Chương 244: Gặp người xưa (bốn)

“...Cả người đều lộ dáng vẻ hồ ly tinh, hừ, kỳ thật nữ nhân yếu đuối mong manh như vậy độc ác nhất đáng giận nhất, luôn tỏ vẻ nhu nhược đáng thương với nam nhân, lại là nước mắt, lại là uất ức, không biết rót thuốc mê nhiều thế nào mà gân cốt đàn ông mềm nhũn, ném vợ con ra sau đầu.” Tiêu thị nheo mắt nhìn Hương Lan, đôi mày rậm sắp sửa dựng ngược lên, “Còn tưởng nàng có chút thể diện, không ngờ chẳng qua là đứa nha hoàn bò giường.” Vài ngày trước cậu Ba Đới Dung vụиɠ ŧяộʍ với đứa nha hoàn suýt nữa đẻ con, Tiêu thị ác độc sửa trị, rơi xuống một thân tanh, được biệt hiệu “sư tử Hà Đông”, đúng thời điểm đang hận trong lòng.

“Nhưng đàn ông lại thích kiểu ấy, một đám đều là đồ đê tiện, để mấy đứa nô tài ngồi lên đầu vợ mình, xứng đáng bị thiên lôi đánh trúng.” Có người đàn bà cười như không cười nhìn qua chỗ Hương Lan.

Triệu Nguyệt Thiền dùng cây quạt che miệng, trong lòng liên tục cười lạnh. Vừa rồi Tiêu thị thấy Hương Lan ngồi bên hồ thì khen nàng ta xinh đẹp, lại bàn luận lai lịch của nàng, Triệu Nguyệt Thiền nói: “Ta biết rõ lai lịch của nàng ta, xuất thân nô tài, ỷ vào có hai phần nhan sắc, không thiếu thông đồng đàn ông, nghe nói vài người đều cùng nàng có đầu đuôi, vốn nên đuổi đứa dâʍ đãиɠ bất tài như vậy đi nhưng Đại gia Lâm gia kia...các cô cũng biết biệt hiệu của hắn rồi đấy, ai...cũng khó mở miệng, về sau con đĩ ranh kia bị bán vào nhà thổ, không biết thế nào, vị gia của Lâm gia kia lại hồ đồ, bất chấp bẩn thối, bị con da^ʍ phụ quấn mềm chân, phu nhân đánh mắng còn không chịu buông tay, ngày đó ta khuyên vài câu, không ngờ khiến người ngại, bị người ghét đến cùng cái gì dường như...” Vừa nói vừa dùng khăn chấm chấm khóe mắt.

Những người cùng một chỗ với các nàng đều quan hệ tốt với Đới gia, biết lúc trước Triệu Nguyệt Thiền hòa ly với Lâm gia rồi tái giá. Nhưng thấy Triệu Nguyệt Thiền xinh đẹp, xử sự có chừng mực, nói chuyện vừa lanh lợi vừa khiến người yêu thích, nên rất thân cận, hơn nữa Lâm Cẩm Lâu có biệt hiệu là “Bá vương”, lại có tiếng phong lưu đào hoa, nên rất tin tưởng những lời đổi trắng thay đen này của Triệu Nguyệt Thiền, nhìn Hương Lan đầy ngập chán ghét. Nhất thời bàn tán không ngớt.

Các nàng nói chuyện náo nhiệt, Tiểu Quyên và nha hoàn Duyệt Nhi của Trịnh Tĩnh Nhàn cùng mấy nha hoàn khác cũng nói giỡn ở sao gian, nghe hết đám người Triệu Nguyệt Thiền nói chuyện, Tiểu Quyên tức giận mặt đỏ bừng, cắn răng mắng hai câu, đứng “Vụt” lên, chạy ra ngoài. Duyệt Nhi nghĩ thầm: “Vừa rồi Lâm Đại gia nói với phu nhân chúng ta, muốn nhiều coi chừng Hương Lan, hiện giờ truyền ra đồn đãi vớ vẩn thì thanh danh của Hương Lan không dễ nghe. Khó tránh khỏi muốn chịu cơn giận không đâu, Lâm Đại gia cũng mất mặt, phải bẩm báo việc này với phu nhân mới được.” Nghĩ đến đây bèn qua sân, thấy Trịnh Tĩnh Nhàn đang nói chuyện với mấy phu nhân đứng tuổi, bèn đi qua, nói nhỏ vào tai Trịnh Tĩnh Nhàn một hồi.

Trịnh Tĩnh Nhàn sửng sốt, nhìn Duyệt Nhi : “Thật chứ?” Duyệt Nhi gật đầu. Trịnh Tĩnh Nhàn nhíu mày suy nghĩ một hồi, định đứng dậy lại ngồi xuống, mặt mày trấn định, thản nhiên nói: “Ta đã biết, em đi đi.” Duyệt Nhi lui xuống.

Trịnh Tĩnh Nhàn bưng chén trà, dùng cái nắp gạt lá trà. Nếu là người khác, nàng sẽ nguyện ý đi quan tâm một chút, nàng biết rõ Triệu Nguyệt Thiền là loại mặt hàng gì, khinh thường cách làm người của nàng ta. Hơn nữa hiện giờ Lâm Cẩm Lâu tiền đồ như gấm, ngay cả cha nàng đều nói, muốn nhiều kính trọng vài phần, người này thuận lợi mọi bề, khôn khéo tuyệt đỉnh, lại giỏi chu toàn, trung quân ái dân, thế nhưng tiêu bạc nuôi quân đội riêng đánh giặc cho triều đình, vừa không tranh công, cũng không bừa bãi, khó được tuổi trẻ đã có tâm tính này, rất được Thánh Thượng và nhóm các lão coi trọng, ai biết tiểu tử này về sau có thể làm đến chức quan gì, nàng xử lý chuyện này, cũng để kết thiện duyên với Lâm Cẩm Lâu. Chẳng qua nàng…chán ghét Trần Hương Lan.

Trước khi nàng thành thân với Tống Kha, nàng đã đi Tống gia làm khách, chính mắt nhìn thấy Tống Kha ôn tồn với Hương Lan thế nào. Tống Kha tốt tính như vậy, chỉ vì Hương Lan mà trở mặt với hai vị tiểu thư Lâm gia, có thể thấy được ngưỡng mộ đến mức nào. Điều khiến nàng khó có thể chịu đựng chính là ánh mắt thâm tình Tống Kha nhìn Hương Lan, cho đến nay, Tống Kha cũng không nhìn nàng bằng ánh mắt đó. Lúc trước nàng khăng khăng phải gả Tống Kha, kỳ thật đã cắn răng chờ Trần Hương Lan vào cửa làm tiểu thϊếp, ngoài mặt nàng giả vờ không để bụng, nhưng toàn thân dốc hết sức lực đấu pháp với Trần Hương Lan. Một nữ nhân chẳng qua có chút sắc đẹp nhưng xuất thân ti tiện, sao địch nổi xuất thân cao quý của nàng, người vợ cưới hỏi đàng hoàng, càng chớ luận trong nhà nàng có thể giúp Tống Kha trải tiền đồ cẩm tú. Cùng với nói nàng tin chính mình có thể khống chế hết thảy, chi bằng nói nàng tin tưởng thế lực nhà mẹ đẻ và sự lựa chọn của Tống Kha, cuối cùng Tống lang vẫn chọn nàng. Chỉ là lúc trước nàng nghe nói Trần Hương Lan tự thỉnh mà đi, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vốn cho rằng việc này đến đây là kết thúc, không ngờ hôm nay lại gặp lại Trần Hương Lan ở hoàn cảnh này. Nhớ lại thần sắc thất hồn lạc phách của Tống Kha vừa rồi, Trịnh Tĩnh Nhàn cảm thấy ngực đau đớn, cho nên vừa rồi Duyệt Nhi nói Hương Lan bị Triệu Nguyệt Thiền chửi bới, nàng lại có chút thống khoái và hưng phấn, quyết định mặc kệ chuyện này.

Tiểu Quyên nói việc này với Hương Lan, Hương Lan đờ đẫn gật đầu, nói: “Chị đã biết.”

Tiểu Quyên tức giận đến phồng má, chờ Hương Lan với nàng chung kẻ địch, không ngờ Hương Lan chỉ nói một câu, hỏi: “Vậy là xong rồi? Cứ…tiện nghi tiện nhân Triệu Nguyệt Thiền kia như vậy?”

Hương Lan đang thương tâm, nghe Tiểu Quyên nói vậy thì khóe miệng cong cong, nói: “Không phải em sợ nàng vô cùng sao, ban đầu thấy bóng dáng đều hận không thể trốn, sao giờ lại hô thẳng tên, mắng nàng tiện nhân như thế.”

Tiểu Quyên hừ nói: “Lúc trước nàng ta là mợ Cả Lâm gia, nàng nắm chặt tính mạng của cả nhà em trong tay, nàng lại hung ác như vậy, em tất nhiên là sợ, hiện giờ nàng đã cút khỏi Lâm gia, em còn sợ nàng cái cầu!” Lại cười nói với Hương Lan: “Dù sao có dì và Đại gia chống lưng, đúng không nào? Nàng nói bậy Đại gia không ít, Đại gia nghe được nhất định tức chết.”

Hương Lan nở nụ cười, bẻ vụn chỗ điểm tâm còn lại trong tay, ném xuống hồ nước, sau đó vỗ vỗ tay, dùng khăn lau, Tiểu Quyên vội nói: “Có muốn lấy chút nước đậu xanh lại đây rửa tay không?”

Hương Lan lắc đầu, đứng lên, sửa xiêm y nói: “Em nói đúng, hiện giờ nàng không phải mợ Cả Lâm gia, chúng ta còn sợ nàng cái cầu!” Cất bước qua chỗ Triệu Nguyệt Thiền.

Đôi mắt Tiểu Quyên trừng to, vội vội vàng vàng đuổi kịp, trong miệng nói: “Dì chậm một chút, chờ em đi gọi người.”

Hương Lan dừng chân, ngạc nhiên nói: “Gọi người? Gọi người làm gì?”

Tiểu Quyên nói: “Không phải dì muốn tìm Triệu Nguyệt Thiền lý luận sao? Chỉ sợ mụ la sát ấy sẽ động thủ xé đánh dì, dì như vậy, chỉ sợ không phải đối thủ của nàng, em đi nói với cô Cả, mượn mấy đứa nha hoàn lại đây phô trương thanh thế, vạn nhất không thành, dì cũng không chịu thiệt.”

Hương Lan duỗi tay chọc trán Tiểu Quyên một cái: “Em xem náo nhiệt không chê làm lớn chuyện đấy ư, về sau ít cùng Quế Viên nô đùa một chỗ, đám con trai đều ngang bướng. Em cũng học một bụng bướng bỉnh trở về, lại dạy hư Họa Phiến.” Dừng một chút nói: “Ai nói chị muốn lý luận với nàng?” Nói xong cất bước đi, Tiểu Quyên vội vàng đuổi kịp.

Đám phu nhân kinh ngạc thấy Hương Lan đi qua chỗ các nàng, sau đó khinh miệt, ngươi kéo ta một chút, ta đẩy ngươi một phen, trao đổi ánh mắt với nhau. Hương Lan đến gần, trước nhún gối hành lễ, mỉm cười nói với Triệu Nguyệt Thiền: “Đã lâu không gặp chị Triệu rồi nhỉ? Thấm thoắt sắp sửa xa cách hai năm, hôm nay gặp lại cố nhân, trong lòng vui mừng nên muốn ôn chuyện với chị.”

Mọi người thấy thái độ Hương Lan thân thiện, bèn sôi nổi nhìn về phía Triệu Nguyệt Thiền.

Triệu Nguyệt Thiền phe phẩy quạt, cười lạnh nói: “Ta không có lời gì để nói với cô.”

Hương Lan khẽ cười, nói: “Trước khi tới kinh thành, phu nhân đặc biệt dặn dò tôi nếu gặp chị Triệu thì cần chuyển đạt lời này. Mượn chị chút thời gian nói chuyện được chứ?”

Triệu Nguyệt Thiền nghĩ thầm: “Không biết con nhãi này muốn giở trò gì, trước mắt bao người, nàng cũng không dám thế nào.” Nghĩ đến đây bèn đi theo Hương Lan, hai người đến một chỗ yên tĩnh phía sau núi giả, Triệu Nguyệt Thiền lạnh lùng nói: “Muốn nói gì? Mau nói.”

Trên mặt Hương Lan vẫn mỉm cười nói: “Hôm nay gặp, thấy cô sống cũng không tệ lắm.”

Triệu Nguyệt Thiền cười lạnh nói: “Có gì đâu, chỉ là phu nhân quan ngũ phẩm, chắp vá tồn tại thôi. Nhưng thật ra ngươi, thật là run đi lên, ban đầu không biết là con chuột ở xó xỉnh nào, lắc mình biến hoá, cũng có thể bễ nghễ ngồi trên bàn cao.”

Hương Lan cười nói: “Cô nói lời này là ghen ghét ư? Gần đây Đại gia ít ra bên ngoài chung chạ uống rượu, cơ thϊếp trong nhà cũng không có, làm tôi ngủ ở chính phòng, hiện giờ xã giao bên ngoài cũng dẫn tôi tới, tuy tôi bất tài, nhưng cũng có vài phần thể diện.”

Lời này đâm vào ngực Triệu Nguyệt Thiền đến khó chịu, sắc mặt nàng ta trắng bệch, đè ngọn lửa trong lòng, trên dưới đánh giá Hương Lan, trong miệng chậc chậc nói: “Nhìn ngươi mặc thế này, chắc cũng không nói điêu. Chỉ tiếc, cả đời đều không thành chủ nhân phu nhân được, chờ Lâm Cẩm Lâu chán ngấy, đến lúc đó cũng có thể nhìn xem kết cục của ngươi.”

Hương Lan cười nói: “Việc này không nhọc cô lo lắng. Lại nói tiếp, cô và Đại gia thành thân mấy năm, mà Đại gia chẳng để thèm ý tới cô, đáng thương cô hoa dung nguyệt mạo như thế, Đại gia phong lưu háo sắc như vậy, cũng có thể nhẫn tâm làm cô trông phòng trống, tư vị mấy năm nay, không dễ chịu đi?”

Triệu Nguyệt Thiền hung tợn trừng mắt nhìn Hương Lan, duỗi tay chỉ, nói: “Ngươi…ngươi nói cái gì!”

Hương Lan đặt ngón trỏ bên môi, nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, cười nói: “Nhỏ giọng chút, đừng dẫn người không liên quan tới, đến lúc đó chỉ sợ cô mất mặt. Đại gia nói với tôi thân mình cô quá bẩn, cậu ấy thà rằng ôm heo mẹ, cũng không muốn chạm vào cô.”

Đôi mắt Triệu Nguyệt Thiền sắp sửa ứa nước, tức giận đến mức khuôn mặt biến thành màu đỏ, nghiến răng cắn môi nói: “Tiện nhân này, ngươi thì sạch sẽ à? Còn bị ta bán cho nhà thổ...”

Hương Lan cười lạnh nói: “Ông trời mở mắt, tôi gặp được quý nhân, may mắn chưa lưu lạc đến chỗ bẩn thỉu như vậy.” Sắc mặt dịu đi, nở nụ cười, nói: “Đại gia không biết yêu quý mỹ nhân như chị, chắc hẳn chị cũng xuân khuê tịch mịch, chả trách thường thường đi chùa Cam Lộ dâng hương, không biết là lễ Phật, vẫn là đi tìm người nào...”

Triệu Nguyệt Thiền biến sắc, giống như bị sấm bổ vang trên đầu, đầu tiên nghĩ đến là Lâm Cẩm Lâu nói chuyện của nàng cho Hương Lan! Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể, Lâm Cẩm Lâu cao ngạo kiểu gì, sao có thể nói với bên ngoài là mình từng bị đội nón xanh.

Môi Triệu Nguyệt Thiền run rẩy, hận đến hai mắt sắp sửa phun ra lửa: “Tiện nhân, miệng đầy nói hươu nói vượn, chùa Cam Lộ gì chứ, ta chưa bao giờ đi qua.”

Hương Lan bước lên trước một bước, mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, tôi có đi qua một lần, đúng lúc thấy chị đang ở phòng của tăng nhân...làm khó Đại gia còn tự mình mang theo binh đi bắt gian, thanh thế to lớn, hù đến tôi trốn ở dưới cửa sổ cũng không dám lên tiếng. Từ ngày đó, Đại gia hòa li với chị phải không nào?”

Hương Lan nhìn gương mặt tái nhợt của Triệu Nguyệt Thiền, ngừng cười, lại bước một bước lên phía trước, đến trước mặt Triệu Nguyệt Thiền, mấy lần suýt cùng nàng chóp mũi đối chóp mũi, thản nhiên nói: “Vừa có người nói với tôi, bà chị ở bên ngoài rêu rao lời đồn vô căn cứ về tôi, bà chị mau trở về giúp tôi ngẫm lại, nên làm sáng tỏ danh dự của tôi thế nào, nếu bên ngoài có một câu đồn đãi vớ vẩn truyền ra, đều tính trên người bà chị đấy. Chị đối với tôi như vậy, có lẽ miệng tôi buông lỏng, sẽ nói việc ở chùa Cam Lộ cho người khác, cả việc lúc trước dì Lam chết thảm nữa...chậc, thế thì không tốt nhỉ, tốt xấu quen biết một hồi, muốn lời đồn đãi lặng yên không một tiếng động biến mất, chuyện ở chùa Cam Lộ gì đó cũng sẽ nằm im trong bụng tôi, nguyên bản cũng yên lặng trong lòng tôi nhiều thời gian thế này, tôi cũng chưa tính toán nói ra bên ngoài, bà chị nói có phải thế không?”

Triệu Nguyệt Thiền trừng mắt nhìn chòng chọc, ngực kịch liệt phập phồng.

Hương Lan nhìn sắc mặt nàng ta, cúi đầu, giúp nàng ta sửa vạt áo, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp uốn trên áo nàng ta, nhẹ giọng nói: “Thấy hiện giờ bà chị sống rất tốt, thành phu nhân cáo mệnh ngũ phẩm, dòng dõi cao quý vô cùng, mắt thấy hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, sao lại làm chuyện hại người mà chẳng ích ta làm chi, chẳng phải ngu xuẩn tột đỉnh? Bà chị cần phải quý trọng những ngày tháng hiện tại mới đúng.” Nói xong rồi đi.

Triệu Nguyệt Thiền đứng tại chỗ, tức giận đến hai mắt biến thành đỏ đậm, hai tay chống ở một bên núi giả, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, sắp sửa đứng thẳng không xong, không nhịn được hận đến “A a” hét lên một tiếng, lại nhân tiếng chập cheng trong phòng quá vang bị át đi, chỉ làm một con chim sẻ đang kiếm ăn giật mình kinh hãi bay đi mất.

Tiểu Quyên đang canh giữ cách đó không xa, sợ Hương Lan chịu thiệt, thấy Hương Lan nói một hồi với Triệu Nguyệt Thiền, lại đi ra, thở phào nhẹ nhõm, vội đi theo, hỏi: “Dì ơi, chuyện này ổn thỏa rồi ạ?”

Sắc mặt Hương Lan có chút mỏi mệt, nói: “Ổn thỏa, nàng hẳn là sẽ không nói hươu nói vượn nữa.”

Tiểu Quyên chớp đôi mắt tròn xoe, ngạc nhiên nói: “Dì đúng là thần, Mẫu Dạ Xoa như Triệu Nguyệt Thiền cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời ư? Vậy...dì nói gì với nàng thế?”

Hương Lan lắc đầu. Có câu “chân trần không sợ đi giày”, hiện giờ nàng có thể thông suốt, ném chuột không sợ vỡ bình, nhưng Triệu Nguyệt Thiền từ bùn bò đến đám mây, tội gì cùng nàng tìm không thoải mái, không duyên cớ chôn vùi cuộc sống tốt đẹp của mình.

Hương Lan nhất quán bình thản, dù có tranh chấp với người khác cũng đều là bất đắc dĩ, nếu Triệu Nguyệt Thiền không tranh cãi với nàng, nàng nhất định sẽ đi đường vòng, không đáp trả. Chỉ là phen này nàng đối chọi gay gắt với Triệu Nguyệt Thiền cũng khiến nàng rải lửa giận, trong lòng thống khoái không ít.

Lúc này thấy Lâm Đông Hoàn đang đứng nhìn đông nhìn tây trên bậc thang, trông thấy Hương Lan, vội cười tủm tỉm đi tới.