Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 209: Hoan tràng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Cẩm Lâu đã chán ngấy. Lư Thiều Đường đánh Thái Cực cả đêm, người này lòng muông dạ thú, không phải người lương thiện, mấy năm nay bị hắn chèn ép lợi hại, hiện giờ hắn khống chế hai phần ba binh lực quân đội vùng này, nhổ hơn nửa căn cơ lão Hầu gia từng mai phục. Nhưng Lư Thiều Đường cũng không thiếu ghê tởm hắn, hắn đánh thắng quân công, thằng nhãi kia một binh một tốt không ra cũng muốn phân một ly canh, cho thấy là nghèo điên rồi. Lần trước hắn hung hăng thu thập tên kia, rút hai nanh vuốt đắc lực của hắn, hai người kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, hiện giờ ai mẹ nó kiên nhẫn nói phong hoa tuyết nguyệt với thằng oắt này.

Lâm Cẩm Lâu chán đến chết gắp đồ ăn. Ngày mùa đông, ăn một miếng rau xanh còn hiếm có hơn ăn thịt, hắn nheo mắt nhai kỹ, nghe mấy người kia đang nói chuyện tầm phào, con hát nhà ai hay, ai nạp vợ bé xinh đẹp, nhà ai được hàng trên biển, nhà ai có con ngựa tốt. Lâm Cẩm Lâu ngáp, nếu nói phong hoa tuyết nguyệt này thì hắn thà về nhà ôm mỹ nhân như hoa như ngọc trò chuyện, dù mỹ nhân kia cổ hủ chẳng khác gì lão phu tử học đường, nghe hắn ghẹo hai câu đã đỏ mặt, gương mặt nhỏ xinh xắn như thoa phấn, ngắm thì thoải mái, trêu đùa cũng có hứng thú, khiến người muốn hôn một cái. Nhưng chợt nhớ ra bây giờ Hương Lan đi cùng Tần thị tới chùa, phải ngày mai mới về. Đêm trước khi đi, hắn đè Hương Lan lăn lộn hồi lâu trên giường đến mức giường sắp sụp, hiện giờ nhớ tới tư vị kia còn cảm thấy mất hồn.

Đang xuất thần, nghe thấy bên tai có người mềm mại nhẹ nhàng nói: “Gia uống nhiều rượu à? Sau bếp có canh giải rượu đấy, đại gia có muốn dùng một chén không?”

Lâm Cẩm Lâu quay đầu nhìn, đôi mắt ngập nước của Vân Trụy chớp chớp nhìn hắn. Lâm Cẩm Lâu xua tay, đứng dậy ra ngoài giải quyết, Vân Trụy vội theo sau hầu hạ hắn. Đến sao gian cách vách, Lâm Cẩm Lâu qua sau bình phong, Vân Trụy vội vàng quỳ xuống đất, cởϊ áσ choàng của Lâm Cẩm Lâu, bỏ đai lưng thắt trên eo, lỏng quần, móc vật kia rồi giơ cao để hầu hạ Lâm Cẩm Lâu trút nước, mặt nàng đỏ ửng tim đập nhanh.

Xong việc lại quỳ chỉnh quần áo cho hắn, như có như không xoa nắn hai cái, vật to lớn kia hơi cứng, Lâm Cẩm Lâu là người phong lưu, còn có gì không rõ, khẽ cười một tiếng, nắm cằm Vân Trụy, ngả ngớn nói: “Đồ lẳиɠ ɭơ, muốn quyến rũ gia ư?”

Vân Trụy mềm giọng run run nói: “Cầu đại gia thương tiếc, nô một lòng say mê...”

Lâm Cẩm Lâu nhìn đôi mắt hạnh liếc mắt đưa tình, miệng nhỏ đo đỏ, có chút ý động. Vân Trụy tuy bộ dáng đẹp, nhưng rốt cuộc không bì được với nhan sắc của Hương Lan, càng không linh tú dịu dàng bằng Hương Lan, hiện giờ có làm một lần với nàng cũng chỉ như nếm thử ăn vặt. Vài ngày trước, đám Sở Đại Bằng sống chết kéo hắn ra ngoài uống rượu, đáp tạ hắn cho mấy người góp bạc buôn muối, trong bữa tiệc rót nhiều hắn hai chung, lại kêu kỹ nữ Vân Trụy quyến rũ lại đây đàn hát. Hắn uống nhiều rượu, lúc ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có đôi tay xoa xoa phía dưới của hắn, vuốt ra lửa, hắn hưởng thụ một hồi. Hôm sau thấy Vân Trụy ngủ bên người, mới biết mấy tiểu tử kia vì nịnh bợ hắn mà riêng hiếu kính cái non. Chẳng qua nhân duyên sương sớm một hồi. Ngày hôm sau hắn về nhà, chỉ là Vân Trụy này cùng hắn một lần, đám Sở Đại Bằng cũng không rõ ý của vị gia này, bèn tiêu bạc bao Vân Trụy.

Vân Trụy này cũng thức thời, biết điều, ngoan ngoãn nghe lời, hiểu ánh mắt, lại có giọng nói trong trẻo. Ngẫu nhiên Lâm Cẩm Lâu có xã giao sẽ bảo nàng ra tiếp khách, cũng khiến bữa tiệc rạng rỡ không ít. Thường xuyên qua lại, mỗi người đều biết Vân Trụy là tân hoan của Lâm Cẩm Lâu ở Di Hồng Viện.

Vân Trụy thấy Lâm Cẩm Lâu im lặng nhìn nàng thì cắn răng. Từ khi Lâm Cẩm Lâu ngủ đêm đầu của nàng thì không ngủ lại nữa, thỉnh thoảng uống nhiều rượu, chỉ dặn dò người khác không được phép quấy rầy, nằm xuống là ngủ, trời chưa sáng đã đi, một tháng không tới được hai lần. Nhưng tú bà nói nàng tốt số, chuyến đầu treo thẻ bài đã tiếp được vị khách như vậy, về sau chỉ sợ khó gặp người như vậy, nàng thấy Lâm Cẩm Lâu anh tuấn uy vũ, ra tay lại rộng rãi, càng thêm bảy tám phần tình ý, lần này tất muốn dùng mọi thủ đoạn khiến hắn thời thời khắc khắc vướng ở chỗ này. Bèn đánh bạo, vươn tay ngọc nhỏ dài tìm vào quần áo Lâm Cẩm Lâu.

Du͙© vọиɠ của Lâm Cẩm Lâu dâng lên, nhấc Vân Trụy lên, hôn miệng nhỏ của nàng, hôn xong mới ngửi thấy mùi son phấn trên người nàng, không làm người sảng khoái giống mùi hương như có như không trên người Hương Lan, lột xiêm y vén yếm, thấy vυ" kia nhòn nhọn, tản ra phía ngoài, người thì lưng dài chân ngắn, có chút mất khẩu vị. Lâm Cẩm Lâu nghĩ đến dáng người mạn diệu, đôi nhũ hoa vừa tròn vừa vểnh, ong eo chân dài, cả người trắng bóc trơn trượt mềm mại của Hương Lan, nhìn lại người trong ngực thì hết hứng, đặt người xuống, buông tay, nói: “Về đi, đằng trước còn có khách.” Tự mình chỉnh tốt xiêm y đi về.

Vân Trụy vốn đang xấu hổ muốn thừa hoan, nghe lời này thì ngẩn ra, thấy Lâm Cẩm Lâu đã đi rồi thì thầm hận, đành phải chỉnh quần áo rồi đi theo về.

Lâm Cẩm Lâu sai người dâng một ly trà, bưng lên uống một ngụm, Sở Đại Bằng đang ngồi bên trái hắn, lặng lẽ nhích lại gần, nhỏ giọng cười nói: “Ca ca vừa rồi làm gì đấy? Đệ còn tưởng còn phải lúc nữa, không ngờ lại nhanh như vậy...Chậc, phủ đệ còn có bình rượu hổ tiên, bữa nào đưa tới cho ca ca nhé?”

Lâm Cẩm Lâu mắng: “Lăn! Gia đi tiểu.”

Sở Đại Bằng cười như tên trộm: “Còn gạt đệ à, ca ca đi tiểu thì son phấn trên cổ huynh từ chỗ nào thế?”

Lâm Cẩm Lâu giơ tay sờ, quả nhiên thấy đỏ, liếc mắt nhìn Vân Trụy, nói với Sở Đại Bằng: “Không cần bao nàng nữa, dù gì cũng hầu hạ ta một hồi, thay ta trọng thưởng nàng.”

Sở Đại Bằng minh bạch, nghĩ thầm không biết Vân Trụy chọc vị gia này không thoải mái ở chỗ nào, lập tức ngồi thẳng, cười nói: “Gần đây ca ca không thường đến chỗ phong nguyệt nên không biết, trước khi Vân Trụy treo thẻ bài đã thanh danh vang dội, có một thương nhân buôn muối họ Quách sớm muốn bao, còn nói muốn mua về, nếu Vân Trụy có phúc, được chuộc ra ngoài làm tiểu thϊếp cũng chưa biết chừng.”

Chưa dứt lời, nghe một trận tiếng bước chân thịch thịch lên thang lầu, ngay sau đó cửa “Rầm” đẩy ra, thân binh Hồ Lai của Lâm Cẩm Lâu phong trần mệt mỏi bước vào, ôm quyền hành lễ nói: “Tướng quân, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Lâm Cẩm Lâu thấy hắn nôn nóng, đứng dậy cùng hắn ra cửa. Hồ Lai nói nhỏ vào tai Lâm Cẩm Lâu, trong lòng Lâm Cẩm Lâu đột nhiên giật mình, nhất thời biến sắc, túm cổ áo Hồ Lai, lạnh lùng nói: “Ngươi! Nói! Cái! Gì!”

Lâm Cẩm Lâu thịnh nộ như bão tố, vẻ mặt Hồ Lai đưa đám, nghĩ bụng sao mình lại xui xẻo nhận việc này, lại phải chú ý để người khác không nghe được lời này, nói nhỏ: “Tướng quân, từng câu của tại hạ đều là thật, nếu dám nói bậy thì quân pháp xử lý!”
« Chương TrướcChương Tiếp »