Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 205: Pháp sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tri Xuân Quán lại có hai nha hoàn bị bệnh, đều ở cùng phòng với Chi Thảo, sau đó liên tiếp ba, bốn người bị bệnh, mỗi người đều thấy bất an, tình cảnh Tri Xuân Quán bi thảm, Lâm Cẩm Lâu vẫn bình tĩnh, giống như không để bụng việc này, sai người thu dọn đồ đạc, đưa lão thái gia, lão phu nhân, Tần thị, Vương thị và anh chị em đến thôn trang. Mọi việc của phủ Lâm đều qua tay hắn xử trí, nghiêm lệnh mọi người không được ra ngoài đi lại, tùy ý ra vào, chỉ có gã sai vặt và các bà hầu từng bị đậu mùa qua lại, ra ngoài. Có hắn trấn trận, toàn bộ Lâm gia đều yên tĩnh lại.

Lâm Cẩm Lâu giữ Hương Lan lại, ban đêm mây mưa xong thì đầy người mồ hôi, nhéo mặt nàng, cười hì hì nói: “Gia để nàng lại, có sợ không? Gia suy nghĩ, dù có chết, hai ta cũng nắm tay xuống hoàng tuyền, gia hiếm lạ nàng như vậy, nàng có vui không?”

Hương Lan bị Lâm Cẩm Lâu lăn lộn nửa đêm, đã sớm mệt đến không mở mắt ra được, nghe xong lời này một chút đều không cao hứng, nghĩ hiện giờ mình bị Lâm bá vương tù ở bên cạnh đã uất ức, chết còn không thể buông tha nàng sao? Nhưng hôm nay nàng thông minh, không dám trêu chọc Lâm Cẩm Lâu, chỉ mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Lâm Cẩm Lâu vốn định đùa nàng, thấy đôi mắt tròn xoe của Hương Lan mở to không lên tiếng, cảm thấy có chút không thú vị, nói: “Gia cũng từng bị đậu mùa, bị bệnh xử lý sớm thì sẽ không lớn chuyện. Người hầu lại vào phủ làm việc từ nhỏ, trong phủ đều dự phòng bệnh đậu mùa, chỉ có Anh Ca yếu đuối mới không chống đỡ được. Tri Xuân Quán đã cấm ra vào, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được. Qua mười ngày nửa tháng, nếu không có ai sốt, tai họa lần này sẽ qua.” Dứt lời vén màn lên gọi trà.

Chỉ nghe bên ngoài có động tĩnh, Tử Đại cầm ấm đồng vào, đổ trà ra chén, cẩn thận bưng đến mép giường.

Lâm Cẩm Lâu ngồi dậy, chăn trượt thẳng xuống bụng, ngực trần cường tráng vén mành nhận trà uống một hơi. Tử Đại thấy hắn cao lớn, lưng dài vai rộng, cơ bắp trên cánh tay giơ bát trà gồng lên, một giọt mồ hôi từ cổ lăn xuống, nàng trợn mắt há hốc mồm, tứ chi vô lực, đỏ mặt, trong lòng loạn nhảy, cả người nóng cháy.

Vì trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ nên Lâm Cẩm Lâu chỉ biết có một nha hoàn vào, nghĩ là Liên Tâm hoặc Xuân Lăng nên không để ý, cũng chưa nhìn rõ ràng. Uống một chén lại mệnh rót thêm. Tử Đại lấy lại tinh thần, vội rót thêm một chén. Lâm Cẩm Lâu bưng trà đi lay Hương Lan, nói: “Dậy uống một hớp.”

Hương Lan mệt đến mức không còn sức cử động đầu ngón tay, Lâm Cẩm Lâu nổi hứng, dùng thủ đoạn đa dạng, ban đầu Hương Lan còn ngượng ngùng, sau thì mệt đến mức không rảnh lo thấy thẹn, chỉ nhắm mắt mê mê tỉnh tỉnh.

Lâm Cẩm Lâu lắc nàng vài cái, thấy Hương Lan giả chết, nói: “Mau ngồi dậy uống một ngụm. Chẳng lẽ để gia mớm cho nàng?”

Hương Lan nghĩ trong phòng còn nha hoàn, vội vàng mở mắt ra, ngồi dậy miễn cưỡng uống một ngụm rồi nằm ngay xuống. Lâm Cẩm Lâu cười ha ha hai tiếng, uống nốt chỗ trà còn lại, vươn cánh tay khỏi màn, đưa chén trà ra ngoài.

Tử Đại vội vàng nhận lấy, đứng bên ngoài hồi lâu, nghe trong màn Lâm Cẩm Lâu nói nhỏ, sau một lúc lâu Hương Lan mới nửa ngủ nửa tỉnh ứng một tiếng, nàng thổi tắt ngọn nến, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Nàng vừa ra khỏi cửa thì thấy Tuyết Ngưng đứng ở cửa, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta. Vì Lâm Cẩm Lâu không thích Tử Đại nên tuy nàng ta là nha hoàn hạng nhất nhưng không được phép vào phòng ngủ, trực đêm buổi tối chỉ có Liên Tâm, Đinh Lan, Tuyết Ngưng và Xuân Lăng. Đêm nay đến phiên Tuyết Ngưng trực đêm, sau nửa đêm nàng cảm thấy đau bụng nên vội đi nhà xí, đúng lúc Tử Đại nửa đêm khát nước, đi phòng trà đổ nước, đúng lúc nghe thấy Lâm Cẩm Lâu gọi người nên lập tức vào phòng.

Tuyết Ngưng thoáng thấy Tử Đại cầm ấm vào phòng, hoảng vô cùng, lại sợ Lâm Cẩm Lâu tức giận, đành phải lo lắng đề phòng canh giữ ở cửa, thấy Tử Đại ra ngoài thì nén giận nói: “Bà chị cần mẫn thật, lần sau không dám phiền chị.”

Tử Đại cười ấm áp, nhỏ giọng nói: “Không biết vừa rồi cô em điên chỗ nào vậy, tôi nghe Đại gia gọi người mới đi vào, em không cần cảm tạ tôi.” Nói xong đẩy cánh tay Tuyết Ngưng, thong thả ung dung đi ra ngoài.

Tuyết Ngưng tức giận cắn răng.

Qua mấy ngày, Tri Xuân Quán khiêng thi thể Chi Thảo ra ngoài, phủ Lâm lại chết liên tiếp hai người, sau đó không có người ra đậu mùa nữa. Hương Lan tụng kinh cầu nguyện sớm tối, lại tìm gã sai vặt từng bị ra đậu đi đưa ăn đưa uống cho đám người Anh Ca. Đúng lúc trước cổng trong có một gã sai vặt, vì béo tròn nên mọi người đều gọi là tiểu Trư nhi, vì từng bị đậu nên mặt rỗ, e các chủ nhân không thích nên chỉ làm chút việc nặng, thời gian này lại được sai bảo, làm việc dưới hành lang. Nghe nói Hương Lan tìm người làm việc, lập tức vội vã thấu lên, trở về báo: “Chị Anh Ca nghe nói cô nương tặng đồ cho nàng, khóc một hồi, bảo nô tài đứng ngoài cửa sổ, nói với nô tài, cô nương tốt bụng, nàng ở trong phủ ngần ấy năm, duy nhất tin tưởng cô nương. Nói nàng có hai mươi lượng bạc riêng, còn có chút trang sức, đều để ở hộp nhỏ dưới giường nàng. Sau khi nàng mất, Lâm gia sẽ cho nhà nàng chút bạc. Nếu nàng mất, cầu cô nương cầm chỗ bạc và trang sức giao cho em trai út của nàng, nàng sợ người nào tay chân không sạch sẽ tham đồ vật của mình, cũng sợ bạc rơi vào tay chị dâu, cha nàng sẽ không có tiền chữa bệnh, anh trai nàng cũng không có cơm ăn.”

Hương Lan thấy khó chịu, nàng nhìn ra ngày xưa Anh Ca cố tình nịnh bợ lấy lòng nàng, trong lòng không được tự nhiên, nhưng đều là người đáng thương thôi, Anh Ca có chỗ đáng thương, nàng cũng vậy, có thể đối tốt với nhau, cần gì phải khó xử lẫn nhau, cứ không nóng không lạnh như vậy. Tuy nàng và Anh Ca không tính thân thiết, lại cũng coi như hợp ý. Hiện giờ nghe Anh Ca công đạo hậu sự, Hương Lan thở dài vài tiếng, cách mành nói với tiểu Trư nhi: “Cậu trở về nói với nàng, tôi đồng ý.” Lại mệnh Xuân Lăng lấy bao lì xì thưởng hắn.

Buổi tối một ngày, hết canh ba, Lâm Cẩm Lâu vẫn soi đèn xem công vụ, Hương Lan nằm trên giường nửa ngủ nửa không, chợt nghe cửa thứ hai vang lên tiếng kẻng, có bà hầu ở cửa đưa tin: “Anh Ca cô nương mất rồi.”

Hương Lan lắp bắp kinh hãi, lập tức ngồi dậy, Lâm Cẩm Lâu đứng dậy đi. Một lát sau, Thư Nhiễm trở về nói: “Vì mất do đậu mùa nên thi thể không thể chôn, vội vàng khiêng đi thiêu, lưu trữ tro cốt để quàn, Đại gia niệm nàng từng hầu hạ mình, cất nhắc nàng lên di nương. Đã sớm chuẩn bị quan tài, mọi thứ một mực không thiếu.”

Hương Lan nói lại chuyện Anh Ca phó thác cho nàng, nói: “Chị tốt ơi, em không qua được bên kia, còn phải nhờ chị giúp em suy nghĩ.”

Đây là lần đầu Hương Lan nhờ Thư Nhiễm làm việc, Thư Nhiễm lập tức vỗ ngực đáp ứng, lại khen Hương Lan tâm địa Bồ Tát vân vân. Không bao lâu, quả nhiên cầm một bao bạc và trang sức về, lại nói: “Người nhà Anh Ca đã tới, đang quỳ gối tạ ơn Đại gia.”

Hương Lan nói: “Nhà nàng tới ai?”

Thư Nhiễm nói: “Anh trai chị dâu nàng, còn có một cậu em út tên là Chiêu Nhi, mười tuổi, làm việc chỗ ông Hai.”

Hương Lan thêm bốn mươi lượng vào túi bạc, sai người gọi Chiêu Nhi tới, nói với thằng bé: “Chị gái em cùng tôi có cũ, trước khi lâm chung phó thác tôi đưa vốn riêng của nàng cho em, bao này là đồ của nàng, em cất cho kỹ. Về sau nếu khó khăn thì tới tìm tôi.”

Chiêu Nhi hơi giống Anh Ca, khóc đến đôi mắt đỏ bừng, quỳ xuống khấu đầu cho Hương Lan, nói: “Cô chủ Bồ Tát, Chiêu Nhi khấu đầu tạ ngài, vĩnh viễn nhớ kỹ đại ân của ngài.” Lau nước mắt đi, tạm thời không nhắc tới.

Chiêu Nhi đi rồi, Hương Lan khép lại xiêm y nằm trên giường, mơ mơ màng màng. Chợt thấy Anh Ca đi vào nói với nàng: “Em Hương Lan, ta đi đây, em có tình có nghĩa, đồng ý giúp ta, sau này nhà chúng ta sẽ báo đáp.”

Hương Lan giật mình, mở mắt ra lại thấy Lâm Cẩm Lâu đi vào, nơi nào có bóng dáng Anh Ca.

Lại qua hơn mười ngày, phủ Lâm không có người nóng lên ra đậu, gần đến cuối năm, Lâm Chiêu Tường mệnh con trai, con dâu dọn về Lâm gia. Tần thị mới trở về liền muốn cả nhà đi Tê Hà Tự làm lễ cầu an.

“Lúc này trong nhà đã chết bảy tám người, vẫn luôn lo lắng đề phòng, còn không biết bên ngoài truyền thành kiểu gì. Trước đó chị đã đến trong miếu hứa nguyện, lúc này mãn nguyện, phải làm đại pháp sự mới tính viên mãn. Lần này lão phu nhân cũng đi.” Tần thị nói, “Lăng tỷ nhi càu nhàu với ta, nói lần trước đi trong miếu không thú vị, không được xem diễn. Lần này Tê Hà Tự có lầu cao có thể dựng sân khấu xướng một hồi.”

Vương thị nói: “Nàng con nít con nôi biết cái gì, mạng người trong nhà quan trọng, chỉ biết bướng bỉnh xem náo nhiệt.”

Tần thị trêu ghẹo nói: “Sắp đính thân, đã là đại cô nương, Lăng tỷ nhi gần đây đoan trang văn nhã không ít, cũng ít nói đi, rất ra dáng người sắp xuất giá.”

Lâm Đông Lăng đỏ mặt, mọi người đều cười. Lâm Đông Tú lại lặng lẽ quay đầu đi, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Tần thị tống cổ Tường Vi đi Tri Xuân Quán, báo cho Hương Lan là nàng cũng đi theo. Tường Vi cười nói: “Phu nhân còn nói muốn để cô nương ngồi cùng xe với ngài ấy đấy!”

Xuân Lăng vội hỏi: “Tử Đại có đi không?”

Tường Vi nói: “Phu nhân không hỏi nàng, nhưng Hàn mụ mụ có cầu phu nhân, phu nhân cũng đồng ý sẽ mang nàng đi.”

Tường Vi đi rồi, Xuân Lăng vỗ tay cười nói: “Nhìn thấy không, đường dài mới biết sức ngựa, phu nhân cũng nhìn ra Tử Đại là hồ ly tinh. Hiện giờ phu nhân đặc biệt kêu cô nương ngồi cùng, đây là muốn cất nhắc cô nương.”

Hương Lan thầm lắc đầu. Nàng không quan tâm Tần thị dùng thuật ngự nhân gì, nhưng bị đè nén trong phủ lâu như vậy, có thể ra ngoài giải sầu cũng tốt.

Đến ngày đi Tê Hà Tự, ngựa xe tấp nập trước cửa phủ Lâm. Hương Lan và Tần thị ngồi một chiếc, cả đường không nói chuyện, ngẫu nhiên Tần thị muốn uống trà, Hương Lan sẽ bưng chén, hoặc bỏ thêm hương hoa mai vào lò sưởi tay của Tần thị, rồi sau đó ngồi lẳng lặng một góc xe ngựa. Tần thị lại dễ thân rất nhiều, ngẫu nhiên hỏi Hương Lan hai câu, không lãnh đạm như trước kia. Hương Lan âm thầm kinh ngạc, lại không biết Tần thị biết được nàng giúp đỡ Anh Ca nên thêm vài phần hảo cảm với nàng. Kỳ thật Tần thị cũng thừa nhận, vài ngày trước, Hương Lan ở trong viện nàng, tuy không khiến người thích, chỉ im ắng ngốc tại chỗ đó, nhưng giơ tay nhấc chân đều là bộ dáng tiểu thư khuê các, ngay cả con gái ruột của nàng cũng không bì được. Hơn nữa Hương Lan biết văn biết vẽ, tính tình cũng dịu ngoan, là người khó đến. Có lẽ do cô gái này quá xuất sắc lóa mắt, hoặc bởi vì con trai mình ép người ta vào cửa làm thϊếp, nên trong lòng Tần thị không yên ổn.

Lâm Cẩm Lâu cưỡi ngựa hộ tống, đến Tê Hà Tự, phương trượng trong chùa đã dẫn các hòa thượng ra ngoài nghênh đón từ sớm, Lâm Cẩm Lâu vội mang theo đám chấp sự, quản sự và con cháu trong tộc xã giao.

Tần thị lễ Phật thế nào, thăm viếng ra sao tạm thời không nhắc tới, Lâm Cẩm Lâu ở chùa miếu xoay một chuyến, lại mệnh hộ viện trong nhà bảo vệ chùa miếu, đến chỗ Hương Lan dặn dò: “Hầu hạ phu nhân cho tốt, gia về trước, ba ngày sau sẽ đón mọi người về phủ.”. Hương Lan câu không câu có đáp lời. Lâm Cẩm Lâu công đạo vài câu rồi đi.

Xuân Lăng nhìn Hương Lan muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói: “Cô nương, cô để bụng Đại gia chút…hiện giờ cô nương còn không có danh phận, Đại gia lại quen thói phong lưu…”

Hương Lan thản nhiên cười cười. Từ hồi phủ Lâm không ra đậu, Lâm Cẩm Lâu lại đi sớm về trễ, có khi ngủ bên ngoài, có người lặng lẽ nói Lâm Cẩm Lâu có thân mật mới bên ngoài, nghe nói là Trụy cô nương ở Di Hồng Viện Vân, nàng này sắc nghệ song tuyệt, giọng tươi sáng. Nàng đã nghe thuộc hạ đồn đãi từ lâu, nhưng đám Xuân Lăng còn tưởng nàng không biết.

Thư Nhiễm là người khôn khéo, lúc nói giỡn cùng nàng có bảo: “Cô nương là người có phúc, tôi thấy Đại gia rất để bụng cô nương, đừng nghe người bên ngoài nói láo nói toét, lúc trước Đại gia ba ngày hai đầu ở bên ngoài, hiện giờ chẳng qua ngẫu nhiên đi ra ngoài xã giao, ngày thường ra nha môn liền về nhà. Trong viện chỉ còn mỗi cô nương, mấy ngày nay có phòng hiếu kính Đại gia một cô nàng như tiên trời, Đại gia cũng không nhận, trực tiếp tặng người.” Hương Lan nghe xong lời này vẫn chỉ cười.

Lâm Cẩm Lâu phong lưu không phải ngày một ngày hai, nàng là món đồ chơi trong phòng hắn, nhọc lòng tương lai của mình còn không kịp, sao có tâm trạng đi uống đồ bỏ dấm, nếu Lâm Cẩm Lâu có thân mật mới, bỏ qua nàng, nàng sẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xuân Lăng thấy Hương Lan không đáp, cũng không nói nữa. Một chốc, Tần thị muốn tham gia pháp hội, Hương Lan đi theo tụng kinh một hồi, Lâm Đông Lăng nói mình đau đầu nên trở về nghỉ ngơi, Lâm Đông Tú đợi một hồi cũng lặng lẽ chạy tới, nghĩ thầm: “Đều nói thiêm của Tê Hà Tự linh nghiệm nhất, ta đi cầu một quẻ.” Tới phía đông của Tam Thánh điện, trong đại điện không một bóng người. Lâm Đông Tú một mình đi vào, vừa muốn lấy ống thẻ trên bàn thờ, lại nghe sau tượng Phật có tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ, bèn tay chân nhẹ nhàng, tránh ở sau cột nhìn, thấy là Lâm Đông Lăng đang nói chuyện với một con hát cao lớn hóa trang thành mặt mèo, nàng chấn động.

Lâm Đông Lăng nói: “...Đỗ lang, hai ngày nay, mắt phải của em nhảy suốt, trong lòng cũng hoảng...việc này...có thể thành công chứ?”

Con hát nói: “Tất nhiên có thể thành công, ta còn có thể lừa em chắc, ta đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ tối mai, em ngủ cảnh giác chút là được. Mấy ngày trước, các nàng ở chùa Cam Lộ, không ngủ qua đêm nên không thể động thủ được.”

“...Em sợ...trong nhà đã chết bảy, tám người, em nhắm mắt lại là nghĩ bọn họ có thể tìm em lấy mạng không, đặc biệt là Hàm Phương, dù sao cũng hầu hạ em một hồi...”
« Chương TrướcChương Tiếp »