Chương 226: Gặp khách

Lâm Cẩm Lâu đang định nói chuyện, thấy Lưu Tiểu Xuyên nhìn sang tú lâu, sau đó hắn ta trừng mắt, dùng khuỷu tay chọc Tạ Vực, chỉ hướng tú lâu, khiến một bàn người đều đồng loạt nhìn qua bên này. Lâm Cẩm Lâu thấy Hương Lan còn đứng bên cạnh mình, nghiêm mặt lại, “Sầm” một tiếng đóng cửa sổ.

Lưu Tiểu Xuyên chép miệng nói: “Úi dà, nhìn thấy không? Đó là người trong phòng Lâm bá vương hả?” Nói xong nhìn Lâm Cẩm Đình.

Lâm Cẩm Đình lười biếng ăn đồ, gật đầu nói: “Chính là nàng ta.”

Tạ Vực cười nói: “Ta cũng đoán là nàng, đáng tiếc cách khá xa, không nhìn rõ.”

Lưu Tiểu Xuyên tinh thần hăng hái, nói: “Vậy chúng ta qua đó nhìn xem một chút, cứ nói đi bái kiến chị dâu nhỏ.”

Sở Đại Bằng cầm chén rượu nói: “Thôi đi, Lâm bá vương che đến gắt gao, còn có thể để cậu thấy à, đừng không gặp được lại xấu hổ mất mặt. Không thấy vừa rồi đóng cửa sổ ư, cậu còn chạy tới tìm xúi quẩy.” Lại liếc mắt nhìn Viên Thiệu Nhân, “Viên ca ca, ngài nói có phải không?”

Viên Thiệu Nhân mỉm cười không nói. Hôm nay Lâm Cẩm Đình làm ông chủ, cứng rắn mời hắn tới, hắn vốn định từ chối, nhưng nghĩ tương lai dù gì cũng là quan hệ thông gia, mình suýt nữa cưới em gái của Lâm Cẩm Đình, bèn qua đây, thấy trong bữa tiệc tuy thỉnh kỹ nữ đàn hát, cũng coi như thanh tĩnh, thêm vào đó đám người Sở Đại Bằng kiệt lực giao hảo, nên không khí hoà thuận vui vẻ, hắn vẫn luôn ở bên nhìn, nghe mấy người đàm tiếu.

Tạ Vực cười ha ha, mệnh kỹ nữ bên người: “Đi kính rượu cho Lưu Đại gia để hắn sống yên ổn chút.”

Lưu Tiểu Xuyên vặn mình lẩm bẩm nói: “Tiểu gia ta không tin mấy người các cậu không hiếu kỳ.” Tính hắn nôn nóng, nghĩ làm chuyện gì thì nhất thời nửa khắc cũng không chờ được, nhảy dựng lên nói: “Không được, ta phải đi nhìn xem là đại mỹ nhân kiểu gì mà Lâm bá vương bảo bối thành như vậy.” Nói xong phẩy tay áo đi.

Nếu Lưu Tiểu Xuyên rối rắm thì ai cũng không ngăn được, mọi người dứt khoát không khuyên, mấy vị này cũng uống nhiều rượu, sôi nổi vui cười đi theo sau xem náo nhiệt.

Lúc này Lâm Cẩm Lâu đang nói đông nói tây với Hương Lan, nghe Linh Tố đứng dưới thang lầu báo tin: “Bẩm Đại gia, mấy vị gia qua đây, nói muốn gặp Đại gia và...” mấy chữ “chị dâu nhỏ” chưa kịp nói, nhìn thấy Linh Thanh đưa mắt ra hiệu cho nàng, bèn nuốt ba chữ kia xuống.

Còn chưa hết câu, Lưu Tiểu Xuyên gân cổ hô: “Đệ nói ca ca này, ngài quá không phúc hậu, bọn ta hơn nửa đêm cùng ngài ra ngoài tìm người, hiện giờ người tìm được rồi, ca lại qua cầu rút ván, làm lơ chúng ta là sao? Tốt xấu bảo chị dâu nhỏ tới kính chúng ta một chén rượu chứ?”

Tạ Vực nghe Lưu Tiểu Xuyên nói chuyện Hương Lan mất tích trong đêm trước mặt mọi người, nhíu mày, lập tức đá hắn. Lưu Tiểu Xuyên “Ai da” một tiếng, trừng mắt lườm Tạ Vực nói: “Cậu đá ta làm chi!”

Tạ Vực hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lắc đầu thở dài.

Một lát liền nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Cẩm Lâu đi từ thang lầu xuống, thấy vài vị đứng dưới lầu, liền nói: “Nha, thật náo nhiệt, không phải vừa rồi mấy người các cậu uống rượu vui vẻ lắm sao, chạy tới chỗ ta làm gì?”

Lưu Tiểu Xuyên cười hì hì nói: “Ca ca, đừng giả ngu, mấy người chúng ta đến gặp chị dâu nhỏ.”

Lâm Cẩm Lâu giống như không nghe thấy, cười nói với Viên Thiệu Nhân: “Bọn họ mỗi ngày ăn no rửng mỡ làm càn, sao huynh cũng tới? Sáng nay còn nghe Ngô tướng quân nói huynh làm tốt sai sự, bình loại ưu, sau khi vào kinh Thánh Thượng tất có ban thưởng, có chỗ lợi cũng đừng quên anh em.”

Viên Thiệu Nhân nhìn ra Lâm Cẩm Lâu nói lảng sang hắn, không muốn để nàng kia ra tới, âm thầm ngạc nhiên, nghĩ bụng Lâm Cẩm Lâu đối xử với nàng kia đúng là khác biệt, lúc trước Lâm Cẩm Lâu đánh giặc, tiểu thϊếp Họa Mi trong phòng hắn đặc biệt đi tìm hắn, trước mặt mọi người Lâm Cẩm Lâu cũng cũng không kiêng dè, làm Họa Mi kia bưng trà rót nước, tùy ý sai phái, chẳng qua tựa như đứa nha hoàn có chút thể diện. Người bây giờ thì hắn chặt chẽ nhốt lại kim ốc tàng kiều, giống như bị người khác xem một cái thì hắn chịu thiệt thòi lớn.

Viên Thiệu Nhân cười khẽ, nói: “Số phận ta tốt chút, gặp may thôi, không bằng cậu, không chỉ đánh giặc, còn mua bán giỏi.”

Lưu Tiểu Xuyên ngắt lời nói: “Ta nói hai vị ca ca này, các huynh khen nhau thế thật không thú vị, đừng nói vô dụng nữa, mời chị dâu nhỏ xuống dưới đi chứ?”

Lâm Cẩm Lâu trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Xuyên, nghĩ thầm đúng là đồ không biết xem sắc mặt người, thu thập hắn sau vậy. Nhưng đã nói đến đây, hắn thấy Viên Thiệu Nhân gật đầu mỉm cười với hắn tựa hồ có ẩn ý sâu xa, có chút xấu hổ, bèn ho khan một tiếng, mệnh Linh Thanh: “Đi thỉnh phu nhân các ngươi xuống.”

Hương Lan nghe thấy nói chuyện phía dưới, trong lòng biết chuyến này không thể tránh được, thở dài, đứng dậy sửa sang xiêm y, xách váy xuống lầu. Mọi người chỉ thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi chậm rãi đi xuống lầu, da trắng hơn tuyết, mặt mày như tranh, trông rất thanh nhã. Nàng đứng yên, thong dong vén váy hành lễ, như nước chảy mây trôi.

Mọi người chợt thấy kinh ngạc, vội trả lễ với Hương Lan.

Hương Lan nghiêng người, doanh doanh khẽ nhìn, gương mặt rũ xuống, cử chỉ tuyệt đẹp.

Sở Đại Bằng nói với Tạ Vực: “Nhìn thấy không, quả nhiên bất phàm. Nhất cử nhất động như được ma ma trong cung dạy dỗ. Mấy chị em nhà ta từng được ma ma trong cung dạy dỗ một thời gian, chưa có người nào làm được như nàng...Chậc, nàng rốt cuộc lai lịch gì, trước kia là nô tài Lâm gia thật sao?”

Tạ Vực vuốt cằm nói: “Tiểu Tam Nhi nói là nô tài nhà hắn, sau này thoát tịch ra ngoài.”

Sở Đại Bằng nói: “Lâm gia có thể dưỡng ra nha đầu có phẩm cách như vậy, hắc, thật đúng là không tầm thường.”

Khi Hương Lan hành lễ, cảm thấy có người nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, nàng đảo mắt qua, thấy người nhìn chằm chằm nàng là người đàn ông ngày đó nhìn nàng trong viện. Viên Thiệu Nhân thấy Hương Lan ngắm hắn thì ngẩn ra, hơi mỉm cười với nàng. Hương Lan vội nhìn sang chỗ khác, cúi đầu đứng bên cạnh Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu vừa lòng, Hương Lan không giống lúc trước, thường trốn tránh trong phòng, không tình nguyện ra gặp người, lúc này cũng biết giữ thể diện cho hắn, hắn vui vẻ, mang theo chút ý cười. Thấy mọi người lộ ra tán thưởng, hắn càng thêm đắc ý. Sau khi Hương Lan hành lễ xong, Lâm Cẩm Lâu vội tống cổ Hương Lan lên lầu, hạ lệnh tiễn khách.

Viên Thiệu Nhân ôm vai đi ra từ tú lâu, nhìn hoa đào dưới chân núi, hít sâu một hơi, từ khi Hương Lan bước xuống, trái tim hắn như bị đấm mạnh, không thở nổi. Lúc trước hắn gặp Hương Lan từ xa, biết thần thái của nàng có phần giống ái thϊếp Thẩm Gia Liên quá cố của mình, nhưng nhìn xa, ai biết cao thấp mập ốm thế nào, nhỡ đâu nhận sai. Nhưng hôm nay đến gần, có thể nhìn ra chỗ tương tự, nhưng lại cực kỳ lạ lẫm. Viên Thiệu Nhân thấy trái tim yên lặng đã lâu của mình lại nhảy vọt lên cao, hắn quay đầu lại, thấy trong cửa sổ lầu hai, Lâm Cẩm Lâu đang ôm Hương Lan từ phía sau, nắm tay nàng viết gì đó trên bàn. Hắn không nhìn nữa, nhắm mắt, phun ra một hơi thật sâu.