Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 241: Gặp người xưa (một)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hương Lan nói: “Vậy để Đại gia ngủ tiếp một lát.”

Cả viện đều chuyển động vây quanh Lâm Cẩm Lâu, hắn còn ngủ, phòng bếp nhỏ sẽ làm cơm muộn chút, thị vệ hầu hạ bắn cung tập võ cũng giải tán. Hương Lan ăn hai miếng điểm tâm, lúc uống canh thì Lâm Cẩm Lâu tỉnh lại, rời giường thì xoa đầu gào đau đầu, lau mặt bằng khăn ấm, lại rót một chén canh giải rượu, qua sau bình phong tắm gội, gọi Cát Tường, Song Hỉ tiến vào mát xa xoa bóp. Tắm gội xong, Lâm Cẩm Lâu chỉ ăn miếng điểm tâm, uống hai ngụm canh, không có hứng ăn uống, cảm thấy cả người không được thoải mái, đánh một bộ quyền ở trong sân, toàn thân đổ mồ hôi mới thấy khá hơn.

Khi vào nhà thấy Hương Lan đang cầm bút viết chữ, hắn ngồi xuống ghế, cởi trần, dùng khăn lông lau mồ hôi trên người, nói: “Mới sáng sớm viết gì đấy?”

“Thư nhà, cha mẹ tôi nói, chờ tới kinh thành thì gửi thư về nhà báo bình an. Lúc gần đi mẹ bị cảm lạnh, ho khan, cũng không biết khỏi chưa, đúng là làm người canh cánh trong lòng.”

“A, cái này nàng yên tâm, lúc gần đi gia có gửi thiệp cho Tề tiên sinh, mời La thần y Tế An Đường đi xem bệnh cho mẹ nàng, ông ấy là đại phu có tiếng trong thành Kim Lăng, trong phủ chuyên mời ông ấy xem mạch.”

“Tôi đã biết…cảm ơn Đại gia…”

Lâm Cẩm Lâu nhìn Hương Lan thẹn thùng đặt bút xuống, cười ra tiếng: “Nàng còn khách khí với gia làm chi, nàng ít chọc ta, bớt bướng bỉnh là được rồi.”

Hương Lan âm thầm trợn trắng mắt, không lên tiếng, cúi đầu viết thư.

Tiểu Quyên dâng trà nóng, Lâm Cẩm Lâu uống một ngụm, hỏi: “Uống thuốc chưa?”

“...Uống rồi.”

“Trương thái y nói, thuốc kia không thể ngừng.” Lâm Cẩm Lâu cao giọng hỏi Thư Nhiễm, “Phải nhìn dì các ngươi uống thuốc đều đặn.”

Thư Nhiễm đang thu xếp rương bên ngoài, vội tiến vào nói: “Bẩm Đại gia, mỗi ngày đều nhìn. Dược liệu đều mua tốt nhất, Linh Tố trông sắc thuốc trên bếp lò.”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu, không nói gì nữa, xuất thần nhìn chằm chằm bóng dáng Hương Lan, đặt chén trà xuống nói: “Lát nữa thu xếp một chút, ra ngoài với gia một chuyến.”

“Đi làm gì?”

“Lão gia Lỗ gia tổ chức chúc thọ, Lỗ gia muốn làm lớn. Đừng nhìn đồng lứa bây giờ của Lỗ gia không ra gì, chỉ cần lão gia Lỗ gia khoẻ mạnh thì ‘cây đổ bầy khỉ tan’ còn xa. Ông ta cùng năm với cha ta, lại là thông gia của em Cả, đã đưa thiệp thì qua đó gặp mặt một chút.”

Hương Lan nhíu mày, bây giờ thân phận nàng xấu hổ, thật sự không muốn đi tham gia náo nhiệt, nói: “…Tôi có thể không đi được không? Tôi không quen biết, đi cũng không thú vị. Huống hồ đều là phu nhân bà lớn các phủ, tôi đi cũng không tiện...thêm nữa hai ngày nay trên người tôi cũng không khỏe...”

“Không quen biết gặp mặt chẳng phải quen biết? Hôm nay nàng cần thiết đi.”

“...”

“Cứ như vậy, Thư Nhiễm đâu, nhớ trang điểm thật đẹp cho dì các ngươi, ăn mặc keo kiệt là khiến gia mất mặt.”

Hương Lan yên lặng nắm chặt cây bút đang viết. Thư nhà đang viết một nửa bỗng nhiên không biết nên viết thế nào nữa, ngơ ngác nhìn chằm chằm giấy viết thư, thật lâu sau thở dài.

Trong Khang Phúc Cư, Lâm Cẩm Hiên phơi nắng trong sân, nhìn nửa cuốn sách thì mệt mỏi. Đàm thị hầu hạ hắn ngủ, nhàn rỗi không có việc gì để làm, bèn mang theo nha hoàn nhỏ Châm Nhi tìm Hương Lan chuyện phiếm. Mới từ cửa hông bước vào sân, thấy Lâm Cẩm Lâu từ trong phòng đi ra. Đàm thị vội vàng núp sau cửa, lại không nhịn được nghển cổ nhìn qua, thấy hắn mặc áo suông màu xanh thêu khổng tước và văn mây (1), bên hông buộc đai lưng bát bảo phúc lộc thọ, chân đi triều ủng, tóc búi gọn gàng trong mũ ô sa tơ vàng (2), trông lưng dài vai rộng, phấn chấn oai hùng. Hắn dừng lại chỗ cửa thứ hai, có một công tử trẻ tuổi đang chờ trước cửa, thấy Lâm Cẩm Lâu thì vội ân cần mỉm cười ôm quyền chắp tay chào đón.

Lâm Cẩm Lâu khẽ mỉm cười, phong thái thong dong, ưu nhã hàn huyên thân thiện, giống như trời sinh vốn ở vị trí cao, nên được người nghênh rước.

Châm Nhi thăm dò nhìn một hồi, cả kinh nói: “Ai da, trên đầu Đại gia đội mũ ô sa tơ vàng ư? Nghe nói mũ này không đến quan tam phẩm thì không được mang. Đại gia tuổi còn trẻ đã được phẩm cấp này, liền tính cả đời này đều không thăng một bậc, cũng coi như là sống đủ rồi.” Xem Đàm thị nắm chặt khăn bình tĩnh nhìn, nhỏ giọng nói: “Em thấy cậu Hai gầy yếu, nếu thi khoa cử, ba ngày thi đều phải đi nửa cái mạng, chi bằng nói với Đại gia, quyên một chức quan làm việc trước, kiếm cái chức quan béo bở, về sau chúng ta cũng được cậy nhờ?”

Đàm thị nhìn Lâm Cẩm Lâu, trong lòng không biết tư vị ra sao, Châm Nhi nhắc tới làm nàng nhớ tới người chồng bệnh tật của mình, trong lòng phiền não, quát lớn: “Lại nói thì cho mày ăn tát! Ai cho mày nói bậy!”

Châm Nhi biết tính Đàm thị nóng nảy, nhưng “tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ” nên cũng không sợ hãi, còn cười hì hì.

Lúc này Hương Lan vịn tay Tiểu Quyên từ trong phòng ra ngoài, trên đầu châu ngọc vờn quanh, bắt mắt nhất là một đôi hoa điền song điệp vàng ròng điểm thúy nạm bảo (3), cánh bướm mỏng như cánh ve, cài trên búi tóc nhẹ nhàng rung động, ai thấy cũng phải nhìn thêm vài lần. Nàng ta đeo chuỗi ngọc vàng trên cổ, mỗi tay đeo ba cặp vòng tay, mặc xuân sam màu vàng cam thêu hoa ngọc lan, váy hoa màu hồng cánh sen, nổi bật vòng eo tinh tế, một vòng ôm là đủ siết chặt. Xa xa nhìn tựa như người bước ra từ trong tranh. Nha hoàn vυ" già vây quanh nàng ta, ra cửa thuỳ hoa thì lên kiệu.

Đàm thị thấy vậy, nói với Châm Nhi: “Đi hỏi một chút xem Đại gia và dì Lan đi đâu.”

Châm Nhi đi, một lát trở về nói: “Cha chồng cô Cả chúc thọ, Đại gia mang dì Lan đi mừng thọ.”

Đàm thị sửng sốt, đứng nhìn chằm chằm tường vi nơi góc tường, thật lâu sau buồn bã nói: “A, thì ra đi mừng thọ...” Nàng biết chuyện lão gia Lỗ Quý Nghị của Lỗ gia chúc thọ, chỉ là lần trước Lâm Đông Hoàn nhắc tới cũng chỉ mời khách sáo, nàng nghĩ sức khỏe Lâm Cẩm Hiên không tốt, nàng mới gả tới, xuất đầu lộ diện thì không hay, bèn không đi xem náo nhiệt. Nhưng hôm nay thấy Lâm Cẩm Lâu mang theo Hương Lan đi, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.

Kỳ thật Lâm Cẩm Hiên và Lâm Đông Hoàn mới là chị em cùng mẹ, nếu Lâm Cẩm Hiên tranh đua chút thì mình cũng có thể ăn diện lộng lẫy, phong cảnh đi theo...

Châm Nhi thấy Đàm thị sững sờ nhìn chằm chằm đồ mi úa tàn trên tường, kêu: “Mợ Hai, mợ Hai ơi? Chúng ta đừng đứng đây, về đi thôi.”

Đàm thị bó lại tay áo, vịn Châm Nhi chậm rãi trở về.

Hương Lan ngồi kiệu lớn tới Lỗ gia, Tiểu Quyên ngồi trong kiệu cùng nàng, thường thường giúp nàng chỉnh quần áo và trang sức. Hiện giờ Xuân Lăng không ở đây, Hương Lan tin trọng Tiểu Quyên, bọn nha hoàn trong phòng coi Tiểu Quyên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng Tiểu Quyên tính tình lười nhác, hàng ngày ngoài việc chải đầu cho Hương Lan thì buông tay mặc kệ mọi việc, cũng may Tuyết Ngưng không thích gây chuyện, Linh Thanh, Linh Tố mới tới, Họa Phiến còn nhỏ, nên Tiểu Quyên cũng chưa bị oán trách nhiều.

Hương Lan nhắm mắt dựa vào đệm mềm, chợt thấy cỗ kiệu dừng lại, phía trước có tiếng rộn ràng nhốn nháo, nàng mở mắt ra. Tiểu Quyên lập tức thông minh nói: “Em đi xem.” Nói xong định xuống kiệu. Hương Lan kéo tay áo nàng, nói: “Đừng như con khỉ thế, em đi xuống bị người nhìn thấy thì không tốt, bảo Quế Viên đi xem chuyện gì.”

Tiểu Quyên định vén rèm gọi người thì Quế Viên đến, cúi người cung kính nói: “Đằng trước xe ngựa Đới gia chắn ngõ nhỏ, phải đợi bọn họ đi qua.”

Hương Lan nghe vậy thì xốc mành một chút, nhìn ra ngoài, đằng trước quả nhiên có mấy chiếc xe ngựa, dẫn đầu có một công tử trẻ tuổi cưỡi ngựa, tầm mười sáu, mười bảy tuổi, cẩm y hoa phục, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, cử chỉ ngả ngớn, từ đầu nhìn đến chân, phong lưu đi xuống chạy, từ chân nhìn lên đầu, phong lưu hướng lên trên, thật là một tiểu lang quân đẹp trai.

Quế Viên nhìn theo Hương Lan, nói: “Bẩm dì, vị kia là Tam công tử Đái Dung của Đới gia, cậu ta có cô vợ rất lợi hại.”

Hương Lan nhìn vẻ thần bí của Quế Viên, mỉm cười, hỏi: “Sao cậu biết?”

Quế Viên vội xốc tinh thần nói: “Người trong kinh đều biết mợ Ba Đới cào mặt tiểu thϊếp của cậu Ba.” Quế Viên hiếm khi xuất hiện trước mặt Hương Lan, Hương Lan có tống cổ cậu ta ra ngoài chạy chân thì cũng phần nhiều bảo nha hoàn phân phó, lúc này có chuyện hỏi cậu ta, cậu ta vội vàng moi hết cõi lòng muốn nói thêm vài câu, bất đắc dĩ hôm Song Hỉ nói chuyện này với mấy gã sai vặt, cậu ta chỉ nghe qua loa, hiện giờ hối hận ngày đó không nghe nhiều vài câu. Cậu ta suy nghĩ nửa ngày, mới nói được một câu: “Cậu Ba Đới từng đưa thϊếp thỉnh Đại gia uống rượu, Đại gia không phản ứng cậu ta.”

Hương Lan gật đầu, thả mành xuống, nghĩ bụng, bây giờ Đới gia chẳng qua là nhà quan lại cấp thấp, Lâm Cẩm Lâu không nhìn trúng cũng bình thường, Đới Dung này chính là kẻ phong lưu, vội vã đưa thiệp cho Lâm Cẩm Lâu, cũng biết đây là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Lại nhớ tới Lâm người Cẩm Lâu sực mùi son phấn tối qua, Hương Lan khẽ hừ một tiếng.

Hương Lan đợi một chốc mới vào được Lỗ gia, vừa xuống kiệu, thấy một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh, đám vυ" già vén rèm, hai nha hoàn nhảy xuống trước, cẩn thận đỡ một người phụ nữ trẻ xuống, người này cao, mặt trái xoan, mày rậm mắt to, trông có bảy phần uy quyền; miệng rộng, có vẻ vũ mị. Người này đúng là mợ Ba Tiêu thị của Đới gia.

Tiêu thị thấy một nàng dung mạo cực mỹ, khí độ không tầm thường đang nhìn mình, nhìn qua trang phục đã thấy bất phàm, cho rằng Hương Lan là nội quyến của nhà vương tôn hậu duệ quý tộc nào, vội vàng gật đầu mỉm cười với Hương Lan.

Hương Lan cũng gật đầu mỉm cười.

Tiêu thị xoay người, cùng hai nha hoàn đỡ một vị phu nhân ra ngoài. Trên đầu người này cài trâm ngũ phượng Triều Dương (3), trên cổ chói lọi vòng cổ vàng bàn long, treo khóa ngọc bích, mặc bối tử màu hồng tím chỉ bạc thêu mẫu đơn, váy màu hồng sậm hoạ tiết song hỷ lâm môn thêu chỉ vàng, khuôn mặt xinh đẹp, trang sức mỹ lệ khiến người chú ý, nàng vừa xuống xe, những nữ tử xưng quanh đều thành làm nền. Tiêu thị cung cung kính kính kêu: “Phu nhân.”

Người phụ nữ kia cầm quạt lụa màu trắng gỗ tùng thêu khổng tước, nhẹ nhàng phe phẩy, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đẹp đảo qua chợt thấy Hương Lan, tức khắc trên tay khựng lại, nụ cười đông cứng.

Đôi mắt sáng của Hương Lan mở to, người phụ nữ này không phải ai khác, đúng là Triệu Nguyệt Thiền!

(1)Khổng tước và văn mây:Lan Hương Duyên - Chương 241: Gặp người xưa (một)(2) Mũ ô sa tơ vàng:Lan Hương Duyên - Chương 241: Gặp người xưa (một)(3)Hoa điền song điệp vàng ròng điểm thúy nạm bảo:Lan Hương Duyên - Chương 241: Gặp người xưa (một)(3)Trâm ngũ phượng Triều Dương:Lan Hương Duyên - Chương 241: Gặp người xưa (một)
« Chương TrướcChương Tiếp »