Chương 243: Gặp người xưa (ba)

Thu Diệp dẫn Hương Lan vào vườn, cả đường ngắm cảnh Hương Lan đều không có tâm tình, chỉ lung tung đáp lời, Tiểu Quyên hứng thú bừng bừng, nhìn đông nhìn tây, thì thầm nói chuyện với Thu Diệp. Một chốc đi đến phòng ở xây cạnh hồ, thấy một tấm biển treo trước cửa, viết bốn chữ “Lưu thủy vân tại” (Nước chảy mây tại), còn chưa tới gần đã nghe thấy con hát ê ê a a hát tuồng, hai nha hoàn trông cửa thấy Thu Diệp dẫn theo người, vội vàng vén mành, mời mấy người vào.

Trong phòng chật kín người, châu ngọc lăng la khắp nơi, đủ mùi son phấn ập vào trước mặt.

Lâm Đông Hoàn đứng phía trước rót trà hầu hạ các trưởng bối, thấy Hương Lan tới, vội vàng đặt ấm trà xuống, nghênh đón cười nói: “Cuối cùng cũng chờ được em tới, em Hương Lan mau ngồi trên này.” Thân thiết kéo cánh tay Hương Lan, đưa nàng tới một chỗ ở khách sảnh, nơi này cách sân khấu xa chút, xung quanh có mấy cô gái trẻ tuổi, ăn mặc rực rỡ, chải chuốt trang điểm đang ngồi, lác đác vài người có tuổi, trong lòng Hương Lan hiểu ra, mấy người này hẳn là các di nương có chút thể diện mang tới xã giao, hoặc là các phu nhân của quan viên nhỏ.

Lỗ gia thịnh vượng mấy đời, tuy hiện giờ mặt trời sắp lặn nhưng vẫn còn chút căn cơ, hôm nay Lỗ Quý Nghị chúc thọ, trong phòng khách còn không đủ chỗ cho nữ quyến có cáo mệnh, nơi nào có vị trí của nàng, nàng có thể được phân một góc xó xỉnh ở khách sảnh đã là ưu ái lắm rồi, lúc nàng tiến vào, thấy phía dưới hành lang xếp đầy bàn ghế, đó là những người không đủ thân phận vào nghe diễn.

Bên cạnh đặt một chiếc bàn, phía trên có một hộp tròn nho nhỏ, bên trong đựng đầy mứt hoa quả, hạt dưa, bánh in, còn có chén trà, bọn nha hoàn không ngừng qua lại hầu hạ.

Hương Lan ngồi xuống, Lâm Đông Hoàn rót một chén trà nhỏ đưa cho Hương Lan, xin tha thứ, cười nói: “Hôm nay ta bận quá. Nếu có chỗ nào tiếp đón không chu toàn thì xin thứ lỗi, ta trước tiên xin lỗi em. Em Hương Lan nghe một hồi diễn trước, lát nữa ta tự mình dẫn em đi dạo trong vườn.”

Thu Diệp cười, nghĩ bụng mợ chủ bọn họ lợi hại, co được giãn được, Hương Lan chẳng qua là một di nương, mợ Ba đều có thể hạ mình kết giao, nếu mợ ấy muốn lấy lòng ai, vậy nhất định sẽ dỗ người nọ đến dễ bảo. Thân phận của Hương Lan không được ngồi vị trí tốt nhất, nhưng mợ Ba nói chuyện vừa thân thiết vừa thoả đáng, dù Hương Lan không thoải mái thì cũng nên tiêu tan.

Hương Lan miễn cưỡng cười cười, bên trên diễn xướng cái gì hoàn toàn không lọt vào tai, thấy Lâm Đông Hoàn mang ấm trà đi rồi, bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, bờ hồ bên kia có núi giả lởm chởm. Cạnh núi giả trồng rặng liễu rủ, cành liễu phất phơ trong gió. Nàng nghĩ, như vậy khá tốt, hiện giờ Tống Kha tiền đồ tươi sáng bằng phẳng, lại có vợ đẹp con ngoan. Trịnh Tĩnh Nhàn xuất thân danh môn, có thể giúp đỡ Tống Kha trên con đường làm quan, tính tình lại nhanh nhẹn hào phóng, thâm tình với Tống Kha, Tống Kha yêu cầu người hiền nội trợ như vậy, nàng không thể bằng, vô luận nàng không nhận mệnh thế nào, giãy giụa tiến tới thế nào, cũng vô pháp thay đổi xuất thân nha hoàn năm đó của mình, năm đó nàng thật ngây thơ, nếu Tống Kha cưới nàng, trường hợp như thế này, chỉ sợ cũng sẽ bị người cười nhạo?

Nói đến cùng, cả đời này nàng thiếu Tống Kha, hắn giúp nàng nàng thoát khỏi hố lửa Lâm gia, giúp cả nhà nàng thoát tịch, ân đức cùng tái tạo, vào lúc nàng chịu đủ nhấp nhô và suy sụp đã cho nàng một mái hiên ấm áp tránh gió tránh mưa, còn đã từng thật lòng yêu nàng, nàng cẩn thận trân quý tình cảm trong vắt đó, nó giúp nàng chịu đựng qua rất nhiều tháng ngày. Hiện giờ Tống Kha sống tốt, nàng thật lòng vui mừng cho chàng.

Chỉ là nàng không rõ vì sao trong lòng như bị đao cắt, đau đến mức nàng nói không nên lời.

Đau quá, đau quá...

Hương Lan nắm chặt khăn, vội vàng phun ra một hơi, bưng chén trà lên, lấy tay áo che mặt giả vờ uống trà, mới vừa nhấc cánh tay, hai hàng nước mắt lăn xuống rơi vào chén trà, nàng vội vàng dùng khăn lặng lẽ lau. Nàng cảm thấy mất hồn mất vía, trong lòng nghĩ may mắn hôm nay nàng không thoa son phấn, nếu không nước mắt rửa trôi lem phấn thì không thể gặp người.

Khi nàng ngẩng đầu, sân khấu đã đổi vở diễn, Hương Lan mờ mịt thất thố nhìn chằm chằm diễn một lát, sau đó nàng nhìn dưới đài, Trịnh Tĩnh Nhàn ngồi giữa La Hán Sàng, ôm lão phu nhân Lỗ gia đang nói gì đó, vẻ mặt xinh xắn, dễ mến, bà lão kia nở nụ cười, các quý phụ xung quanh đều cười theo, nói gì đó như đang khích lệ nàng. Trịnh Tĩnh Nhàn ngượng ngùng cúi đầu, nói vài câu, khiến người khác cười to.

Dường như Trịnh Tĩnh Nhàn phát hiện ánh mắt của Hương Lan, ngồi thẳng người nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trịnh Tĩnh Nhàn ngẩng cao đầu, thần sắc kiêu căng, mang hai phần khıêυ khí©h, lạnh lùng nhìn nàng.

Hương Lan muốn cười, rồi lại cười không nổi. Trịnh Tĩnh Nhàn không cần như thế, chẳng lẽ nàng ta không nhìn thấy Tống Kha cười ấm áp khi nhắc tới con trai sao, bọn họ là vợ chồng kết tóc thuở niên thiếu, cả nhà mỹ mãn, người khác cực kỳ hâm mộ, chẳng lẽ Trịnh Tĩnh Nhàn lo lắng mình sẽ cùng Tống Kha ôn lại chuyện tình xưa chắc? Thật là chê cười.

Hương Lan buồn bã nghĩ, duyên phận của nàng và Tống Kha chỉ dừng ở đời trước, đời này có thể gặp nhau một hồi, đã là ông trời khai ân. Nếu nàng trở thành tiểu thϊếp của Tống Kha, ngày ngày cúi đầu trước Trịnh Tĩnh Nhàn, tranh sủng rồi thành người đàn bà độc ác, hẳn nàng rồi sẽ hận chàng? Cho nên như vậy thật tốt, nàng chỉ mong chàng sống tốt.

Trên đài đang xướng 《 Đại hiến thọ 》, lại gõ lại la, giống như quần ma loạn vũ, ồn ào không chịu nổi.

Hương Lan ngồi không yên, xin lỗi hai bên trái phải, ra khỏi phòng. Đến ngoài sân, gió nhẹ thổi qua, thổi bớt đầy ngập buồn bực thê lương, Tiểu Quyên đang ăn điểm tâm nghe diễn cùng đám nha hoàn ở sao gian, thấy Hương Lan đứng bên ngoài, vội vàng qua hầu hạ.

Hương Lan thấy khóe miệng Tiểu Quyên còn dính vụn điểm tâm, miễn cưỡng cười cười nói: “Không cần quản chị, trong phòng quá ngột ngạt, chị ra ngoài cho thoáng, em đi đi, ở nhà suốt, khó khăn ra tới một chuyến, em cứ ăn uống vui chơi đi.” Nói xong cầm nửa miếng điểm tâm trong tay Tiểu Quyên.

Tiểu Quyên đi rồi, Hương Lan dựa vào lan can, cầm điểm tâm cho cá ăn. Chợt thấy ba, năm phu nhân, tiểu thư trẻ tuổi đứng cách đó không xa, tuy đang nói chuyện, nhưng thường thường nhìn sang nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ. Chăm chú nhìn lại, thấy Triệu Nguyệt Thiền đang đứng trong đám người, phe phẩy cây quạt nhìn nàng, gương mặt khinh thường và miệt thị.

Hương Lan mặc kệ, nghĩ cũng biết Triệu Nguyệt Thiền không nói lời hay, cố ý làm hỏng thanh danh nàng với các phu nhân nhà quan lại quyến quý. Hương Lan quay lưng lại, nghiền điểm tâm thành vụn ném xuống hồ, khiến một đám cá tranh nhau ăn.

Triệu Nguyệt Thiền thấy Hương Lan thản nhiên thì càng bực. Nàng và Lâm Cẩm Lâu hòa li yên lặng không tiếng động, nhưng lại là một việc chấn động trong đám quý tộc Kim Lăng, nhà nàng đóng cửa từ chối tiếp khách. Cha mẹ anh em mặt ủ mày chau, thấy nàng không ở nhà nổi nữa, bèn đưa nàng tới nhà ông nội trong kinh thành, tránh né nơi thị phi.

Hồi mới vào kinh, mọi người đều coi thường nàng, trong nhà cũng ít gửi thư, nàng cũng bị chút ấm ức chậm trễ, nửa đêm hận đến mức ngủ không yên, buồn bực uất ức suýt nữa thành bệnh nặng. Lúc trước trong nhà tính toán gả nàng đi rất xa, chọn quan thất phẩm bé tẹo, nàng gả qua đó làm vợ kế. Thất phẩm? Nàng chẳng thèm quét mắt, bảo nàng gả qua, đúng là si tâm vọng tưởng! Nàng càng không nhận mệnh, nàng không tin đời này bị người bóp chết không xoay người được!

May trời không tuyệt đường người, nhà ông nội thường có đủ loại quan viên lui tới, đúng lúc huynh trưởng Triệu Cương của nàng đến kinh thành mưu tiền đồ. Triệu Nguyệt Thiền vừa nói ngọt vừa dùng bạc tặng lễ, khiến Triệu Cương lưu ý thay nàng, cuối cùng chọn mấy nhà có chút thể diện. Nàng lặng lẽ đi nhìn từng người, cuối cùng nhìn trúng Đới Khánh vợ mới chết năm trước. Thứ nhất Đới Khánh là quan ngũ phẩm Hàn Lâm Viện, chức quan thanh quý, ông nội Triệu Tấn của nàng rất coi trọng, hẳn ngày sau rất có tiền đồ; thứ hai Đới Khánh tuy hơn 40, nhưng bảo dưỡng thoả đáng, tuổi trẻ từng mệnh danh “Mỹ nam tử”, bây giờ để râu trông quân tử nhẹ nhàng, cũng có phong phạm của bậc danh sĩ; ba là Đới gia cũng từng hiển hách, tục ngữ nói “con rết trăm chân, chết cũng không ngã”, hẳn còn chút nội lực. Triệu Nguyệt Thiền tính toán xong, thương lượng với Triệu Cương, Triệu Cương nghe xong, lắc đầu như trống bỏi, chỉ nói: “Việc này khó khăn không phải nhỏ, hiện giờ Đới gia thể diện, tám chín phần muốn cưới cô nương làm vợ kế, thân phận em như vậy, nếu làm vậy, nhà người ta từ chối, chẳng phải là tát mặt cha? Cũng đánh mặt ông nội.”

Triệu Nguyệt Thiền biết đây là ăn bạc không no, trong lòng không ngừng mắng mỏ. Hồi còn ở Lâm gia, nàng từng mua một nha hoàn xinh đẹp tên là Quỳnh Chi, từng tính toán đưa cho Lâm Cẩm Lâu, nhưng Lâm Cẩm Lâu không nhìn trúng, khi rời khỏi Lâm gia, nàng cũng dẫn nha hoàn này theo, hiện giờ mua một cô nàng nhan sắc bực này ít nhất cũng phải 500 lượng bạc, nàng vốn định đầu cơ kiếm lợi vào lúc cần dùng, nhưng lúc này đành phải cắn răng bảo Quỳnh Chi trang điểm xinh đẹp đi dâng trà cho Triệu Cương, hứa hẹn nếu việc này thành thì đưa Quỳnh Chi cho Triệu Cương làm thϊếp. Triệu Cương nhìn trúng nha hoàn xinh đẹp bên người Triệu Nguyệt Thiền từ lâu, Quỳnh Chi cũng không phải đèn cạn dầu, hai người mắt đi mày lại nhiều ngày. Triệu Cương nghe Triệu Nguyệt Thiền nói vậy, thầm mắng con em này gian xảo, “Không thấy thỏ không thả chim ưng”, nhưng tốt xấu có thể vớt được chỗ tốt, bèn ngầm thu xếp để Triệu Nguyệt Thiền “ngẫu nhiên gặp” Đới Khánh ở vườn nhà, mở cửa sổ tú lâu, giả vờ đang trang điểm, lại không cẩn thận làm rơi khăn, thổi bay từ cửa sổ xuống dưới chân Đới Khánh.

Đới Khánh kinh ngạc như gặp người trời, Triệu Cương nhân cơ hội nói: “Em gái tôi cũng là người đáng thương, lúc trước gả đến Lâm gia kinh thành, trượng phu là đứa thổ phỉ bá vương sống, em tôi như vàng như ngọc vậy mà bị hắn giày xéo, động một chút là đánh là mắng, thành thân mấy năm không có mụn con, bèn muốn bỏ vợ, nhưng hỏi thăm khắp chốn, ai mà chẳng biết Lâm Cẩm Lâu không có con cái, trong phòng hắn còn những mấy nha hoàn tiểu thϊếp mà còn chẳng đẻ nổi quả trứng, sao lại trách cứ em tôi. Náo loạn đến không ra gì, em gái cũng không mặt mũi ở đó, la hét muốn tìm chết, cha mẹ đau lòng nàng, lúc này mới cùng Lâm gia nói hòa li, đưa em gái đến kinh thành, làm tôi ở bên cạnh giải sầu.” Lại khen Triệu Nguyệt Thiền xinh đẹp như thế nào, thông minh linh hoạt như thế nào, dịu dàng hiền huệ thế nào, thổi đến bầu trời có dưới mặt đất không.

Đới Khánh nghe xong rất động lòng, nghe Triệu Cương nói cũng suy đoán ra vài phần ý tứ, nghĩ bụng Triệu Nguyệt Thiền đáng yêu, tuyệt sắc khó tìm như thế, lại trẻ tuổi, còn là cháu gái của Triệu Tấn, mình là môn sinh của Triệu Tấn, xuất thân cũng không đến mức bôi nhọ Triệu Nguyệt Thiền, nếu việc hôn nhân này thành, thứ nhất mình được cô vợ yêu kiều xinh đẹp, thứ hai cùng Triệu gia thân càng thêm thân, chẳng phải đẹp cả đôi đàng? Huống chi hắn đã có ba đứa con trai, cháu trai cũng đã có, dù Triệu Nguyệt Thiền không thể sinh, mình cũng không cần phiền não việc con nối dõi, cười nói: “Nếu em gái cậu tốt như vậy, đã định nhà nào chưa?”

Triệu Cương vừa nghe lời này thì biết có cơ hội, vội nói: “Chưa từng, sợ lại tìm phải gã thô lỗ, đạp hư thanh xuân niên hoa của em tôi, nếu tìm thì cũng nên tìm người đọc sách thanh nhã như huynh, lớn tuổi cũng hiểu dịu dàng đau người, mới không đến nỗi xuân khuê phòng không gối chiếc.”

Đới Khánh cười nói: “Đệ đây là giễu cợt hay nói chuyện nghiêm túc đấy?”

Triệu Cương nói: “Đương nhiên là nghiêm túc, không biết ý huynh thế nào?”

Đới Khánh cười nói: “Cũng là chuyện tốt, chỉ sợ nhân phẩm em gái bực này, sẽ không gả làm vợ kế cho người đứng tuổi như ta, tổ phụ đệ cũng chưa chắc vui.”

Triệu Cương nghĩ bụng chỉ sợ ngươi coi tiền như rác không vui, đầy miệng nói: “Không sao, nếu huynh có lòng thì cứ nhờ người tới cửa cầu hôn, việc còn lại cứ giao cho tiểu đệ xử lý.”

Đới Khánh đáp ứng, quả thật sai người đến Triệu gia cầu hôn, lúc này Triệu Cương và Triệu Nguyệt Thiền quỳ gối cầu xin Triệu Tấn, Triệu Nguyệt Thiền khóc lóc thảm thiết nói mình đã sửa đổi, kìm chế tính tình, về sau sẽ hành xử thoả đáng. Triệu Cương cũng ba hoa chích choè nói Đới Khánh xứng đôi với Triệu Nguyệt Thiền thế nào, già trẻ xứng đôi nhất định có thể hài hòa bạc đầu. Ban đầu Triệu Tấn không đồng ý nhưng cháu gái hoa lê dính hạt mưa cầu xin, nghĩ nàng bị một phen mài giũa cũng sẽ sửa lại, lúc này hai bên cố ý, mình tội gì gậy đánh uyên ương, bèn đồng ý.

Triệu Tấn gật đầu, hôn sự liền lo liệu khẩn cấp lên, Đới gia nhân là cưới lần hai nên cũng không làm lớn, chỉ ba tháng, Triệu Nguyệt Thiền vào Đới gia, Triệu Nguyệt Thiền nói ngọt lại ân cần, dỗ Đới Khánh đến u mê, ném người khác ra sau đầu, rất sủng ái nàng.

Cho nên Triệu Nguyệt Thiền khắp nơi giao tế đều trang điểm diễm kinh bốn tòa, vẻ vang, làm như muốn bù đắp hết những uất ức trước kia. Hôm nay nàng gặp lại Lâm Cẩm Lâu cũng có ý diễu võ giương oai, năm đó hắn khiến mình sống như bà góa, mọi cách làm nhục, bị đuổi đi như chó nhà có tang, mấy lần đưa nàng vào chỗ chết, trong lòng nàng đã thề, nếu tìm được cơ hội, sẽ không cho Lâm Cẩm Lâu sống dễ chịu! Nhưng ai biết hôm nay Lâm Cẩm Lâu thấy nàng, còn chẳng thèm liếc nhìn lần thứ hai, coi như không có nàng, so với việc Lâm Cẩm Lâu lạnh lùng trừng mắt, hoặc hận mắng không dứt càng khiến nàng khó thừa nhận. Càng không nói đến việc nàng thế nhưng thấy Trần Hương Lan! Không phải nàng đã bán con tiện nhân kia vào thanh lâu rồi sao? Sao lại ăn mặc kim quang chói mắt xuất hiện công khai ở chỗ này, Lâm Cẩm Lâu thế mà lại mang ả ra ngoài xã giao, còn vội vàng giới thiệu ả với con gái của Hiện quốc công.

Vừa rồi nàng nói bóng nói gió hỏi Lâm Đông Hoàn, nghe nói hiện giờ đám cơ thϊếp của Lâm Cẩm Lâu đã không còn, chỉ còn Trần Hương Lan độc sủng, ăn uống mặc sung sướиɠ, kẻ hầu người hạ xung quanh, còn thể diện hơn nàng làm mợ chủ của Lâm gia năm đó.

Triệu Nguyệt Thiền cảm thấy không nuốt trôi cục tức này, đầy bàn món ngon đều biến thành thuốc đắng.