Chương 225: Dạo viên

Lâm Cẩm Lâu liếc mắt nhìn Hương Lan, nói: “Ngày mai bận xong, mang nàng ra ngoài chơi, hoa đào chỗ cầu Nhị thập tứ nở rồi, ban ngày nhiều người, chờ đến tối đi ngắm trăng.”

Hương Lan nghe xong lời này vội ngẩng đầu. Nàng cũng muốn đi dạo khắp nơi, nhưng lúc trước trốn đông trốn tây, vào chùa thì một mình ra cửa không tốt, một tới hai đi bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp.

Lâm Cẩm Lâu thấy đôi mắt to tròn của Hương Lan lấp lánh nhìn hắn, trong lòng đắc ý, nghĩ bụng chuyến này mình không đoán sai, sao hắn không nghĩ ra từ sớm, Hương Lan hay làm thơ vẽ tranh, hẳn là có chút phong cách của văn nhân mặc khách, thích ngao du sơn thủy, không giống các nữ nhân chỉ biết trang điểm hầu hạ người trong nhà, chả trách lúc trước nàng ở Lâm gia cả ngày buồn bã ỉu xìu, thì ra là bị gò bó, lại không vui nói: “Tính tình nàng đúng kỳ cục, muốn ra ngoài đi chơi thì nói với gia là được, chẳng khác gì cái hồ lô không miệng, thấy gia thì không nói gì, suốt ngày cúi đầu, sắp thành bà cụ non rồi. Gia bận thêm hai ngày rồi chúng ta về Kim Lăng. Nhớ cha mẹ nàng không? Đợi trở về, nàng về nhà ở hai ngày hoặc đón cha mẹ nàng vào phủ mấy ngày.

Hương Lan ngẩn ra, mấy ngày nay người nàng nhớ nhất chính là cha mẹ, không khỏi cong cong khóe miệng, từ khi Lâm Cẩm Lâu tìm được nàng, từ trên xe ngựa nàng đã lo nghĩ suốt, mình bò khỏi ổ sói, lại vào hang hổ, với tính khí của Lâm Cẩm Lâu, không biết định tra tấn sửa trị nàng thế nào, lần trước chọc hắn, suýt nữa bóp chết mình, lần này chỉ ngóng trông hắn có thể nhớ mình từng cứu mẫu thân và em gái hắn mà nương tay, không ngờ Lâm Cẩm Lâu lại bỏ qua nhẹ nhàng như thế...có lẽ Lâm Cẩm Lâu thật sự đổi tính? Nàng ngượng ngùng, vừa định nói câu “Cảm ơn” với Lâm Cẩm Lâu, nghe thấy hắn nói: “Bọn họ còn không biết chuyện nàng chạy, nàng đừng có nói.”

“Nha.”

“Đừng chỉ ‘Nha’, nàng dám có lần sau xem.”

Hương Lan cúi đầu nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mắt không lên tiếng, nghĩ thầm nàng vừa mới cảm thấy Lâm Cẩm Lâu mềm mỏng, nhưng câu tiếp theo lại bắt đầu uy hϊếp mình, quả nhiên đây mới là gương mặt thật của Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu chau mày, có chút hối hận, vừa rồi rõ ràng tốt đẹp, sao hắn lại quên mất nữ nhân này nhát như chuột, không thể hù dọa, nàng cũng thật là, sao không biết điều chút, nữ nhân khác đã sớm chủ động đến gần làm nũng, nói câu: “Gia, thϊếp không dám nữa.” Hắn còn bực được chắc?

Thấy không khí đông cứng, Lâm Cẩm Lâu hừ một tiếng, duỗi tay lấy miếng bánh của Hương Lan đến trước mặt, cắn mấy miếng ăn xong.

Ăn cơm xong, nha hoàn dọn bàn, dâng trà xanh súc miệng, khăn lông rửa tay, một lát lại bưng trà nóng lần nữa, bày trái cây. Hương Lan còn tưởng lật xem sách, Lâm Cẩm Lâu thấy nàng còn chưa khỏe hẳn, mệnh nàng đi ngủ trưa. Lâm Cẩm Lâu nói chuyện từ trước đến nay quân lệnh như núi, Hương Lan chỉ có thể phục tùng không thể phản kháng, đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn bông kín mít. Hắn để chân trần ngồi ngoài giường, lật xem thiệp và danh sách quà tặng trên khay bạc.

Hương Lan vụиɠ ŧяộʍ nheo mắt ngắm Lâm Cẩm Lâu, thấy hàng mày rậm của hắn hơi nhíu, vẻ mặt mất kiên nhẫn, chia thiệp làm mấy chồng, lần đầu Hương Lan phát hiện Lâm Cẩm Lâu tuấn tú lãng tử, hàng lông mày dài, hai mắt như điện, mũi cao thẳng, mang theo khí phách anh khí bừng bừng phấn chấn, thẳng tắp như tùng, chỉ là tính tình hắn quá thô bạo, lại là kẻ tâm tàn nhẫn tay độc ác, không từ thủ đoạn, một lời không hợp là giơ tay đánh người, Hương Lan tuy cảm kích hắn nhưng vừa hận vừa sợ, vừa thấy bóng dáng hắn là muốn trốn, nơi nào để ý hắn trông thế nào. Nàng nhắm mắt miên man suy nghĩ một hồi, không biết lúc nào ngủ mất.

Lâm Cẩm Lâu phân chia thiệp xong, mệnh Linh Thanh đưa cho Cát Tường. Hắn lười nhác vươn vai, quay đầu, thấy Hương Lan đã ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng, hắn mắng nhỏ một câu: “Nữ nhân vô tâm”. Nghĩ khi trở về, người sai vặt bẩm với hắn Viên Thiệu Nhân đã tới, còn đưa tới một chiếc rương, nói là đồ phu nhân từng dùng, hắn sai người khiêng rương tới, mở ra nhìn, thấy có ba, bốn bộ áo vải thô, một chiếc áo choàng dày, một hộp gỗ nhỏ quê mùa, mở ra mới biết bên trong có gương, lược gỗ, nửa bình dầu bôi tóc và một hộp thuốc bôi mặt.

Lâm Cẩm Lâu lật lật, ghét bỏ đặt sang một bên. Chỗ còn lại là kinh thư và bản thảo phác thảo, ngoài ra còn có mấy cuốn tranh đã dán tốt, Lâm Cẩm Lâu mở ra nhìn, có sơn thủy, người, hoa, chim chóc, đủ mọi đề tài, hoặc mênh mông, hoặc thoải mái, hoặc tinh tế, hoặc uyển chuyển, phong cách vẽ rất riêng, nhã nhặn nói không nên lời.

Lâm Cẩm Lâu kinh ngạc, bật thốt khen: “Tranh đẹp!” Kinh ngạc quay đầu nhìn nữ nhân trên giường, trăm triệu không ngờ Hương Lan lại có năng lực như vậy. Hiện nay tài nữ có tên tuổi trong kinh thành là Khương Phỉ Vân, con gái của Đại học sĩ Văn Uyên Các Khương Học Thành, tinh thông cầm kỳ thư họa, vẽ tranh đẹp, hồi còn trong khuê các, nàng ta từng vẽ tặng bạn một bộ Mai Lan Trúc Cúc đồ, sau đó lọt ra ngoài, lúc ấy đã khiến đám vương tôn công tử khen lấy khen để. Hắn cũng từng tham gia náo nhiệt nhìn qua, vẽ không tồi, nhưng so sánh với tranh của Hương Lan thì kém mấy ngọn núi. Hương Lan lại thi thư đều giỏi, cũng biết chơi cờ đánh đàn, lúc trước làm nha hoàn không thể hiện ra, đến khi làm thϊếp trong phòng thì càng thêm nhìn ra nàng tinh thông ăn mặc, các loại lễ nghi giáo dưỡng của tiểu thư khuê các không thiếu, phong cách cao nhã, khí phái giống thiên kim tiểu thư hơn cả Triệu Nguyệt Thiền, nơi nào là nô tài, rõ ràng là nhà trâm anh nuông chiều lớn lên, nơi thanh hàn như chùa chiền không thể nuôi dưỡng ra cô gái như vậy.

Lâm Cẩm Lâu nhìn chằm chằm bức tranh thủy tiên suy tư hồi lâu, rồi cất tranh vào trong rương.

Hương Lan ngủ dậy đã là buổi chiều, bên ngoài im ắng, loáng thoáng có tiếng nha hoàn nói chuyện. Nàng ngủ đến cả người nhũn ra, ngồi dậy vén màn nhìn ra ngoài, thấy Linh Thanh và Linh Tố đang mở rương lật tủ thu dọn đồ vật, một cái nói: “Mang hai bộ quần áo dày, đêm vẫn lạnh”. Một người khác nói: “Phải mang theo cả chăn đệm, vạn nhất phu nhân muốn ngủ ở giường bên ngoài thì sao. Lấy điểm tâm và lá trà chưa? Trái cây mang mấy hộp?” Đang nói, ngẩng đầu thấy Hương Lan đã rời giường, vội vàng qua: “Phu nhân tỉnh rồi ạ, có muốn uống trà không?”

Hương Lan mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Đang vội gì đấy?”

Linh Thanh cười nói: “Đại gia bảo thu thập, chốc nữa muốn mang phu nhân đi dạo.”

Hương Lan ngẩn ra, không phải Lâm Cẩm Lâu nói “chờ thêm hai ngày để hắn bận xong” mới đi sao. Nhưng ra ngoài đi dạo rốt cuộc làm người vui sướиɠ, nàng vừa uống nửa chén trà, Linh Tố mang xiêm y tới để Hương Lan thay, lại chọn trang sức, chải đầu cho nàng, trên tay đeo bốn, năm chiếc vòng tay. Đang thu dọn, Lâm Cẩm Lâu vào phòng, Hương Lan vội đứng lên, Lâm Cẩm Lâu thấy nàng mặc áo choàng ống rộng đỏ thẫm ngũ sắc, phía dưới là váy màu xanh lá cây thêu hoa bằng chỉ vàng, áo trong thêu uyên ương, hai tay đeo nhiều vòng vàng, trên tóc châu ngọc lấp lánh khiến gương mặt bạch ngọc đào hoa của nàng càng thêm xinh xắn. Lâm Cẩm Lâu nheo mắt nhìn trên dưới, Hương Lan mất tự nhiên, thấy Lâm Cẩm Lâu gật đầu, nói: “A, nàng mặc như vậy khá đẹp.” Nói xong cất bước ưu nhã tới nhà chính...

Hương Lan chưa lấy lại tinh thần, Linh Thanh đắc ý nói: “Phu nhân nghe thấy không, Đại gia nói đẹp đấy, nô tì cũng nói màu da phu nhân trắng như tuyết, mặc như vậy mới kiều diễm xinh đẹp.” Hương Lan tự đánh giá mình xong thì kinh ngạc, nàng chỉ nhớ việc ra ngoài, thất thần mặc người sắp xếp, không ngờ nha hoàn mặc y phục rực rỡ, đeo trâm vòng như vậy cho nàng. Kiếp trước nàng ở Thẩm gia, kỳ thật cũng thích mặc y phục tươi sáng, sau khi gả cho Tiêu Hàng làm cô dâu, càng thích đỏ thẫm...sau này nàng không mặc xiêm y như vậy nữa.

Từ khi làm thϊếp của Lâm Cẩm Lâu thì có may mấy bộ đỏ nhưng nàng đều tránh mặc màu đỏ thường dùng khi kết hôn, không biết do thấy mình không xứng, vẫn là giận dỗi cái gì. Hôm nay mặc đồ đỏ thẫm, giống như cách một đời một kiếp, khiến tinh thần nàng chấn động.

Một chốc, thu thập xong, Hương Lan đến nhà chính, Lâm Cẩm Lâu đang ngồi trên giường La Hán (1) đọc giấy viết thư, trên bàn đặt một chén canh xương sườn cẩu kỷ, một chén canh bổ lớn, đĩa trắng có bánh bao, các loại điểm tâm, còn có vài món cánh gà. Lúc này bên ngoài đã ngừng mưa, mặt trời chiếu qua cửa sổ khắc điêu nửa mở lên người, khiến thân hình hắn càng thêm cao lớn. Một lát sau, cũng không biết hắn thay đổi y phục từ chỗ nào rồi ra ngoài, mặc một chiếc áo choàng gấm dệt hoa sen màu xanh, bên trong là áo lụa vải đoạn hoa văn dệt nổi màu xanh lá cây, thắt lưng bằng dải lụa bát bảo (2), búi tóc bằng bạch ngọc quan (3). Hương Lan nghĩ bụng, hắn ăn diện như vậy thật là bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát, người không biết con người thật của hắn mà nhìn thấy sẽ cảm thấy hắn oai hùng tài hoa, tuấn kiệt trong đám người.

Lâm Cẩm Lâu nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Hương Lan, hất cằm qua phía đối diện bàn, nói: “Ngồi đi.”

Hương Lan ngồi xuống, Linh Thanh bưng một bát canh tới, mở nắp, nói: “Uống chén canh bổ khai vị trước. Phu nhân ăn bánh bao chay không ạ?”

Hương Lan không rõ ăn lúc này là thế nào.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Bưng cho nàng một phần giống gia”. Linh Thanh vâng một tiếng rồi lui ra.

Lâm Cẩm Lâu nhìn giấy viết thư, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ném sang một bên: “Đồ con rùa Lư Thiều Đường còn chơi thông minh với gia đâu, vội vàng nhờ người nói tốt cho người, còn tưởng rằng gia không dám động đến hắn sao, tìm mấy hủ nho nghèo kiết loạn vờ vịt, viết ba hoa chích choè, cho rằng gia sợ chắc? Chuyến này gia sẽ chơi chết hắn, có bản lĩnh thì bảo Ngự Sử buộc tội lão tử.”

Nói xong xoa giữa mày, lúc trước hắn không tìm thấy người bèn tìm chỗ trút giận, lặng lẽ phái người gϊếŧ sạch mấy tướng đắc lực của Lư Thiều Đường, Lư Thiều Đường như cành trụi trên cây, muốn hắn sống không được chết không xong. Ba tháng này, nếu hắn không mất thời gian tìm đồ không bớt lo Trần Hương Lan này, thì đã xử lý xong Lư Thiều Đường rồi, sao có thể để thằng ranh này nhảy nhót đến hôm nay. Nhưng hắn không thể nói lời này trước mắt nữ nhân này, hắn khó khăn lắm mới tìm được người về, hắn không thể lại làm hỏng chuyện, Hương Lan đang như con thỏ kinh sợ, hắn không muốn thấy nàng nơm nớp lo sợ.

Lâm Cẩm Lâu gắp bánh bao vào đĩa Hương Lan, cười nói: “Vừa rồi bận rộn một hồi, giờ mới thấy đói bụng nên ăn thêm một bữa, nàng cũng ăn chút đi, ăn xong rồi ra ngoài đi dạo. Sau tòa nhà này có một khu vườn, là lâm viên xây trên hồ Bảo Dương (4), ngày thường khóa lại, chúng ta qua đó ngắm cảnh, trong vườn có một chỗ đình đài giả sơn, có thể ngắm Nhị Thập Tứ kiều (5).”

Hương Lan thấy hắn vừa rồi còn sầm sì, cười lạnh buốt, lúc này lại cười như hoa tháng sáu giữa hè, đúng là vui giận thất thường, cũng không dám trêu chọc hắn, lúc trưa nàng ăn ít, lúc này cũng đói bụng, ngoan ngoãn ăn uống.

Lâm Cẩm Lâu nhìn Hương Lan uống canh và nhai thức ăn, trong lòng vừa lòng, cảm thấy bữa ăn này hòa hợp tốt đẹp. Chờ ăn xong rồi, súc miệng bằng trà, mang Hương Lan ra cửa, sai người dùng kiệu trúc nâng Hương Lan vào vườn.

Mấy ngày nay Hương Lan vẫn bệnh, cơ hồ không ra cửa, không đoán được sau viện này có động thiên, vào cổng vòm bán nguyệt, thấy ngàn trúc thấp thoáng, hoa thụ, giả sơn thành thú, làm người say mê.

Hương Lan xuống kiệu, đi dọc theo đường lát đá vào bên trong. Lâm Cẩm Lâu nói: “Vườn này nhỏ chút nhưng cũng tinh xảo, tốt xấu cũng trong nhà mình, nàng đi dạo tạm, mấy ngày nữa gia mang nàng đi chỗ càng đẹp”. Vừa nói vừa ngắm cảnh.

Trước đây, hắn đặt mua tòa nhà ở Dương Châu này, về sau đám người Sở Đại Bằng lấy ra chút bạc từ hoa hồng buôn muối cuối năm, lặng lẽ mua mảnh đất phía sau cho hắn, xây phòng, lại xây vườn bên hồ cho hắn để tạ lễ, tuy vườn không lớn, nhưng bố cục độc đáo, kỳ hoa dị thảo, quái thạch đủ loại, có phong cách riêng, Lâm Cẩm Lâu vui lòng nhận lấy.

Đi xa một chút, quả nhiên thấy một ngọn núi, trên núi có một tú lâu bát giác, hai người đi dọc theo thềm đá xanh lên cao, tú lâu sớm có hạ nhân quét tước sạch sẽ, trải thảm gấm, treo màn thêu, kim nghê ngọc thú trên bàn tử đàn chậm rãi phả khói. Đám nha hoàn bà hầu thấy chủ nhân tới, vội vàng dâng trà bày trái cây.

Hương Lan đẩy cửa sổ đỏ khắc điêu mới mẻ đa dạng ra, nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh ngoài tường, cách đó không xa có chiếc cầu lơ lửng trên mặt nước, như đai ngọc phiêu dật, tựa cầu vồng nằm sóng, khiến tâm tình người xem rộng mở thông suốt.

Lúc này loáng thoáng truyền đến tiếng đàn sáo, có tiếng nữ tử uyển chuyển ca hát. Lâm Cẩm Lâu nhíu mày, đứng dậy đẩy cánh cửa sổ còn lại, Hương Lan cũng thăm dò nhìn ra, hóa ra Lâm Cẩm Đình rảnh rỗi không có việc gì, tiếp đón đám người Lưu Tiểu Xuyên uống rượu tìm niềm vui ở một chỗ trong vườn tên là “Xuân đài minh nguyệt” Quán. Sau giờ ngọ hết mưa, thời tiết tốt, bèn bày một bàn tiệc ở ngoài thưởng mai đào hạnh. Lại gọi mấy danh kỹ tới đàn hát trợ hứng, nàng thì ôm tỳ bà, nàng thì đánh đàn, có người kính rượu trong bữa tiệc, mỗi người đều tô son điểm phấn đủ kiểu phong tình. Một cô nàng mặc áo bông hoa đào hồng, váy lụa xanh, cầm cái phách bằng gỗ đàn hương đang hát. Có nàng mặc so giáp xanh lá, phượng thoa nửa tá, phấn son lộng lẫy, đang hớn hở nói chuyện, cuối cùng khiến một chúng nam tử cười to, sôi nổi bưng chén rượu uống, nàng kia cũng cùng uống một ly, gương mặt đỏ hơi say, có nam tử không khỏi đã quên tình, kéo nàng kia hôn môi, nàng kia như thẹn thùng, muốn cự còn nghênh, nhóm công tử ồn ào trầm trồ khen ngợi.

Hương Lan sống hai đời, lần đầu thấy cảnh như vậy, nàng trừng mắt, há to miệng hỏi: “Đây...đây là uống hoa tửu sao?” Trước mắt bao người hôn môi đút lưỡi, Hương Lan kinh ngạc không nói được gì.

Lâm Cẩm Lâu nhướng mày, nhìn Hương Lan giật mình thì cảm thấy thú vị, nghĩ thầm thế này đã là gì, chờ rượu qua ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị mới bắt đầu càn rỡ, lấy da^ʍ từ diễm khúc làm tửu lệnh, hoặc đám kỹ nữ thoát y bày ra đủ kiểu trợ hứng, tiểu Hương Lan mà thấy chắc rớt cả mắt xuống!

(1) Giường La Hán:Lan Hương Duyên - Chương 225: Dạo viên(2)Dải lụa có hoa văn cát tường:Lan Hương Duyên - Chương 225: Dạo viên(3) Bạch ngọc quan:Lan Hương Duyên - Chương 225: Dạo viên(4)Hồ Bảo Dương: tên cũ của hồ Sấu Tây Hồ ở Dương Châu.

(5)Nhị Thập Tứ kiều: là cầu đơn có hình vòm, lan can làm bằng hán bạch ngọc.Lan Hương Duyên - Chương 225: Dạo viên