâu, duỗi tay cào mặt hắn, trong lòng thống khoái cùng tuyệt vọng muốn bất chấp tất cả. Chọc bá vương này nóng nảy cũng được, để hắn đánh chết mình, đỡ phải chịu tội tại thế gian.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh, dễ như trở bàn tay khống chế Hương Lan, tàn nhẫn và táo bạo trong lòng như sông cuộn biển gầm. Hắn biết Hương Lan không muốn đi theo hắn, nàng ở lại bên người hắn chỉ là bất đắc dĩ, muốn trả lại ân tình hắn cứu nàng mấy lần, hôm nay nàng nói Tống Kha cái gì mà “chưa bao giờ muốn ta thế nào”, A, đúng rồi, hắn chính là kẻ lợi dụng có ân tình kia, Tống Kha là người tốt, là quân tử quang minh lỗi lạc nhẹ nhàng trong lòng nàng, còn hắn ở trong lòng nàng là kẻ khốn kiếp lấy ân tình áp chế nàng, đã khi nào Lâm Cẩm Lâu hắn chật vật uất ức như vậy, hắn ở bên ngoài cũng là cường hào hô mưa gọi gió vang dội một phương, chỉ riêng nữ nhân này vô luận hắn đối tốt với nàng thế nào, thậm chí tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc muốn nàng sinh con nối dõi, nàng vẫn khinh thường nhìn lại hắn, hắn muốn bóp chết nữ nhân này, thế là xong hết mọi chuyện, nhưng hắn lại không xuống tay được, đẩy Hương Lan sang một bên.

Hương Lan không nhịn được cơn ghê tởm, trượt chân ngã gục xuống đất, tay ấn xuống nền đất đầy mảnh vỡ chén trà, máu chảy ra, Hương Lan đau đến giật mình, không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng. Lâm Cẩm Lâu vừa thấy máu, lập tức tiến lên nắm Hương Lan dậy, căm hận mắng: “Con mẹ nó!” Vội giơ bàn tay bị thương lên cao, quay đầu ra ngoài hô: “Người đâu? Lấy nước vào đây!”

Tiểu Quyên đang trông giữ ngoài cửa, vội vàng bưng nước vào, dùng trâm lấy mảnh nhỏ găm trong lòng bàn tay Hương Lan ra, nhúng tay vào nước trong. Hắn là người nhà binh, bên người luôn có thuốc phòng bị thương, công dụng hơn thuốc bình thường bao nhiêu lần, lập tức giúp Hương Lan đắp vào, hỏi Lỗ gia vải bông sạch sẽ, lấy dây quấn vết thương.

Hương Lan đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn môi không rên một tiếng, cảm giác say cũng tỉnh hơn phân nửa, chỉ rưng rưng nước mắt ngồi trên giường.

Lâm Cẩm Lâu hừ lạnh nhìn Hương Lan, sầm mặt nói: “Thấy máu thành thật? Giờ tỉnh rượu rồi? Còn tìm đường chết sao?”

Hương Lan nhắm mắt giả bộ ngủ.

Lâm Cẩm Lâu liên thanh cười lạnh, đứng dậy nói: “Được, cô năng lực, dám tỏ thái độ với gia.” Đứng dậy qua một bên cởi y phục bẩn.

Sau một lúc lâu, Quế Viên đưa tới hai bộ xiêm y sạch sẽ, Lâm Cẩm Lâu thay một bộ, ném bộ kia lên mặt Hương Lan, nói: “Còn không chạy nhanh thay!” Nói với Tiểu Quyên: “Mau thay quần áo cho nàng, nghe thấy không?” Nói xong thì đi ra ngoài.

Tiểu Quyên giúp Hương Lan thay y phục sạch sẽ, tóc nàng còn ướt dầm dề, bèn chải búi tóc đơn giản, phía dưới thắt bím tóc, thu dọn chỗ trang sức cất đi.

Sắc mặt Hương Lan trắng bệch, đau đầu khó chịu, phun ra một hồi, cuồng loạn phát tiết một lúc, cảm giác dễ chịu chút. Nha hoàn nhỏ Tích Thúy Quán đã báo Lâm Đông Hoàn là Lâm Cẩm Lâu và Hương Lan tranh chấp, Lâm Đông Hoàn lặng lẽ lại đây xem qua, quyết định giả câm vờ điếc, mãi đến lúc gió êm sóng lặng, nàng ta mới dẫn nha hoàn vào, giống như không nhìn thấy Hương Lan sưng nửa mặt, tươi cười nói: “Thì ra em Hương Lan uống say, là ta chiếu cố không chu toàn, nơi này có một chén trà tỉnh rượu, ngoài ra còn canh giải rượu đều là dược liệu, bên trong có gừng, uống vào ấm áp dạ dày. Phòng bếp có chút cháo trắng rau xào, em tốt xấu dùng một chút, ăn uống vào sẽ thấy thoải mái hơn.” Lại hỏi han ân cần một lúc mới đi.

Hương Lan uống trà, dùng nửa chén cháo, đầu vẫn nặng, Tiểu Quyên lấy khăn lông lạnh đắp mặt cho nàng, Hương Lan nắm tay nàng nói: “Vừa rồi em bị đá, đá vào chỗ nào rồi, có nghiêm trọng không?”

Tiểu Quyên nghe xong lời này, nước mắt dâng lên, nức nở nói: “Em không có việc gì, em có thể ăn có thể ngủ, ăn đá nhiều lắm xanh tím hai ngày thì tốt rồi, hơn nữa em trốn nhanh, cái đá kia không đau lắm…dì ơi, dì phải yêu quý bản thân, dì nhìn mình xem, đều thành cái dạng gì...gương mặt, còn bàn tay này...tay của dì còn phải cầm bút vẽ tranh.”

Hương Lan nghe xong lời này thì nước mắt nhỏ giọt, lúc này vang lên tiếng bước chân, Tiểu Quyên vội dùng khăn lau nước mắt trên mặt nàng. Lâm Cẩm Lâu đi đến, vẻ mặt như không có việc gì, đi thẳng đến trước mặt Hương Lan, cuốn nàng vào chăn, phân phó Tiểu Quyên: “Thu dọn đồ đạc về nhà.”