Chương 246: Gặp người xưa (sáu)

Lâm Cẩm Lâu cầm chén rượu, lười biếng ngồi nghiêng trên ghế. Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, trong bữa tiệc mọi người nhiều ít có chút hành vi phóng đãng, tùy ý nói giỡn. Tam công tử Lỗ gia - em rể Cả Lỗ Giám của Lâm Cẩm Lâu đang ngồi nói chuyện bên cạnh, đầu tiên nói ít chuyện con hát kỹ nữ phong nguyệt, sau đó nói tin nóng sốt trong kinh thành, việc kích động trong triều, người này biếm quan, người kia lên chức, con gái nhà ai vào cung, Hoàng Thượng coi trọng người mới nào...

Lâm Cẩm Lâu nghe được câu có câu không, em rể Cả này của hắn đọc sách hai năm, không có bản lĩnh gì, chẳng qua ỷ vào chút bóng râm của gia tộc, tuy cũng có chút ăn chơi trác táng, nhưng lá gan nhỏ không dám gây họa, cũng chẳng có thành tựu gì, nhưng như vậy Lâm Đông Hoàn mới đắn đo được, nam nhân bình thường nào nguyện ý để nữ nhân cưỡi lên đầu. Hiện giờ Lỗ Giám nạp đứa vợ bé đều phải xem sắc mặt Lâm Đông Hoàn, chọn đứa nha hoàn tư sắc nửa vời thành thật nghe lời lúc nàng có thai, nghe nói bên ngoài uống hoa tửu cũng đều là cọ bạn bè hoặc là ghi sổ, chẳng có mấy lượng bạc trong túi.

Lâm Cẩm Lâu đảo mắt qua, thấy chỗ Tống Kha trống không, cười lạnh hai tiếng. Vừa rồi ở cửa, hắn cố ý dẫn Hương Lan gặp mặt tiểu tử Tống Kha kia, đơn giản muốn thử xem phản ứng của hai người bọn họ, cho đến nay, Tống Kha giống như một cây dằm trong lòng hắn, thay vì để cây dằm kia đâm vào lòng, chi bằng thống khoái, hắn phải tận mắt nhìn tên họ Tống kia có phân lượng thế nào trong lòng Hương Lan. Từ khi Tống Kha thấy Hương Lan, tròng mắt đóng đinh trên người nàng như mất hồn phách, khiến toàn thân Lâm Cẩm Lâu không thoải mái. Tống Kha cũng thế, Hiện quốc công sau lưng hắn cũng thế, hai bên nguyên bản không liên quan tới nhau, mối quan hệ thông gia này chỉ cần xã giao ngoài mặt thôi. Nếu chọc tới hắn, đừng nói thế lực của ông nội, cha mẹ hắn, hắn ra đứng bên ngoài cũng đủ Hiện quốc công lãnh đủ, Tống Kha nho nhỏ căn bản không đáng lo lắng. Hương Lan là nô tài trong nhà, từ khi sinh ra đã là nhà bọn hắn, Lâm Cẩm Lâu thấy việc có thoát tịch không chẳng có gì khác biệt, vốn dĩ chính là người của hắn, chẳng qua lúc trước hắn hiếm khi ở nhà nên không phát hiện ra, nhưng hôm nay Hương Lan đã là ái thϊếp của hắn, Tống Kha cút đi chỗ khác ngốc đi.

Hắn cố ý giơ chén kính rượu về phía bàn Tống Kha, chúc hắn “trăm năm hòa thuận, mừng sinh con trai” chính là ám chỉ, cảnh cáo Tống Kha thành thật chút. Lại cười nói với Tống Kha: “Mấy bữa nữa sẽ chọn ngày tốt, ca ca nâng Hương Lan làm di nương, tính toán thiết yến lớn đãi khách khứa, náo nhiệt một hồi, đến lúc đó mời đệ vui lòng qua phủ, trình diện uống một ly rượu mừng với ca ca.” Tống Kha nghe lời này thì bàn tay giơ chén rượu khựng lại. Qua hồi lâu, bỗng nhiên cười, uống sạch rượu trong ly, định vỗ bả vai Lâm Cẩm Lâu nhưng hơi chần chờ. Cuối cùng vỗ vai, nói với Lâm Cẩm Lâu: “Ca ca thật có phúc, đệ xin cáo tội đi tỉnh rượu.” Nói xong để hắn một người ở đàng kia, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Cẩm Lâu hừ lạnh nhìn bóng dáng Tống Kha.

Một chốc lại có người tới kính rượu Lâm Cẩm Lâu, Lâm Cẩm Lâu mỉm cười xã giao, không biết hàn huyên bao lâu, lại cùng bao nhiêu người uống rượu chuyện phiếm, thấy Đới Dung lặng lẽ từ cạnh cửa tiến vào, đến cạnh Lâm Cẩm Lâu, nhỏ giọng nói hai câu, sắc mặt Lâm Cẩm Lâu biến đổi, chợt lại giãn mặt mỉm cười, nói với mọi người xung quanh: “Có chút việc, cáo tội trước, lát nữa trở về ta nhất định tự phạt ba ly.” Nói xong đứng dậy rời tiệc, đi ra ngoài, gương mặt nháy mắt lạnh lẽo, kéo cổ áo Đới Dung, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”

Đới Dung thấy mặt Lâm Cẩm Lâu xanh mét, hai mắt cuồn cuộn tàn nhẫn, hắn bị hù đến chân mềm nhũn, ấn tay Lâm Cẩm Lâu, cười làm lành: “Thật sự, thật sự, ta ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lừa Lâm tướng quân.” Trong lòng mắng to, hối hận tới đây truyền lời thay Triệu Nguyệt Thiền.

Lâm Cẩm Lâu nhấc Đới Dung lên, cười lạnh nói: “Giỏi, giỏi lắm.” Nói xong đấm vào mặt Đới Dung, máu mũi ào ạt chảy xuống, trước mắt Đới Dung ứa ra sao Kim, hắn kinh hãi, vừa định kêu thì Lâm Cẩm Lâu xách hắn lên, âm trầm nói: “Ngươi dám can đảm nói hươu nói vượn một chữ ra bên ngoài, lão tử cắt đầu lưỡi ngươi, không tin ngươi cứ thử xem.”

Đới Dung trong lòng kêu khổ, gật đầu liên tục, Lâm Cẩm Lâu buông lỏng tay, Đới Dung chân mềm nhũn định khấu đầu cho Lâm Cẩm Lâu, Lâm Cẩm Lâu đạp một chân nói: “Đồ khốn nạn này, còn không đứng dậy dẫn đường!”

Đới Dung che mũi kêu khổ trong lòng, hắn đã nghe Lâm Cẩm Lâu được mệnh danh là “Lâm bá vương”, “Thổ phỉ sống”, sao lúc này lại bị ma quỷ ám ảnh, nghe tiện nhân Triệu Nguyệt Thiền kia xúi giục, có ý muốn xem náo nhiệt mà chọc tới vị này, đành phải lung tung dùng khăn bịt mũi, vẻ mặt đau khổ dẫn Lâm Cẩm Lâu đi.

Trong hoa viên Lỗ gia, cạnh tường đá điêu khắc, Hương Lan nghe Tống Kha nói vậy, giống như tiếng sấm vang lên bên tai, lui về phía sau một bước, nàng tưởng nhịn xuống, cũng không biết sao, từng chuỗi nước mắt lăn xuống.

Tống Kha thấy trái tim nảy lên đau đớn, bước về trước một bước, nước mắt rào rạt, run rẩy môi nói: “Em đã sớm...đã sớm nhận ra ta đúng không? Vì sao em không nói sớm cho ta...nếu ta biết, nếu lúc trước ta biết, ta...sao ta có thể bỏ xuống em, kết thân với Trịnh gia...” Hắn nói mỗi một chữ đều cảm thấy lửa thiêu trong ngực, đốt cháy hắn gần như không còn gì.

Ngày đó hắn nghe thấy Quân Hề nói chuyện, cảm thấy ngũ tạng thiêu đốt, đấm tay xuống bàn, trên tay máu tươi đầm đìa, đứng dậy định chạy đi. Tống Đàn Thoa sợ hãi, ôm chặt tay hắn, nói: “Anh định đi đâu?” Hắn ngơ ngẩn nói: “Đi tìm Hương Lan...” Tống Đàn Thoa hoảng sợ, vội vàng ngó nghiêng bốn phía, nói nhỏ: “Anh nói vô lý gì thế? Để chị dâu nghe thấy thì không được đâu! Nơi này cách xa Kim Lăng, anh đi thế nào? Còn nữa, Hương Lan...đã là thϊếp của Lâm Cẩm Lâu, anh đi thì có tác dụng gì?” Câu này như dội một chậu nước đá tưới hắn lạnh thấu tim, đúng rồi, việc đã đến nước này, lại có tác dụng gì, hắn mờ mịt ngồi xuống. Lúc này Trịnh Tĩnh Nhàn đỡ bụng to vào nhà, lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: “Chàng làm sao vậy? Trên người không thoải mái ư? Sao đang êm đẹp lại khóc?”

A, thì ra hắn còn khóc. Tống Kha bình tĩnh nhìn một chậu hoa lan bày ngoài cửa sổ, nghe thấy Tống Đàn Thoa che lấp giùm hắn: “Không có gì, anh ấy nhớ tới phụ thân chết sớm nên trong lòng khó chịu.”

Giờ phút này Hương Lan bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn, không phải ảo ảnh trong giấc mộng đêm khuya, trên mặt nàng vương nước mắt, vì sao nàng khóc? Ngày đó lưu đày mấy ngàn dặm trên đường nàng cũng không rớt một giọt nước mắt, luôn trưng gương mặt mỉm cười với hắn, dung nhan trước mặt và gương mặt kiếp trước hai hợp làm một, hắn không nhịn được duỗi tay muốn giữ chặt tay Hương Lan, giống như sợ nàng lập tức sẽ biến mất.

Hương Lan như mới tỉnh mộng, lui hai bước về sau, vội móc khăn lau mặt, tận lực vững vàng nói: “Chỉ sợ Tống Hàn lâm nhận sai người, cái gì kiếp trước kiếp này, Tống Hàn lâm chắc uống nhiều rượu nên váng đầu rồi.” Nói xong quay người định đi.

Tống Kha như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Đời trước ta uất ức hèn nhát, phút cuối cùng cũng không bảo vệ được em ở trên đường, đã chết, đời này như một giấc mộng hoang đường. Không sai, từ nhỏ ta đã hoá bi phẫn thành động lực, đời trước hùng tâm tráng chí chưa thực hiện thân chết trước, đời này nhất định phải trở nên nổi bật làm ra một phen sự nghiệp, huống chi ta còn có mẹ và em gái. Ta không biết xấu hổ, vì tiền đồ mà cưới tiểu thư Trịnh gia, lòng ta bao nhiêu bất đắc dĩ, ta đã nếm đủ thói đời nóng lạnh ngọt khổ hai đời, con đường mình chọn phải cố đi tới cùng, ta cắn răng tách ra với em là bởi vì ta biết tính tình em, ta yêu em như vậy, chỉ muốn em sống cuộc đời tự tại em muốn, ta thực xin lỗi em, chỉ muốn em mỗi ngày vui vẻ...nhưng em, sao em lại làm thϊếp của Lâm Cẩm Lâu...hắn phong lưu thành tính, bá đạo bừa bãi, thân mật trong kinh thành đã có năm, sáu người. Em…em phải chịu uất ức đến nhường nào...”

Hương Lan dừng chân, nước mắt ào ạt rơi xuống, suốt thời gian dài, ngoài mẹ nàng, tất cả mọi người đều thấy nàng đi theo Lâm Cẩm Lâu là tổ tiên phù hộ, không biết hưởng bao nhiêu phúc, không ngờ Tống Kha hiểu sự khổ sở trong lòng nàng. Nàng không dám nức nở, sợ làm Tống Kha nhìn ra, chỉ lặng lẽ dùng khăn lau.

Tống Kha đoạt một bước tới trước mặt Hương Lan, nói với nàng: “Hương Lan, nếu em sống tốt liền thôi, nhưng vẻ u buồn trong mắt em không lừa được người, em ở một chỗ với Lâm Cẩm Lâu đáy lòng không vui vẻ, nếu em tin ta, ta sẽ giúp em thoát khỏi hắn, thu xếp đưa em đi thật xa...ta đối với em không hi vọng xa vời, chỉ nghĩ làm chút gì đó, ngóng trông em có thể sống tốt. Ta thật lòng nói lời này...”

Hương Lan nhìn gương mặt anh tuấn thống khổ của Tống Kha, nghe lời này, trong nháy mắt dao động, có người giúp đỡ nàng, giống như ánh rạng đông trong đêm tối, không thể tốt hơn. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo thô bạo của Lâm Cẩm Lâu thì thanh tỉnh. Tống Kha chưa biết thủ đoạn của Lâm Cẩm Lâu, nàng hiểu biết quá sâu, trước mắt Tống Kha có vợ con, con đường làm quan bằng phẳng, nàng không thể vì mình mà kéo Tống Kha vào vũng bùn. Thế lực Lâm gia quá mạnh, Tống Kha quá yếu, nếu chọc giận Trịnh Tĩnh Nhàn thì hậu viện của hắn sẽ cháy, nếu xảy ra sóng gió gì, nàng sẽ áy náy cả đời. Huống chi lần này đã nghe Tống Kha thổ lộ, hắn thể hiện tình cảm với nàng như vậy, nàng cũng không thể làm được việc như thế.

Hương Lan lùi về sau sau hai bước, thần sắc đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Tống Hàn lâm, ngài uống say rồi, thỉnh về đi.”

Tống Kha nhìn đôi mắt sưng như hạt đào, chóp mũi đỏ bừng của Hương Lan, thấy nàng lãnh đạm, lập tức biết nàng giả bộ không nhận, trong lòng càng thêm đau đớn, hắn gian nan cúi đầu, vài giọt nước mắt rơi xuống bùn đất bên chân.

“Tống Hàn lâm.” Tống Kha nghe thấy Hương Lan gọi hắn, lập tức ngẩng đầu, thấy Hương Lan nhìn chằm chằm một tảng đá cách đó không xa, an tĩnh nói: “Hiện giờ tôi sống rất khá, cuộc sống sao, chậm rãi cũng đi qua. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bình phàm, không có chí lớn, ngoài vẽ mấy bức tranh thì không có sở trường gì, không có chỗ nào đáng khen ngợi. Không thể so với đại trượng phu đầy bụng tài năng và khát vọng, có khả năng an bang định quốc như ngài, hai ta chẳng qua có duyên tương phùng một đoạn, hiện giờ duyên đã hết, tôi không đáng để ngài nhớ mong lâu dài như thế, tôi chúc ngài tương lai từng bước thăng chức, phát huy sở trường.” Nói xong cung kính nâng váy nhún gối hành lễ.

Tống Kha ngơ ngác, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc và vẻ mặt lãnh đạm của Hương Lan, ngực có hàng trăm câu nói, nhưng một câu đều không thốt ra nổi.

Chính lúc này, sau lưng có giọng nói: “Thật trùng hợp gặp ở chỗ này.”