Chương 245: Gặp người xưa (năm)

Lâm Đông Hoàn cười nói với Hương Lan: “Vừa rồi còn muốn nói chút chuyện với em, chớp mắt đã không nhìn thấy, sắp bắt đầu tiệc đầu rồi, theo ta đi đi.” Kéo Hương Lan vào trong phòng, lúc này diễn đã tan, đám nha hoàn vυ" già nâng hộp vào nhà, đã dọn nước trà, bánh ngọt trái cây, hạt dưa mứt hoa quả trên bàn đi, thay bằng chén đĩa và các vật dụng khác, bọn nha hoàn đặt hai đĩa rau trộn trong hộp đặt lên bàn, có bà hầu lấy khăn mặt ấm cho người ta rửa tay, đâu vào đấy.

Trong sảnh xếp mấy bàn, Hương Lan vẫn ngồi chiếc bàn góc phòng giống lúc trước, đằng trước lão phu nhân Lỗ gia nâng ly kính rượu, trên mặt mỗi người đều vui mừng, nói những lời cát tường, vui vẻ sung sướиɠ.

Hương Lan cảm thấy đám người ồn ào cách xa nàng, thống khoái lúc rải lửa giận lên Triệu Nguyệt Thiền chậm rãi phai nhạt, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, thẫn thờ bưng chén rượu uống cùng người khác, thức ăn trên bàn cũng nhạt như nước ốc, chỉ tự rót tự uống, lúc trước nàng không thích thứ này, nhưng hôm nay trong lòng nặng nề, ôm bầu rượu uống hết ly này tới ly khác.

Đôi mắt ngà ngà say mở to nhìn quanh mình, nhìn những phu nhân tiểu thư mặc vàng đeo bạc, cả người lăng la tơ lụa. Lại nghĩ hôm nay gặp được cố nhân, Tống Kha mọi chuyện trọn vẹn, xuân phong đắc ý; Trịnh Tĩnh Nhàn và người thương bên nhau lâu dài, có cậu con trai bên người; Triệu Nguyệt Thiền gả được rể tốt, có phong cảnh; còn Lâm Cẩm Lâu tay cầm quyền cao, làm mưa làm gió, rượu ngon giai nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý; Tiểu Quyên vô ưu vô lự, an tâm làm nô làm phó, giống như mỗi người đều sống rực rỡ gấm hoa, chỉ có nàng sống giãy giụa, bàng hoàng, giống như một mình đứng trong sương mù mênh mông, không biết đi về nơi đâu. Lòng nàng thanh tỉnh, quyết không thể giữ thân phận tiểu thϊếp cứ như vậy ở Lâm gia cả đời, nhưng đến tột cùng nên như thế nào, lại chẳng có người có thể kéo nàng một phen, hoặc chỉ cho nàng một con đường, Lâm Cẩm Lâu trông chừng nàng nghiêm ngặt, nàng còn có một đôi cha mẹ dần dần già đi. Nàng chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nại, chờ đợi thời cơ. Ngày tháng cũng trở nên dài đằng đẵng, không biết khi nào mới là điểm cuối.

Hương Lan một ly tiếp một ly. Nghĩ từ xưa có câu “Một say giải ngàn sầu”, có lẽ sống mơ mơ màng màng có thể vứt đủ loại không như ý ra sau đầu, hiện giờ cái gì nàng đều không muốn nghĩ, chỉ cần thống khoái chút.

Chợt một bàn tay vươn ra từ sau lưng, ấn bàn tay lấy chén rượu của nàng, Lâm Đông Hoàn lo lắng nói: “Ai da, em uống bao nhiêu rượu vậy, mặt đỏ đến vậy.”

Hương Lan đã có bảy phần say, chỉ nhìn Lâm Đông Hoàn cười ha ha nói: “Tôi không uống say, trong lòng rõ ràng vô cùng.” Nói xong muốn đi rót rượu.

Lâm Đông Hoàn vội ngăn lại, nói: “Không được. Nếu trước mặt Đại ca, em muốn uống bao nhiêu ta cũng không quản. Nhưng hôm nay em ở chỗ này, Đại ca lại giao em cho ta, em uống say rồi làm sao, ta cũng đi theo ăn mắng, em cũng biết tính tình kia của Đại ca rồi.” Trên mặt mỉm cười, lấy chén rượu trong tay Hương Lan đưa cho Thu Diệp, dỗ Hương Lan: “Em đi theo ta, tìm một chỗ cho em nghỉ một chút, uống chén canh giải rượu. Cả người toàn mùi rượu cũng không ra gì, phải không nào?” Đưa mắt ra hiệu cho Thu Diệp và Tiểu Quyên, hai người đỡ Hương Lan đứng dậy.

Ra cửa vào trong vườn, xuyên qua cổng tò vò núi giả, lại vòng qua một dãy tường thấp, trước mắt xuất hiện một chỗ rất yên tĩnh, chỉ thấy tiếng xào xạc của những khóm trúc xung quanh, ở giữa có một nhà ở ba gian, phía trên treo một tấm biển viết ba chữ “Tích Thúy Quán”. Lâm Đông Hoàn đẩy cửa ra, cười nói: “Nơi này vốn là chỗ ở của cô Cả trong nhà, từ khi cô ấy lấy chồng bèn để không, hằng ngày có các bà hầu quét tước dọn dẹp, trong ngoài đều sạch sẽ. Bên Thủy Lưu Vân nhiều người lộn xộn, nơi này yên tĩnh nhất, em uống chút trà tỉnh rượu, lát nữa nha hoàn sẽ bưng thuốc tới.”

Tiểu Quyên hỏi: “Thuốc gì ạ?”

Lâm Đông Hoàn cười nói: “Đại ca phái gã sai vặt lại đây dặn dò ta, nói Hương Lan đang điều trị thân mình, mỗi ngày hai cữ thuốc, không thể gián đoạn.” Vừa nói vừa dẫn chủ tớ nàng vào Tích Thúy Quán.

Trong phòng sạch sẽ, đồ bày biện rất ít, tuy có gia cụ, nhưng không có đồ trang trí, chỉ có một đôi bình bày trên trường án, cắm chổi lông gà, lông khổng tước (1)…

(1)Lông khổng tước/lông công:Lan Hương Duyên - Chương 245: Gặp người xưa (năm)

Lâm Đông Hoàn thu xếp cho Hương Lan xong bèn đi, chỉ chừa một nha hoàn nhỏ hầu hạ. Tiểu Quyên tống cổ nha hoàn nhỏ đi phòng bếp lấy canh giải rượu, nàng qua phòng trà đun nước pha trà. Hương Lan mặt đỏ uống rượu say, không chịu nghỉ trên giường, nhân lúc trong phòng không có người bèn bò dậy đi giày, lảo đảo ra bên ngoài, định quay lại yến tiệc lấy rượu uống.

Vừa đến chỗ tường thấp, không ngờ thấy Tống Kha đang đứng dựa lưng vào tường, lòng nàng kinh hoàng, dừng bước.

Tống Kha cầm một chiếc quạt xếp, vóc người có vẻ cao hơn lúc trước, cả người phong thái, độ lượng rộng rãi, nhanh nhẹn, giống một viên minh châu rực rỡ lung linh. Hương Lan lắc đầu, nàng thấy chắc mình uống quá nhiều rượu, sao giờ lại nằm mơ thế này. Tiếng động xung quanh im ắng, dường như trong đất trời chỉ còn hai người bọn họ, đầu Hương Lan choáng váng nặng nề, nghĩ như thế thật tốt, vừa rồi nàng không dám cẩn thận đánh giá Tống Kha, lúc này có thể nhìn chàng kĩ càng, sau đó sẽ khắc ghi gương mặt của chàng dưới đáy lòng.

Trái tim nàng đập như sấm, ngón tay hơi run lên.

Tống Kha thấy Hương Lan cũng ngơ ngẩn, hắn không thể tin được, chậm rãi xoay người, thật lâu sau, hắn khàn khàn nói: “Hương Lan, đã lâu không gặp…nàng?”

Những lời này đánh vỡ sự yên lặng, Hương Lan như mới tỉnh mộng, ngay sau đó một niềm xấu hổ không lời nào có thể diễn tả được nảy lên trong tim. Lúc trước nàng từng vô số lần nghĩ tình hình gặp lại Tống Kha, nàng gả cho người chồng đọc sách thánh hiền, hết lòng yêu thương, ôn hòa tiến tới, dù váy nàng bằng vải thô trâm cài đầu bằng gai, dòng dõi thường thường, lại có thể thẳng lưng gật đầu mỉm cười với Tống Kha, nói một câu: “Tôi hiện giờ rất tốt.” Chứ không giống giờ phút này, cả người lăng la tơ lụa, châu ngọc vờn quanh, làm chim hoàng yến Lâm Cẩm Lâu nuôi dưỡng, đặc biệt lời thề nàng không làm thϊếp lúc trước còn như sấm bên tai, vì thế thời khắc này trở nên rất xấu hổ.

Nàng cắn chặt răng chịu đựng, hơi uốn gối hành lễ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngài đã nhớ thương.” Nàng muốn hỏi Tống Kha sống tốt không, nhưng cổ như nghẹn thứ gì, muốn phun lại phun không ra.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không ai mở miệng.

Cuộc nói chuyện với Hương Lan khiến Triệu Nguyệt Thiền tức giận đến nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, trong lòng càng thêm hận Hương Lan, nhưng lại sợ nàng ta truyền những việc xấu hổ trước kia của mình ra ngoài, đành phải nén giận, khéo léo nói với mọi người chút lời hay về Hương Lan. Đợi đến lúc dùng cơm, vẫn tức giận không nuốt nổi một miếng cơm, nàng vốn có bệnh dạ dày, bây giờ càng thêm tức bụng khó chịu, duỗi tay sờ, phát hiện không mang túi thuốc trên người, bèn ra ngoài tìm nha hoàn Quỳnh Chi lấy hai viên thuốc uống.

Triệu Nguyệt Thiền ra bên ngoài, thấy hành lang bày mấy bàn tiệc, đám nha hoàn có chút thể diện ngồi đó, nàng nhìn xung quanh thì không thấy Quỳnh Chi, ánh mắt lóe lên, mơ hồ thấy Quỳnh Chi đi ra đằng trước, liền vén váy đuổi kịp, thấy Quỳnh Chi thường thường nhìn mọi nơi xung quanh.

Triệu Nguyệt Thiền nghĩ thầm: “Nha hoàn này xưa nay to gan không coi ai ra gì, xảo trá tai quái hạng nhất, ta đã mang nó tới Lỗ gia hai lần, cũng không biết nó hiểu rõ vườn này như vậy, không biết nó định đi chỗ nào.” Bèn lặng lẽ theo đuôi phía sau, thấy Quỳnh Chi tới một chỗ cửa hông trong vườn, bên cạnh có một căn phòng của vυ" già trông vườn, Quỳnh Chi lách người đi vào.

Triệu Nguyệt Thiền đợi một lát, rón rén đến gần, chọc rách cửa sổ giấy nhìn vào trong, thấy Đới Dung đang ấn Quỳnh Chi làm chuyện đó. Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang thân thiết đến khó phân thắng bại. Triệu Nguyệt Thiền chấn động, dùng khăn che miệng, cười ha ha hai tiếng, nghĩ thầm: “Con lẳиɠ ɭơ Quỳnh Chi này thật gian da^ʍ trộm chó, dám làm trò này ở nhà người khác. Nếu Mẫu Dạ Xoa Tiêu thị kia biết, nhất định sẽ lột da nó!”

Thì ra ngày đó Triệu Nguyệt Thiền đưa Quỳnh Chi cho Triệu Cương để tạ hắn giúp mình gả vào Đới gia. Triệu Cương được đứa nha đầu tuyệt sắc, cũng nóng bỏng một thời gian, nhưng không lâu có người tặng hắn một mỹ thϊếp, bèn ném Quỳnh Chi ra sau đầu, mỹ thϊếp kia lại là người hay ghen ghét, không dung được Quỳnh Chi tranh sủng, bèn khuyến khích Triệu Cương bán Quỳnh Chi. Quỳnh Chi cũng có vài phần thông minh, khóc lóc cầu Triệu Cương về lại chỗ Triệu Nguyệt Thiền làm nha hoàn. Triệu Cương luyến tiếc Quỳnh Chi, lại không muốn đắc tội tân sủng, nghĩ bụng về sau Quỳnh Chi ở chỗ Triệu Nguyệt Thiền, mình muốn gặp lúc nào cũng được, rốt cuộc không rời đi lòng bàn tay, bèn đồng ý. Nhưng Quỳnh Chi này cũng là nữ tử lả lơi ong bướm, đã nếm ngon ngọt của nam nữ hoan ái, sao có thể nhịn được, mà cậu Ba Đới Dung của Đới gia lại là kẻ tuấn tú phóng đãng, hai người hợp nhau, thường ngày mắt đi mày lại, ngại uy thế của Tiêu thị nên không dám hành động. Chồng Lâm Đông Hoàn là Lỗ Giám vốn là hồ bằng cẩu hữu của Đới Dung, bèn cho mượn phòng ở Lỗ gia, Đới Dung lại phái gã sai vặt tâm phúc truyền lời với Quỳnh Chi, dẫn nàng tới chỗ này, hai người gặp nhau tất nhiên là củi khô lửa bốc, lập tức cởi xiêm y tiêu hồn mây mưa.

Triệu Nguyệt Thiền thấy hai người kia đến lúc sảng khoái, bèn đạp mạnh cửa vào, tức giận nói: “Khó lường! Ban ngày ban mặt, đây là làm gì!” Hù hai người kia hồn phi phách tán, cả người run rẩy, vội vã tìm y phục che người.

Triệu Nguyệt Thiền chỉ vào Quỳnh Chi mắng: “Đồ lẳиɠ ɭơ, không biết ngượng, thế nhưng chạy tới nơi này trộm tanh! Đồ dâʍ đãиɠ này, đánh chết mày cũng đáng!” Lại chỉ vào Đới Dung mắng: “Con rùa không e lệ, quân chết đâm chết chém này, trộm người trộm được người bên cạnh ta, ngượng mặt mẹ mày chưa!”

Quỳnh Chi sợ tới mức nước mắt tí tách, bất chấp mọi thứ, quỳ gối trên giường liên tục khấu đầu. Đới Dung thấy là Triệu Nguyệt Thiền thì trấn định lại, cười hì hì nói: “Mẹ phải thương con, vọt vào như vậy sẽ hù chết con.”

Triệu Nguyệt Thiền nói: “Phi! Đứa hạ lưu này, chờ cha mày bắt mày hỏi tội!”

Đới Dung vội cười nói: “Tổ tông ơi! Mẹ ơi! Đây là chuyện trong nhà, không nên rùm beng ra ngoài.” Nhìn thoáng qua Quỳnh Chi, thấy nàng vẫn không ngừng xin tha, cặρ √υ" trước ngực lắc lư quay cuồng, cười ngả ngớn với Triệu Nguyệt Thiền, nói: “Cũng do mẹ giỏi dạy dỗ người, mới khiến con nhớ vụng.”

Triệu Nguyệt Thiền nghe những lời vô liêm sỉ này thì “Xì” cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Con rùa miệng lau mật này, nếu vợ mày biết sẽ tìm ta liều mạng.”

Đới Dung cười nói: “Việc này nhờ mẹ lo lắng giúp con, nếu mẹ thành toàn con, con cũng thiệt tình thật lòng hiếu kính ngài.”

Triệu Nguyệt Thiền cúi đầu nghĩ một hồi, nói: “Giỏi cho con rùa không biết xấu hổ này, mặc xong quần áo thì ra đây nói chuyện.” Nói xong ra đứng chờ ở cửa, loáng thoáng nghe thấy động tĩnh ngoài tường thấp, nhìn cửa sổ chạm rỗng trên tường đá ra bên ngoài, thấy cuối tường đá, Hương Lan và Tống Kha đang si ngốc nhìn nhau.

Triệu Nguyệt Thiền giật mình, nheo mắt, nàng ta nhận ra Tống Kha, lúc trước người này từng ở nhờ Lâm gia một thời gian, nàng có nhiều thiện cảm với thiếu niên tuấn mỹ nho nhã này, cậu ta xanh biếc tươi mới tựa như sương mai trúc xanh, nho nhã khác biệt với vẻ anh khí khí phách của Lâm Cẩm Lâu. Nhưng con tiện nhân Trần Hương Lan kia sao lại cùng Tống Kha…

Tay già đời trong chuyện gió trăng như Triệu Nguyệt Thiền liếc mắt một cái đã nhìn ra bên trong có vấn đề. Lúc này Đới Dung và Quỳnh Chi mặc quần áo ra tới, Triệu Nguyệt Thiền đặt ngón trỏ trên môi “Hừ” một tiếng, hạ giọng nói: “Lát nữa sẽ tính sổ với hai kẻ chúng mày, lúc này giúp ta làm một việc.” Nhỏ giọng dặn dò một phen, tống cổ hai người bọn họ đi, trong lòng cắn răng cười lạnh, lắc mình trốn đến một bên chờ xem náo nhiệt.

Tống Kha hoảng hốt nhìn Hương Lan. Hắn nhớ tới tình hình gặp nhau trước cửa vừa rồi. Hương Lan càng thêm mỹ lệ nhưng chẳng còn vẻ sống động, tươi sáng trước kia, nàng dịu ngoan đứng cạnh Lâm Cẩm Lâu giống như một chiếc bình hoa xinh đẹp. Hắn không dám nhìn nhiều, cô gái trước mắt này đã không phải của hắn, sẽ không hồng tụ thêm hương bên cạnh, dốc lòng chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho hắn, dịu dàng hiểu lòng người, nhìn sổ sách nhà hắn đánh bàn tính dốc hết sức lực, thẹn thùng làm nũng với hắn, thể hiện chân tình trước mặt lúc trước. Ban đầu hắn còn ôm một chút hèn mọn, mặt dày kỳ vọng, ngóng trông Hương Lan có thể hồi tâm chuyển ý đến tìm hắn, lúc trước Lâm Cẩm Đình gửi thư mắng Hương Lan trèo cao, hắn trước sau không thể tin tưởng, hôm nay nhìn thấy, mới biết đúng là nàng đã trở thành tiểu thϊếp của Lâm Cẩm Lâu. Trái tim hắn đau đớn, dường như có bàn tay bóp nát hắn, hắn không dám mở miệng, giống như chỉ cần há mồm sẽ nói ra những lời vạn kiếp bất phục sắp sửa trào ra từ đáy lòng. Hắn miễn cưỡng duy trì phong độ, hàn huyên cùng Lâm Cẩm Lâu, nhưng sau đó hắn mượn cớ đi nhà xí, một mình dựa vào chỗ yên lặng, dùng tay che mặt, thế nhưng không nhịn được nước mắt rơi như mưa.

Trong bữa tiệc vừa rồi, Lâm Cẩm Lâu nhiều lần chúc hắn “trăm năm hòa hợp”, “đôi chim liền cánh”, “mừng được con trai”, liên tiếp nâng chén. Ai đến hắn cũng không cự tuyệt, uống hết ly này đến ly khác. Tửu lượng hắn không cao, bên cạnh cũng có người khuyên, nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng hắn như có ngọn lửa, đốt đến khó chịu, hắn thấy Lâm Cẩm Lâu thì không ngăn được ghen ghét và phẫn hận, hắn sắp sửa thất thố, vì che giấu bèn rời khỏi bữa tiệc ra ngoài, trong lúc nghiêng ngả lảo đảo thì vô tình vào vườn, không ngờ gặp Hương Lan.

“Nghe Tiểu Tam Nhi Lâm gia nói Lâm Cẩm Lâu đối đãi với nàng không tệ, thế thì tốt rồi, ta…” Tống Kha nhìn gương mặt xinh đẹp của Hương Lan, gian nan mở miệng, “Ta…” Hắn không nói nổi nữa, giọng nói đã nghẹn ngào.

Ngắn ngủn vài bước nhưng họ cách nhau muôn sông nghìn núi.

Đôi mắt Hương Lan đẫm nước mắt, chỉ thấy trước mắt mơ hồ, trong mắt nàng Tống Kha thành một ảo ảnh mơ hồ.

Tống Kha cảm thấy sống không bằng chết, hắn rốt cục không chịu nổi, bước lên trước, môi run rẩy nói: “Có một chuyện ta muốn hỏi nàng, ta nghe Quân Hề nói, lúc trước nàng bị đòn hiểm nằm trên giường, từng nói mớ, có nhắc tới ‘Thẩm gia’…”

Trái tim Hương Lan giật thót lên, hai tay đột nhiên siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thấy Tống Kha ngày càng gần nàng, bên tai hoảng hốt nghe được một câu long trời lở đất: “Em có phải Gia Lan không, có phải vợ…ta không.”