- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Hương Duyên
- Chương 22: Tính toán
Lan Hương Duyên
Chương 22: Tính toán
Đã sang tháng tư, khắp nơi cảnh xuân tươi đẹp.
Từ sáng sớm, Hương Lan đã có chút tâm thần không yên, nắm chặt túi tiền trong tay, lại âm thầm mắng Tống Kha một lượt. Ngó nghiêng nhìn vào phòng, thấy Tào Lệ Hoàn đang nhỏ giọng nói gì đó với Hủy Nhi, nàng bèn mượn cớ đi đun nước, chuồn từ La Tuyết Ổ ra ngoài, đến sườn núi kia đi tìm Tống Kha. Còn chưa đến nơi, đã thấy một thiếu niên cao lớn đứng dưới tán cây đào, không phải Tống Kha lại là ai?
Hương Lan xách váy chạy đến, nhét túi tiền vào tay Tống Kha, nói: “Trả công tử.” Nói xong quay người đi. Tống Kha vội vàng giữ chặt cánh tay nàng: “Ai, ai, cô gấp gáp gì thế?”
Hương Lan tức giận quay đầu, hung hăng quăng cánh tay ra, lại không thể ném được tay Tống Kha ra, cả giận nói: “Sao tôi có thể không vội? Tôi nói dối chạy ra đấy, chờ lát nữa cô nương phát hiện, tôi chịu không nổi!”
Tống Kha ngẩn ngơ, buông lỏng tay, trên mặt mang theo xin lỗi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, là ta nghĩ không chu toàn…”
Hương Lan thấy hắn như vậy, tức giận vơi bớt, đứng yên nói: “Túi tiền đã sửa xong, nếu Tống công tử không có việc gì, tôi xin cáo từ trước.”
Tống Kha cẩn thận nhìn, thấy chỗ thủng của túi tiền đã được sửa lại rất tinh tế, còn thêu lại hoa văn bằng sợi tơ cùng màu, vừa vuông vức lại tinh tế, không nhìn ra ban đầu bị rách, vui sướиɠ nói: “Sửa tốt như vậy!” Nhìn Hương Lan, tươi cười thành khẩn, nói, “Có thể thấy cô mất không ít công sức sửa túi tiền này, ta tất nhiên phải cảm tạ cô.”
Hương Lan vốn định đi, nhưng nghe lời này, tự nhủ: “Ngươi muốn cảm tạ thì cho ta chút bạc.” Mím môi nhìn Tống Kha, không nói gì.
Tống Kha cười nói: “Cho cô bạc chỉ sợ quá tục, đưa cô cái này.” Lấy một túi tiền nhỏ dệt hoa lụa từ trong ngực ra, đưa cho Hương Lan.
Hương Lan vốn định thoái thác một phen, nhưng lại nhớ đến hai ngày mình lo lắng đề phòng sửa túi tiền thì trong lòng hơi bực, ngày đó Tống Kha nhờ nàng sửa túi tiền, nàng mơ màng hồ đồ nhận lời, sửa một nửa mới nhớ ra, nếu mình thoái thác sửa không tốt, Tống Kha có thể thế nào chứ? Nhưng nhìn túi tiền sửa dang dở kia, khẽ cắn môi sửa xong, đốt đèn hao dầu làm việc, lại lo lắng sợ hãi bị người khác nhìn thấy, vì vậy nhận một món đồ tạ lễ của Tống Kha cũng không nhiều lắm. Nghĩ đến đây, nhận túi tiền nhỏ kia, nói: “Nếu như thế, tôi không khách khí nữa, đa tạ Tống công tử khẳng khái.” Vén áo thi lễ, xoay người định đi.
Tống Kha tiến lên hai bước ngăn lại: “Cô không muốn nhìn xem bên trong là cái gì sao?”
Hương Lan có chút bực, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cười cười của Tống Kha, gương mặt tuấn tú như tiên trời cười rộ lên càng thêm phong thái hơn người, Hương Lan cũng ngẩn ngơ, nghĩ thầm: “Tống công tử này có vẻ ngoài đẹp trai, phong thái cũng tốt, khó trách mấy tiểu thư Lâm gia đều chờ mong thương nhớ.” Nàng ngẩn ngơ, cơn giận xẹp hết.
Tống Kha thúc giục nói: “Mau mở ra nhìn đi, xem có thích không.”
Hương Lan hết cách, đành phải nghe lời mở túi tiền nhỏ ra, đổ ra nhìn, thấy bên trong là một con ếch xanh nhỏ bằng thuý ngọc, trong sáng thủy nhuận, là một nguyên liệu cực tốt, tuy chạm trổ thường thường nhưng lại có vẻ mộc mạc ngây thơ, đáng yêu. Hương Lan “A” một tiếng, yêu thích ngó trái ngó phải, lẩm bẩm nói: “Thường thấy đồ chơi bằng thuý ngọc, nhưng thú vị thế này thì không nhiều lắm.”
Tống Kha thấy Hương Lan thích, nhếch miệng: “Vật nhỏ này là ta khắc chơi lúc nhàn rỗi, cô thích là tốt rồi.”
Hương Lan thấy lời này thật ái muội, mới phát hiện mình dựa sát Tống Kha quá, vội vàng lùi lại hai bước, lấy lại bình tĩnh nói: “Nô tì tạ ơn Tống công tử thưởng, nếu không có chuyện gì nữa thì nô tì đi trước đây.”
Tống Kha nhíu mày, vừa rồi hai người trò chuyện qua lại đã có vài phần quen thuộc và thân mật, giờ nàng lại tự xưng “nô tỳ”, còn gọi hắn là “Tống công tử” có vẻ xa lạ, trong lòng quýnh lên, lại tiến lên ngăn Hương Lan lại, nói: “Chậm đã, khăn của cô còn ở chỗ ta.”
Hương Lan thế mới nhớ ra lần trước cho hắn mượn khăn để lau áo bẩn, Tống Kha vẫn chưa trả lại, xòe tay đòi: “Nếu như thế thì mau trả nô tì.”
Trên mặt Tống Kha lộ ra vẻ vô tội, xòe hai tay nói: “Ta quên mang theo rồi.” Hương Lan có chút bực, Tống Kha vội vàng thêm một câu: “Chi bằng giờ Tỵ ngày mai cô lại tới đây, ta mang khăn trả lại cô nhé?”
Hương Lan thu tay về, nhàn nhạt nói: “Được rồi, chẳng qua chỉ là một chiếc khăn, nô cũng không cần, Tống công tử thiêu đi.” Vừa nói vừa muốn đi.
Tống Kha giang tay ngăn lại, trên mặt vẫn mỉm cười, nói: “Chi bằng như vậy, coi như cô tặng khăn cho ta, ta lấy một thứ đổi với cô.” Cho tay vào tay áo, lấy ra một đóa hoa lụa màu trắng.
Hương Lan sửng sốt, Tống Kha có chút đắc ý, đưa hoa lụa đến trước mặt Hương Lan nói: “Đóa hoa lụa này đẹp hơn hoa giấy trên đầu cô nhiều.”
Hương Lan nhận đóa hoa lụa rồi nhìn kĩ, thấy bên trái đóa hoa kia có một chấm đen, nàng từng dùng bút lông quẹt một chấm làm ký hiệu trên bông hoa bị mất kia, thì ra Tống Kha nhặt được nó.
Tống Kha nhìn Hương Lan, thấy nàng cúi đầu, đôi mi rủ xuống, hàng mi dày phủ xuống đôi mắt, không gì so được với vẻ tao nhã này, Tống Kha nhìn đến có chút giật mình, lẩm bẩm nói: “Bông hoa này rơi, đúng lúc ta nhìn thấy, không biết đây có tính là có duyên không?”
Hương Lan nghe lời này càng thấy kỳ cục, cười xa cách: “Tống công tử đã đưa vật về với chủ, nô tỳ xin cảm tạ.” Vén áo hành lễ, lại phải đi.
Lúc này, Tống Kha không cản, chỉ ở sau lưng hỏi một câu: “Ta còn chưa biết tên cô là gì?” Hương Lan định giả vờ không nghe thấy, Tống Kha lại lớn tiếng nói, “Nếu cô không nói, ta sẽ đi La Tuyết Ổ hỏi thăm đấy.”
Hương Lan thầm mắng một tiếng đáng giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, không tình nguyện nói: “Tôi tên Hương Lan.” Nói xong xách váy chạy như bay.
Sắp đến La Tuyết Ổ, Hương Lan dừng chân, sửa sang lại mái tóc và quần áo, xách nửa ấm nước từ phòng trà, chậm rãi đi trở về. Mới vừa vào cửa, thấy Hủy Nhi tựa ở cửa kẹp hạch đào ăn, liếc Hương Lan, cười lạnh nói: “Sáng sớm đã không thấy người, điên chỗ nào vậy?”
Hương Lan nhỏ giọng nói: “Đi đun nước.” Lách mình đi vào thêm trà.
Hủy Nhi nhìn bóng lưng Hương Lan hừ một tiếng, phun vỏ hạch đào trong miệng xuống đất, hếch mặt lên ám chỉ với Tào Lệ Hoàn mới đi ra từ phòng ngủ, nói: “Cô cũng không quản nó, suốt ngày chỉ biết đi ra ngoài điên.”
Tào Lệ Hoàn nói: “Trước mắt còn phải dỗ nó làm nhiều việc, ta thấy con nhãi kia không cần mẫn bằng lúc trước, nếu lại mắng nó, nó phiền lòng rồi thêu không tỉ mỉ thì không tốt.”
Hủy Nhi khinh thường nói: “Sợ cái gì, nếu nó dám lười biếng dùng mánh lới thì bảo mợ Lâu đuổi nó ra ngoài!”
“Hiện giờ Đại phu nhân đã trở về, tiếng nói của chị ta không được như trước.” Tào Lệ Hoàn khôn khéo nói, “Xét đến cùng Hương Lan vẫn là nha đầu Lâm gia, nếu chúng ta muốn đánh muốn mắng cũng phải để ý, em vẫn nên ít trí khí với tiểu nha đầu kia đi, ta hỏi em, việc ta giao cho em làm thế nào rồi? Làm xong, đó mới là đường ra lâu dài của chúng ta.”
Hủy Nhi hạ giọng nói: “Đã làm theo những gì cô nương nói, một câu đều không nói sai.” Lại có chút nghĩ mà sợ, nói: “Cô nương, vạn nhất bị điều tra ra chuyện này…”
“Em yên tâm đi, không tra ra được!” Tào Lệ Hoàn chém đinh chặt sắt nói, “Lại nói điều tra ra thì thế nào? Còn có thể ăn tươi nuốt sống chúng ta chắc? Nếu không thành công thì dọn hết đệm chăn đồ đạc, chúng ta trực tiếp chạy lấy người là được. Sự tình đã đến bước này, không làm cũng phải làm, dứt khoát cứ đánh bạc một phen.” Thấy Hủy Nhi co rúm lại, vỗ tay nàng nói, “Em cứ yên tâm, xảy ra chuyện đã có ta đây.”
Hủy Nhi thở dài, chần chờ nói: “Cô…cô nương, người đã đính thân với công tử Nhậm gia, sao không chờ gả qua đó, dù Nhậm gia neo đơn chút, nhưng Nhậm công tử là người dịu dàng biết đau người, trông giữ ruộng đất qua ngày cũng bình an, cô nương cần gì phải…”
Tào Lệ Hoàn không nói, xuất thần nhìn chằm chằm chiếc chén thanh hoa tráng men gốm đỏ trên bàn, bỗng nhiên cầm chén đưa tới trước mặt Hủy Nhi nói: “Ta hỏi em, nếu cha mẹ ta không mất, căn nhà ở quê quán Dự Châu của chúng ta, có cái chén như thế này để dùng sao?”
Hủy Nhi sửng sốt, lắc lắc đầu.
Tào Lệ Hoàn chỉ vào bốn phía: “Có giường chạm vàng, có bình phong khảm trai khảm bảo, có cái bình hoa sứ Châu Thành trên bàn kia không? Tuy ta có vài chiếc xiêm y thể diện, nhưng một bàn tay là đếm ra, còn bất kỳ bộ xiêm y nào của Lâm Đông Khởi đều là gấm vóc dệt lụa hoa thượng hạng, ít nhất phải bốn mươi lượng bạc!” Tào Lệ Hoàn càng nói mặt càng hồng, đôi mắt sáng kinh người, “Ta cho rằng tòa nhà ba cổng lúc trước của mình là khí phái, tới Lâm gia mới biết tòa nhà ở Dự Châu kia quả thực như lều heo, hoa viên của phủ thì như tiên cảnh, ta không biết lại có người có thể sống trong phú quý như vậy…Hủy Nhi, lúc ấy ta đã nói với bản thân, nếu không tìm được nhà kết thân tốt hơn Lâm gia thì ta tuyệt đối không dọn khỏi Lâm gia! Bộ trâm vàng hồng bảo thạch mẹ cho ta, há có thể tiện nghi tiện nhân Triệu Nguyệt Thiền kia!”
Hủy Nhi muốn nói lại thôi: “Nhưng…nhưng việc này dù có thành công, cô nương cũng chỉ có thể làm thϊếp cho cậu Đình mà thôi, người khác còn nói ra nói vào, có lẽ cả đời cô nương đều không dám ngẩng đầu, đến Nhậm gia thì sẽ làm phu nhân, này…”
“Đó là về chuyện về sau! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chẳng phải ta cũng đã vượt qua nhiều sóng to gió lớn lúc đầu sao? Hủy Nhi, em cũng từng gặp cậu Ba rồi, mặt mày ngũ quan tuấn tú không nói, giơ tay nhấc chân thế kia mới là khí khái công tử đại gia, so sánh với anh ấy thì Nhậm Vũ chỉ là cái rắm.” Tào Lệ Hoàn khảy vòng trên cổ tay, “Ngay cả khi Nhậm gia coi ta là tôn Phật cúng bái, nhưng xiêm y bốn mùa một năm của nhà bọn họ có dệt lụa hoa, áo lông, áo ngắn gấm vóc không, có được uống rượu trong cung ban cho không?”
Hủy Nhi ngập ngừng nói không nên lời, vẻ mặt có chút ngốc ngốc, tươi cười trên mặt Tào Lệ Hoàn có chút mê ly: “Càng chớ luận Nhậm Vũ là kẻ không thông minh, đọc sách không giỏi, làm buôn bán cũng không thành, đọc sách mười mấy năm vẫn là đồng sinh…Ta ba hoa chích choè với bên ngoài là Nhậm gia nhân khẩu đơn giản, dễ hầu hạ, là nhà bổn phận, giàu có, có nhà cửa có đồng ruộng, nói Nhậm Vũ bổn phận thành thật, tính tình lại tốt, kỳ thật…kỳ thật đều là vì giữ thể diện cho mình thôi, rốt cuộc như thế nào, lòng ta như gương sáng, chẳng qua nói nhiều, cũng có thể lừa dối bản thân mình, giống như mình rất vừa ý việc hôn nhân này…”
Hủy Nhi thấy biểu tình Tào Lệ Hoàn thảm đạm, không nhịn được mở miệng: “Cô nương…”
Tào Lệ Hoàn lắc đầu: “Dù ta mạnh mẽ có khả năng, nhưng chung quy vẫn phải trông cậy vào nam nhân đắc lực, Nhậm Vũ là kẻ hèn nhát, về sau đừng nói khảo công danh để vợ con hưởng đặc quyền, ta thấy hắn còn không thể kinh doanh tốt tổ nghiệp.”
Tào Lệ Hoàn dần dần nói nhỏ đi, hai người yên lặng không nói gì, bỗng nhiên Tào Lệ Hoàn ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ta cũng là tiểu thư nhà vọng tộc, dựa vào cái gì mà một đứa con vợ lẽ như Lâm Đông Hoàn có thể gả cho con cháu nhà quan lại, ta là con vợ cả lại phải thành thân với con nhà nghèo? Dù làm thϊếp Lâm gia thì cả đời này cũng được hưởng vinh hoa phú quý…Hừ, ta mà làm thϊếp của Lâm gia, kẻ nào dám coi ta là thϊếp thất? Về sau sớm hay muộn vị trí phu nhân vẫn là của ta!”
Ánh mắt Tào Lệ Hoàn sắc bén, ẩn lộ vẻ tàn nhẫn. Hủy Nhi nghĩ sau này Tào Lệ Hoàn ở lại Lâm gia, đối chính mình cũng chỉ có chỗ tốt, bèn tha thiết đổ một chén trà nhỏ cho Tào Lệ Hoàn, vắt hết óc bày mưu tính kế cho chủ nhân.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Hương Duyên
- Chương 22: Tính toán