Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 204: Đậu mùa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Họa Mi càng thêm nghi hoặc, cất bước đi qua chỗ núi giả, thấy hai nha hoàn đang đốt một đống xiêm y, một đứa có đôi mắt nhỏ, dáng người cao mập, là Hoài Nhụy trước kia hầu Tào Lệ Hoàn, đứa kia nhỏ gầy thấp bé, là nha hoàn Anh Lạc bên người Vương thị.

Anh Lạc trốn rất xa, dùng khăn che mặt, Hoài Nhụy ngồi xổm nơi đó, dùng vải bịt miệng mũi, dùng que cời than gắp một chiếc áo ném vào lửa.

Họa Mi vội hỏi: “Sao lại đốt quần áo? Ai cho phép các ngươi đốt ở chỗ này, nếu chảy vào nước thì sao!”

Anh Lạc thấy là Họa Mi thì không muốn phản ứng, nghe nàng hỏi vài câu mới nói: “Hai ngày trước, Hàm Phương phòng cô Ba về nhà thăm người thân, trở về thì sốt, đại phu khám, thì ra là ra đậu, rất không tốt, chỉ chờ chết. Phu nhân chúng tôi tiêu bạc, nâng người đến phòng trống, chỉ có một bà hầu từng ra đậu chăm sóc, mệnh đốt hết quần áo của nàng. Cô Ba ngại đốt trong sân thì đen đủi, đốt trước cổng trong lại sợ lây nên thiêu trong vườn cho sạch sẽ.” Lại liên thanh thúc giục Hoài Nhụy, “Cô nhanh lên, mau đốt cho xong việc, phu nhân còn chờ đáp lời đấy!”

Hoài Nhụy không nói một lời, khuôn mặt sa sầm không vui. Từ khi Tào Lệ Hoàn đi, nàng ỷ vào việc cha mẹ có chút thể diện, qua làm việc chỗ Lâm Đông Lăng, Lâm Đông Lăng khác Tào Lệ Hoàn, nàng ta nuông chiều lớn lên, mặc kệ cha mẹ ngươi là đứa nô tài thể diện nào, nửa phần thể diện cũng không cho, Hoài Nhụy lười biếng dùng mánh lới, mấy lần chọc Lâm Đông Lăng, sau bị đuổi ra bên ngoài làm chút việc nặng. Hôm nay đốt xiêm y đúng là khổ sai, Hoài Nhụy oán giận trong lòng, dứt khoát ném hết chỗ quần áo còn lại vào chậu than, lại suýt nữa làm tắt lửa, Anh Lạc giậm chân mắng: “Tìm đường chết à! Nếu tắt lửa thì không tốt! Lại muốn đốt lần nữa, chỗ này nhỏ như vậy, sẽ lây sang chúng ta mất!”

Chi Thảo vừa nghe là ra đậu, sợ tới mức quay đầu chạy, hô sau núi đá: “Họa Mi cô nương, đừng ngây người chỗ này nữa. Mau về đi!”

Họa Mi đáp lời, lùi hai bước về sau, quay người muốn vòng ra núi giả, quét mắt qua, thấy chỗ khuất có một chiếc khăn thêu hoa bị rơi, trên đó thêu chữ “Phương”, đoán là từ chỗ xiêm y rơi xuống. Họa Mi nghĩ ra một độc kế, lặng lẽ nhặt một nhánh cây, thấy không có ai để ý, khều khăn kia ra, rẽ vào một góc, lấy một túi gấm trong ngực, đổ hết đồ vật ra, dùng nhánh cây đặt chiếc khăn kia vào túi gấm, cầm dây túi gấm, giả vờ như không có việc gì về Tri Xuân Quán.

Vào phòng, Họa Mi nhét đồ kia vào góc tường sau bàn, tuy nàng tâm tư thâm trầm, lòng dạ sâu, nhưng cất giấu đồ muốn mạng như vậy, trái tim cũng đập dồn dập. Nàng hít sâu một hơi rồi ngồi dậy. Khi nàng hoảng hốt nóng nảy thường bảo Hỉ Thước pha một ly châu trà. Nhưng giờ Hỉ Thước đã bị kéo ra ngoài bán, nàng không sai được Chi Thảo, đành phải tự xuống giường, đến quầy lấy ra vại sứ nhỏ hoa văn màu sơn thủy, mở ra nhìn thì thấy hết lá trà. Từ khi Lâm Cẩm Lâu ghét bỏ nàng, tiền tiêu hàng tháng và đồ theo lệ tháng đều không nhận được, đồ ăn và canh cũng chẳng ra sao, nàng sống phú quý thành kén ăn, nếu không phải nàng lót bạc chuẩn bị, sao ăn được cơm thừa canh cặn này? Ban đầu nàng tìm nhà mẹ đẻ cầu viện, lặng lẽ bảo Chi Thảo gửi thư về nhà, nhưng như đá chìm đáy biển, anh trai Đỗ Tân lúc trước thường qua Lâm gia, đợt này thì bóng người cũng không thấy, giống như nàng đã chết. Nàng vây ở trong phủ, nhất cử nhất động đều có người nhìn, mưu kế cũng khó thực hiện được. Hiện giờ nàng đã sắp sửa đến đường cùng, rốt cuộc có làm đến bước này không?

Họa Mi nhìn chằm chằm góc tường, trên mặt tối nghĩa khó hiểu.

Lúc lên đèn, Lâm Cẩm Lâu về nhà, mới vào Tri Xuân Quán, dưới bụi chuối tây, thấy một cô gái mặc áo choàng tím nhạt thêu hoa mộc lan đứng quay lưng về phía hắn, vóc người và bóng dáng từa tựa Hương Lan, Lâm Cẩm Lâu đi qua nói: “Sao lại đứng đây thổi gió thế này?” Nói xong ôm eo nàng kia.

Người nọ quay người, hóa ra là Hoạ Mi, Lâm Cẩm Lâu ngẩn ra, buông lỏng tay, nhíu mày: “Sao lại là cô?”

Họa Mi như chấn động, cuống quít nói: “Sáng nay người nô đau nhức, chỉ sợ đêm qua đông lạnh, sáng nay không tới từ đường quỳ được, lúc này đỡ chút nên định tới từ đường...” Nói xong gục đầu xuống, nghiêng mặt đi, bi ai nói: “Nô nhớ kỹ gia trừng phạt, nhất thời nửa khắc cũng không dám quên...mấy ngày này nô không buồn ăn uống, nghĩ đến sai lầm của bản thân thì thấy thẹn với sự yêu mến của Đại gia, hận không thể đã chết...” Mày liễu vương sầu, mắt sáng đầy tình ý, có vẻ mỹ lệ riêng, lấy một miếng ngọc bội trong tay áo, đưa qua rồi nói: “Miếng ngọc này là Đại gia đưa…nô dùng tóc mình và dải lụa bện dây đeo ở phía trên, là niệm tưởng của nô với Đại gia, cũng là nô cạo đầu làm rõ ý chí...”

Lâm Cẩm Lâu nhìn qua, quả thấy đôi tay trắng của Họa Mi nâng một miếng bạch ngọc hỉ thước đăng mai, đánh một cái dây đeo năm màu như ý. Lâm Cẩm Lâu thản nhiên liếc mắt một cái, phủi tay định đi.

Họa Mi vừa thấy vội quỳ xuống đất, bi thương nói: “Đại gia, nô biết sai thật rồi!” “Cộp” một tiếng khấu đầu xuống gạch xanh.

Lâm Cẩm Lâu ngừng chân, cũng không quay đầu lại, cao giọng nói: “Người đâu? Người đâu? Đều chết chỗ nào vậy?”

Bà hầu trông giữ Họa Mi đang lặng lẽ trốn sau cây cột nhìn lén, lúc này nghe Lâm Cẩm Lâu gọi, đành phải căng da đầu, tươi cười chạy tới nói: “Đại gia có gì phân phó?”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Nếu nàng bị phong hàn, tối nay chuyển ra ngoài, đừng để lây bệnh, sắp cuối năm rồi, không đen đủi!”

Bà hầu kia cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng.”

Lâm Cẩm Lâu đi nhanh về chính phòng.

Họa Mi chỉ cảm thấy bên tai “Ầm” một tiếng, vừa rồi nàng ta khấu đầu rất mạnh, đập đến sao xẹt, lúc này càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, mắt dại ra, quỳ dưới đất lảo đảo hai cái rồi ngã xuống đất.

Bà hầu kia vội vàng tiến lên túm, thấy hai mắt Họa Mi nhìn đăm đăm, giống như người chết, véo nàng cũng chẳng có cảm giác. Bà hầu lắc đầu nói: “A di đà phật, làm bậy làm bậy...Hoạ Mi, cô…cô nghĩ thoáng chút...” Nói liên miên vài câu, vẫn thấy Họa Mi mở mắt trừng trừng, cũng không trả lời. Bà hầu có chút hoảng, bà ta nhận bạc của Họa Mi, mở một mắt nhắm một mắt để nàng đứng trong viện chờ Lâm Cẩm Lâu về nhà, hiện giờ bà ta sợ chọc phiền toái, vội túm Họa Mi lên, vội vàng đẩy về phòng.

Họa Mi ngồi trên giường, trời tối sầm lúc nào cũng không biết.

Tuy Lâm Cẩm Lâu cấm túc nàng, mỗi ngày bắt nàng đến từ đường quỳ, nhưng trong lòng nàng còn ôm một chút niệm tưởng. Dù gì Lâm Cẩm Lâu cũng không đuổi nàng ra ngoài như Loan Nhi, đúng không? Huống chi trong đám đàn bà trong phòng Lâm Cẩm Lâu thì nàng từng là người được sủng ái nhất, ngay cả Triệu Nguyệt Thiền cũng phải kiêng dè nàng hai phần, sao nàng có thể cam tâm đi như vậy. Gần một tháng trôi qua, dù Lâm Cẩm Lâu có tức giận thế nào cũng nên tiêu rồi, nàng trang điểm thật đẹp, lại mềm giọng cúi đầu nhận sai, có lẽ còn có thể có một đường sống. Suy nghĩ này đã chống đỡ nàng đến bây giờ, mỗi ngày nàng đều trang điểm xinh đẹp, để nhắc nhở mình đừng quên đã từng phong cảnh ra sao.

Chỉ là hôm nay lại là kết quả này.

Họa Mi cảm thấy trong lòng dần lạnh, lạnh lẽo thấm vào cả người, đến xương cốt cũng đóng băng, cả người run rẩy.

Chỉ nghe tiếng cửa mở “Kẽo kẹt”, Chi Thảo cầm hộp đồ ăn vào. Không nhìn thấy phía trước có cái ghế, đυ.ng phải, suýt nữa thì ngã, nói: “Ai da, trong phòng đen như thế, sao không đốt đèn? Tôi suýt nữa thì ngã, nếu đổ hộp đồ ăn, tối nay cô sẽ không có cơm ăn đâu.” Lẩm nhẩm lầm nhầm oán giận, sờ soạng đặt hộp đồ ăn xuống, bậc lửa đèn dầu.

Họa Mi nhìn ánh đèn kia, hít sâu một hơi, ngồi thẳng, hai tay sửa tóc.

Chi Thảo đặt hộp đồ ăn lên bàn trên giường. Hai món ăn đã không còn nóng, màn thầu cũng cứng, Chi Thảo đặt chiếc đũa trước mặt Họa Mi, cười như không cười nói: “Cô nương, thỉnh dùng cơm.” Nàng đã nghe các nha hoàn bà hầu nói bậy, nói hôm nay Họa Mi quyến rũ Đại gia không thành, mất mặt. Có nha hoàn chua nàng nói: “Nha, Chi Thảo, hiện giờ cô cao một bậc, được hầu hạ dì Mi, khác với đám múc nước quét rác chúng ta! Phong cảnh quá đi!” Chi Thảo phi một tiếng nói: “Đừng lấy lời này chèn ép tôi! Dì Mi á? Dì Mi gì chứ, phượng hoàng rơi xuống nước không bằng gà, càng miễn bàn chỉ là con chim cút, nếu không phải nàng hiểu phép tắc, lão nương còn chẳng thèm quét mắt tới nàng!” Lại cố ý chậm canh giờ đưa cơm, thấy di nương ngày xưa cao ở trên bây giờ thành ra như vậy, Chi Thảo không biết thế nào, trong lòng đột nhiên thống khoái.

Họa Mi không ăn, nhìn chằm chằm Chi Thảo hồi lâu, bỗng nhiên cười ấm áp, vẫy tay nói: “Chi Thảo, cô tới đây.” Bảo nàng ngồi xuống giường, duỗi tay lấy một thỏi năm lượng bạc trong rương, đưa tới trước mắt nàng nói: “Ta có một chuyện nhờ cô, cô làm được, bạc này sẽ về cô.”

Chi Thảo duỗi tay định lấy bạc, Họa Mi lùi tay về.

Chi Thảo liếʍ môi nói: “Chuyện gì? Là muốn gửi thư về nhà, hay muốn phòng bếp thêm đồ ăn, cô nương phân phó một tiếng là được.”

Họa Mi than một tiếng nói: “Tối qua ta làm một giấc mộng, mơ thấy Thái Tuế Tinh Quân nói vận số năm nay của ta không may mắn, đưa cho ta một chậu phong lan, nói có người cõi âm va chạm ta, bảo ta lấy chiếc khăn mình từng dùng ném vào phòng nàng, có thể vạn sự đại cát. Ta tỉnh mộng thật muốn chết, Thái Tuế gia cho ta phong lan, chính là Hương Lan sao! Chi Thảo tốt, Đại gia cấm túc ta, ngoài quỳ từ đường thì ta không thể ra khỏi phòng, còn phải làm phiền cô, làm việc này thay ta...”

Chi Thảo vừa nghe, liên tục xua tay nói: “Không thành không thành! Sao tôi vào được chính phòng, còn chưa đi tới cửa, mấy chị bên trong sẽ xé xác tôi, càng miễn bàn ném khăn! Cô nương của tôi, đầu óc cô hồ đồ mới nằm mộng như vậy!”

Họa Mi năn nỉ: “Ta cũng biết chuyện này khó khăn, nếu không sao lại tặng cô năm lượng bạc chứ. Cô cứ ném khăn này vào cửa sổ là được, ta nhìn ở cửa sổ này, chỉ cần cô bỏ vào đó, không câu nệ ở đâu, ta sẽ cho cô một đôi trâm bạc được không?”

Chi Thảo là hạng người tham lam nên dao động, nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là một chiếc khăn, cũng không phải đồ quan trọng gì, thành công thì có thể được mấy thứ này, bằng một năm tiền tiêu hàng tháng của mình, luôn miệng đồng ý. Họa Mi liên tục cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Cẩm Lâu, không phải ngươi bảo bối Trần Hương Lan sao? Ta sẽ khiến nàng chết! Nhân tiện muốn mạng ngươi!”

Sáng sớm hôm sau, Họa Mi quả nhiên cho Chi Thảo một túi gấm, Chi Thảo mở ra, thấy bên trong chỉ có một chiếc khăn thêu hoa, cầm theo túi gấm, lặng lẽ đến cửa chính phòng, thấy luôn có người qua lại tới tới lui lui, chưa có cơ hội ra tay, quay người nhìn, thấy Họa Mi còn xa xa nhìn nàng, bèn mượn cớ qua phòng phía sau, chọn bừa một chỗ ném túi gấm kia.

Ai ngờ Tử Đại đối diện đi tới, hỏi: “Sao lại ném đồ tốt xuống đất thế này?”

Chi Thảo đang khổ không tìm được ai tố khổ, gặp Tử Đại thì kể ngay chuyện Họa Mi làm mộng như truyện cười, nói: “Nàng cũng không bình thường, lần trước dám thả phù nguyền rủa Đại gia, ai biết khăn này có cái gì, vạn nhất điều tra ra tôi, chẳng phải sẽ xui xẻo? Tôi thấy nàng ta đáng thương, mới dỗ nàng ném khăn, ai làm thật chứ.” Nói xong đi rồi.

Nhưng những lời này lại khiến Tử Đại xúc động, nghĩ thầm: “Chi Thảo có lý, Họa Mi không chừng muốn làm trò quỷ gì, nhất định là nhắm vào Hương Lan...” Nàng nghĩ vậy, nhặt túi gấm kia lên, thần không biết quỷ không hay ném vào cửa sổ phía sau.

Lại nói sáng hôm nay, Tiểu Quyên đang thu dọn hòm xiểng của Hương Lan, lục hết chỗ quần áo dưới đáy hòm không thường mặc. Hương Lan nói: “Ít mặc thì thưởng người, lát nữa chọn vài món tốt cho Anh Ca, cha nàng còn bệnh, tiêu bạc như nước chảy, năm nay nàng vì tiết kiệm bạc, ngoài hai bộ làm trong phủ thì không tính toán may xiêm y nữa. Lâm gia từ trên xuống dưới đều có đôi mắt phú quý, chỉ sợ nàng khổ sở.”

Tiểu Quyên cười nói: “Cô nương chính là mềm lòng.”

Hương Lan thở dài: “Nàng gian nan, lại là người thành thật, chị duỗi tay giúp đỡ, coi như tích đức cho mình.” Hai người cũng chưa lưu ý, có cái túi gấm từ cửa sổ ném vào, rơi xuống chỗ quần áo đang lựa ra. Lập tức, Anh Ca lại đây, cầm vài món xiêm y mới, ngàn ân vạn tạ Hương Lan, nha hoàn nhỏ Đinh Hương của nàng thấy xiêm y có một túi gấm xinh xắn độc đáo thì yêu thích, bèn lặng lẽ đặt trong tay áo cầm đi.

Sáng hôm đó, Họa Mi bẩm Lâm Cẩm Lâu, thu thập đồ vật hành lý của mình rời khỏi Lâm gia.

Mấy ngày sau, phủ Lâm ra bệnh đậu mùa càng nhiều, Nhị phòng còn đỡ, chỉ khiêng một nha hoàn ra ngoài, Tri Xuân Quán liên tiếp bị bệnh mấy người, đầu tiên là Đinh Hương sốt cao, ngay sau đó là Anh Ca và Chi Thảo. Tần thị kinh hãi, vội vàng đưa Lâm Cẩm Viên đến nhà thân thích quen biết, mệnh khiêng những người ra đậu đến dãy nhà sau.

Lâm Đông Lăng nói với Vương thị: “Con đã bảo nhà chúng ta cuối năm không yên ổn, bác gái nên làm chúc thọ giống bình thường, đi trong miếu làm pháp sự, ăn chay hai ngày, nhưng mọi người không nghe con, bây giờ thì hay rồi, lúc này phải ra ngoài lễ bái, đặc biệt là Bà chúa đậu mùa Tê Hà Tự.”

Vương thị bàn bạc với Tần thị. Tần thị thở dài: “Chị cũng có ý này, vốn nghĩ phải lo liệu hai chuyện vui nên sinh nhật không làm lớn, liền tùy nó đi, không ngờ trong nhà gặp những chuyện bực bội này. Là nên đi lễ bái trong miếu, hai ngày này chọn ngày cát tường, chúng ta nhích người.”
« Chương TrướcChương Tiếp »