Trong chính phòng Nhị phòng, trong miệng kim nghê chậm rãi phun ra Tô Hợp hương khí, trường án bên cửa sổ đặt một bình ngọc cao cổ, cắm độc bộ xuân ngàn cánh[1], trên song cửa sổ treo một chiếc l*иg chim gỗ đỏ hình vuông, một con chim hoàng oanh quạt cánh thì thầm kêu chi chi không ngừng.
[1] Độc bộ xuân ngàn cánh: tên khác của hoa đồ mi
“…Nếu không phải cháu ngẫu nhiên nghe thấy nha đầu Hương Lan của La Tuyết Ổ nói chuyện với Tố Cúc thì không biết Tào Lệ Hoàn có thể to gan như vậy, ngầm truyền tin cho Tu Hoằng, lan truyền ra ngoài chẳng phải là bị người chê cười.” Tống Kha đứng ở cạnh bàn li lưu vân bên giường La Hán, giao thư kia cho phu nhân Nhị phòng Vương thị.
Vương thị hơn 40 tuổi, vóc người đẫy đà, bảo dưỡng thoả đáng, lông mày cong cong như trăng non, mắt hạnh, miệng hơi lớn chút, mặc áo ngoài tố lụa chỉ bạc, phía dưới mặc váy màu xanh, trên đầu đỡ tóc bằng kim tuyến, cắm hai cây trâm bạc, trông vẫn còn phong vận. Sắc mặt nàng nặng nề, mở thư ra nhìn lại hai, ba lần.
Tống Kha cũng không nói lời nào, nhìn thấy nha đầu San Hô của Vương thị bưng tới một chén trà nóng, vội vàng nhận lấy, phất phất tay đuổi nha hoàn này đi, đặt trà nóng trên bàn giường đất, trong tầm tay Vương thị.
Vương thị nhìn thư, sắc mặt khá hơn: “Trong thư cũng không viết cái gì, chẳng qua là mấy câu thăm hỏi mấy ngày nay, thỉnh giáo Đình nhi thơ từ, cuối cùng còn có hai bài thơ, chẳng qua ta không tinh ngâm thơ câu đối, cháu giúp ta nhìn một chút, xem thơ này có ý tứ gì.”
Tống Kha nhìn qua, nói: “Thơ cũng không có gì, nhưng bởi vì không có gì nên mới lộ ra cao minh.”
Vương thị vừa mới cầm chén trà lên, nghe vậy vội đặt xuống, hỏi: “Chỉ giáo cho?”
Tống Kha búng búng giấy viết thư, cân nhắc từng câu từng chữ: “Tào Lệ Hoàn lớn hơn Tu Hoằng ba tuổi, tuổi hai người cũng coi như tương đương, cô Tào sắp gả chồng, lén viết thư cho em họ vốn không ổn, nhưng nếu thư này bại lộ, những gì viết trong đó miễn cưỡng giải thích còn nghe được. Sợ nhất là thế này, bây giờ là thỉnh giáo vịnh liễu vịnh xuân nhờ Tu Hoằng chỉ điểm, nếu Tu Hoằng viết thư trả lời, lần sau nàng viết chút thơ tình tình ý miên man thì sao? Lần sau lại viết da^ʍ từ diễm khúc thì sao? Tu Hoằng đang chuẩn bị kỳ thi Hương, thường xuyên qua lại như thế sẽ hỏng tâm tính.”
Vương thị cầm khăn lụa giao tiêu [2] lau miệng, cười nói: “Sao có thể như vậy được, đứa nhỏ này nghĩ nhiều quá rồi, cẩn thận còn trẻ mà đã thành ông già.”
[2]Giao tiêu: tên một loại lụa mỏng, rất quý
Tống Kha vội vàng nói: “Cứ coi những lời trên là do cháu đoán mò, nhưng hôm nay trước mặt dì, cháu lớn mật nói câu không biết tốt xấu, trong lòng dì nên hiểu rõ hành động mấy ngày nay của cô Tào. Nếu nàng ta lấy thư này làm chứng cứ, ở bên ngoài rêu rao Tu Hoằng có ý với nàng, thường thường thư từ qua lại cùng nàng, lan truyền ra ngoài chính là gièm pha, người bên ngoài mặc kệ việc này có phải thật hay không, lại thêm mắm thêm muối truyền tới nhà vị hôn phu của Tào Lệ Hoàn, nhà người ta vì việc này nháo lên, hoặc muốn từ hôn, Tào Lệ Hoàn nhân cơ hội ăn vạ Tu Hoằng, việc này cũng không phải không làm được. Nha đầu Hương Lan nói nàng ở trong phủ nghe được chút tin đồn nhảm nhí về Tu Hoằng và Tào Lệ Hoàn, cháu hỏi thăm một hai câu, tức khắc bị dọa ra cả người mồ hôi, việc này…”
Mỗi câu Tống Kha nói ra, sắc mặt Vương thị lại sa sầm một chút, bỗng nhiên hô một tiếng: “Đủ rồi!” Ngay sau đó đứng lên, túm thư kia, nói: “Ta đi tìm chị dâu!” Vô cùng lo lắng đi ra bên ngoài.
Tống Kha vội vàng đi theo Vương thị, nhỏ giọng nói: “Việc này không nên lộ ra.”
Vương thị ngẩn ra, mới hiểu được, nói với Tống Kha: “Cháu đi cùng ta, cháu nói lại buổi nói chuyện của cháu với Hương Lan cho chị ấy.”
Tống Kha bất đắc dĩ, người dì này của hắn tâm tính phúc hậu, nhưng lại cố chấp, tính tình cũng bộc trực, đã từng bị không ít thiệt thòi, cũng may làm người rộng rãi. Nếu hắn không phân tích lợi hại với dì, chỉ sợ Vương thị sẽ cười cho qua chuyện này.
Hai người lập tức tới nhà chính Đại phòng, Tần thị đang cầm bàn tính đối chiếu sổ sách, thấy hai người thì vội ra lệnh pha trà ngon, bày điểm tâm trái cây, Vương thị không có tâm trạng nhàn hạ thoải mái phẩm trà, kéo Tần thị nói: “Chị dâu tốt của em, em có lời muốn nói với chị.” Cho đám người lui ra ngoài, mệnh Tống Kha nói những lời vừa rồi, lại đưa thư cho nàng, nghiêng mình gần Tần thị: “Chị dâu, chị xem…”
Tần thị nhìn qua loa thư kia, cười lạnh: “Con ranh kia đầu óc hạ lưu, ta đang nói sao hai ngày này nó lại ngoan ngoãn ngừng nghỉ, thì ra là nhắm vào Đình ca nhi. Em à, thoạt nhìn thư này không có gì, nhưng nếu lan truyền ra ngoài, bị người có tâm đã biết, còn không chừng bố trí như thế nào đâu! Đoán chừng nàng coi trọng phú quý của Lâm gia chúng ta, lại nhìn trúng phong thái nhân phẩm của Đình ca nhi, hạ quyết tâm muốn ăn vạ, phi! Tưởng mù tâm nàng!”
Vương thị thấy Tần thị nói giống Tống Kha, hít hà một hơi, trong lòng nàng ta, Tần thị là người thông minh nhất, vội vã nói một tràng: “Sao chị lại nói giống Kha nhi thế, vậy việc này nên làm thế nào? Hay là…hay là chị mau đuổi đứa nhãi ranh kia đi.”
Tần thị lắc đầu: “Đuổi nó thì có vẻ Lâm gia không tử tế, ngược lại để người mượn cớ. Huống hồ lấy cớ gì đuổi nàng? Dù sao nàng ta sắp gả chồng, không thể huỷ hoại thanh danh của nàng ta, phải để lại đường lui cho người, nàng không bức chúng ta đến đường cùng, chúng ta không đến nỗi phải trị nàng.”
Tống Kha nghe xong lời này, ghé mắt, nghĩ thầm: “Đều nói Tần thị là nữ trung hào kiệt, chỉ bằng lời này là biết nàng là người có chút lòng dạ kiến giải.”
Ngay sau đó Tần thị nghiêm lại: “Nhưng việc này cũng không thể nhẹ nhàng buông tha. Nếu không nàng cho rằng Lâm gia là quả hồng mềm, để nàng tùy tiện đắn đo chắc? Lúc trước ta cho nàng mấy trận lôi đình mưa to, nghĩ đến là không có tác dụng, nàng đúng là da dày thịt béo.”
Vương thị ước gì Tần thị phát uy, vội vàng gật đầu tán thành: “Chị mau lên kế hoạch, nàng bừa bãi như vậy, dám đánh chủ ý Đình ca nhi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thật, sao em có mặt mũi nhìn lão gia nhà mình, càng không có mặt mũi thấy lão thái gia và lão phu nhân. Em chỉ có một đứa con trai là Đình ca nhi, nó mà bị Mẫu Dạ Xoa kia ăn vạ, cả đời sẽ bị huỷ hoại…”
Tần thị cười vỗ vỗ tay Vương thị, ngưng thần suy nghĩ một lúc, hỏi Tống Kha: “Nha đầu La Tuyết Ổ kia còn nói gì nữa?”
Tống Kha nói: “Không nói những cái khác, nàng chỉ nói nàng là nha đầu Lâm gia, tâm hướng về Lâm gia.”
Tần thị gật đầu, nhỏ giọng nói với Vương thị: "Em tống cổ một nha hoàn đáng tin, lặng lẽ tìm nha hoàn tên Hương Lan kia, cho nàng ít chỗ tốt, để nàng nhìn chằm chằm Tào Lệ Hoàn, có gió thổi cỏ lay thì viết thư chạy nhanh đưa lại đây.”
Vương thị liên tục gật đầu.
Tần thị lại nói: “Em cũng đừng quản chuyện khác, từ hôm nay trở đi, bảo Đình ca nhi dọn đến chỗ xa vườn một chút.”
Vương thị vội nói: “Em đang nghĩ thế này, để Đình nhi dọn sang ở cùng Kha nhi, hai đứa ở một chỗ đọc sách, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Tần thị cười cười, nâng chén trà, quét mắt qua Tống Kha, uống một ngụm, thong thả ung dung nói: “Kha ca nhi là đứa trẻ biết tiến tới, Đình nhi học cùng thằng bé, nhất quyết không sai. Cũng gần đến thi Hương rồi, Kha ca nhi còn phải giúp đỡ em cháu nhiều, để thằng bé ít dạo vườn, học tập nhiều trong phòng.” Dừng một chút lại nói, “Tuy Đàn tỷ nhi, Lăng tỷ nhi là các em của cháu. Nhưng cháu cũng phải coi Hoàn tỷ nhi, Khởi tỷ nhi và Tú tỷ nhi như chị em, tương lai cháu có tiền đồ, còn muốn quan tâm nhiều hơn mới phải.”
Tống Kha khẽ biến sắc, chợt lại mỉm cười: “Điều này là tất nhiên, từ trước đến nay cháu đều đối đãi với chị em ở đây như người thân, huống chi dì lại mời riêng đại nho nổi danh tới giảng dạy, cháu và Tu Hoằng tất nhiên phải khổ đọc, đóng cửa không ra.”
Hai người này đang đánh đố, dăm ba câu ám chỉ suy nghĩ trong lòng mình, Vương thị không hề hay biết, cười ha hả với Tống Kha nói: “May mà đứa nhỏ này thông minh, bảo toàn Đình ca nhi chính là bảo toàn ta, ta phải cảm tạ cháu.”
“Dì nói ‘tạ’ thì xa lạ quá.” Tống Kha đứng dậy chắp tay thi lễ, phong độ nhẹ nhàng, đôi mắt tựa ngọc đen, nụ cười tuấn tú nhã nhặn khiến hai người Tần, Vương giật mình.
Vương thị nghĩ thầm: “Kha nhi thông minh lanh lợi, cũng phúc hậu tiến tới, nếu không phải gia thế kém chút, ta sẽ đính hôn Lăng nhi cho thằng bé.”
Tần thị nghĩ thầm: “Khởi tỷ nhi là đứa con yêu thương của ta, Tống Kha này khá xứng đôi với con bé, chỉ là lão luyện láu cá quá mức, dã tâm lại lớn, Khởi tỷ nhi không đối phó được thủ đoạn của nó, không môn đăng hộ đối thì khó hạnh phúc. Còn Tú tỷ nhi, chỉ sợ Tống Kha chướng mắt con vợ lẽ. Đáng tiếc thật, tướng mạo nhân phẩm như vậy, về sau cũng là đứa có tiền đồ, lại không làm con rể Lâm gia được.”
Sau khi Vương thị và Tống Kha đi rồi, Tần thị dựa vào gối tựa lụa hoa quỳ và lá chuối, bỗng nhiên nói một câu: “Người đi rồi, ra đây đi.”
Rèm cửa buồng trong vén lên, Lâm Đông Khởi đi ra, mắt hơi đỏ, cúi đầu không nói lời nào. Tần thị vỗ ghế dựa bên người làm nàng ngồi xuống, Tần thị cũng không nói gì, chỉ uống trà, qua một hồi lâu, mới nói: “Vừa rồi con đã nghe thấy chưa?”
Lâm Đông Khởi cúi đầu không lên tiếng.
Tần thị từ từ nói: “Mẹ biết con đối tốt với Tống Đàn Thoa là có ý gì, biết con gái không ai bằng mẹ, nếu không có chuyện cần cầu, con không cần mỗi ngày buông tư thái dỗ dành Tống Đàn Thoa vui vẻ như thế, cho dù con hào phóng, cũng không có chuyện tặng trâm hoa vàng nạm châu báu bà nội thưởng con cho người khác. Con nghe nói đai lưng Tống Kha thiếu một hạt châu hồng mã não, bèn hủy mã não nạm bảo của nửa cánh bướm trên trâm vàng cài tóc, bảo Tống Đàn Thoa đưa cho anh trai nàng. Trâm cài tóc kia là một đôi, cũng là của hồi môn của mẹ, thấy con vô cùng yêu thích nó nên mẹ mới cho con, ngày thường con đều luyến tiếc dùng, hiện giờ vì một nam nhân, thật sự là bỏ được.”
Lâm Đông Khởi cảm thấy tâm sự thiếu nữ của mình đều bị mẫu thân nhìn thấu, vừa hổ thẹn vừa khó xử, buồn bã gọi một tiếng “Mẫu thân”, nước mắt nhỏ giọt xuống.
Tần thị nắm tay Lâm Đông Khởi, nói: “Con gái, chặt đứt niệm tưởng này đi.”
Lâm Đông Khởi nước mắt đầy mặt, bỗng nhiên nghẹn ngào nói một câu: “Con có chỗ nào không xứng với anh ấy? Vẫn là mẫu thân khinh thường hiện giờ nhà anh ấy nghèo túng…”
Tần thị ngắt lời: “Mẹ không xem thường thằng bé, đứa nhỏ Tống Kha này có sức mạnh tiến tới hiếu thắng, về sau quả quyết sẽ không sai, nhưng tâm tư nó quá sâu. Con cho rằng vì sao nó liên tiếp ra vào Lâm gia chúng ta, lại đưa em gái nó vào phủ? Rõ ràng Lăng tỷ nhi mới là thân thích nhà nó, Tống Đàn Thoa lại ở cùng con, con đừng nói với ta là con cứng rắn giữ nàng lại, Tống Đàn Thoa là người có chủ ý, nếu không phải con bé đó đồng ý, con cũng không giữ được.” Tần thị thở dài một hơi: “Khởi nhi, dung mạo tài học của Tống Kha tuy tốt, nhưng nói đến nói đi cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất, mẹ không thích tính tình sờ không rõ đoán không ra của nó nhất, nhìn không ra phẩm tính thật của nó thế nào…thằng bé là người thông minh, hôm nay mẹ chỉ nói vài câu, nó đã hoàn toàn sáng tỏ.”
Đôi mắt Lâm Đông Khởi đẫm nước mông lung, Tần thị nói gì, nàng đều không nghe thấy, nàng mới biết yêu đã gặp gỡ Tống Kha, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ so sánh, chỉ cảm thấy trong số huynh đệ từng gặp, không người nào so được với huynh ấy, khuynh mộ phong thái tài hoa của huynh ấy, lại nghe Lâm Cẩm Đình nói, từ khi phụ thân Tống Kha qua đời, huynh ấy gánh vác gia nghiệp, xử lý cửa hàng ruộng đất, không có việc nào không tinh thông, khi nhàn hạ chỉ một lòng một dạ dụng công đọc sách, trong lòng nàng càng thêm vài phần ái mộ. Hôm nay những lời của Tần thị như tưới một chậu nước làm nàng lạnh thấu tim, cứ thế dứt bỏ tình ý, trong lòng thật luyến tiếc, nàng sửng sốt ngẩn ra, nước mắt lại lăn từ má xuống.
Tần thị thấy nàng nói hồi lâu, Lâm Đông Khởi đều không đáp lại, nàng đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: “Lâm Đông Khởi! Hôm nay ta nói rõ ràng với con, chuyện của Tống Kha dừng ở đây, từ nay về sau con ở yên trong phòng cho ta, không cho phép nghĩ những chuyện đáng xấu hổ kia nữa! Ta đã hỏi thăm mấy nhà cho con và Tú tỷ nhi rồi, mấy ngày nữa ta sẽ mời nữ quyến mấy nhà đó đến, nếu thấy ổn, chờ hết thời gian để tang của cụ bà sẽ nghị thân! Con nghe hiểu chứ?”
Từ nhỏ Lâm Đông Khởi đã sợ mẫu thân, nghe vậy dù cho trong lòng có vô vàn ấm ức không muốn, cũng đành đong đầy nước mắt gật đầu, về phòng ôm gối đầu khóc một đêm.