Chương 203: Manh mối

Trời đã chuyển sang đông, lại sắp sinh nhật Tần thị, do Lâm Trường Chính đi Sơn Tây nên trong phủ cũng không náo nhiệt giống năm rồi, chỉ tặng mấy thứ lễ cho chùa miếu và đạo quan, cũng cung phụng trái cây mới mẻ và chọn ít đồ cúng vào một hộp lớn, thân thích bạn bè thường qua lại cũng đưa xiêm y, giày vớ, túi tiền, đồ chơi đến. Vì không phải thọ tròn, Tần thị cũng không làm lớn, không đi thắp hương cầu phúc làm pháp sự trong miếu, chỉ mời mấy hòa thượng ni cô tụng kinh tăng phúc tăng thọ ở nhà hai ngày. Chẳng qua Lâm Trường Chính đảm nhiệm quan to một phương, Lâm Cẩm Lâu lại quyền cao chức trọng, người đến đưa thọ lễ sắp sửa phá ngạch cửa.

Ngày này, Hương Lan đang ngồi thêu thùa may vá ở giường bích sa, ngẩng đầu nhìn ra sau bình phong, thấy Lâm Cẩm Lâu ngồi bên ngoài, lật xem một chồng danh mục quà tặng dày, những thứ này đã được phụ tá lựa ra, gần hai ba ngày mỗi ngày đều đựng đầy bốn chiếc khay bạc, Lâm Cẩm Lâu xếp thiệp thu nhận ra một chỗ, chỗ cần trả về vào một chỗ, có mấy trương đặc biệt thì lấy riêng ra. Thư Nhiễm cầm bút, chấm mực, ấn ý của Lâm Cẩm Lâu đánh dấu trên danh mục quà tặng.

Thư Nhiễm về Tri Xuân Quán đã được mấy ngày, vừa tới đã có ý bình định, thu hết quyền về, đám nha hoàn bà hầu không tuân thủ phép tắc thì đánh đánh, phạt phạt, đám người được Tử Đại dìu dắt đều không sao nên rất đắc ý. Tử Đại vẫn về Tri Xuân Quán, chỉ là xám xịt, cả ngày trốn trong phòng không ra ngoài, không được vào cửa chính phòng, đám nha hoàn làm việc nặng và bà hầu quan hệ tốt với nàng trong viện giờ cũng đứng xa mà nhìn, số còn lại đi đường vòng, sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ. Lời đồn đãi Hương Lan “ngang ngược” chỉ là bóng hình, không có ai thấy, nhưng Tử Đại bị Lâm Cẩm Lâu làm mất mặt, uống nước rửa chân của Hương Lan thì rõ như ban ngày. Nhất thời truyền đến ồn ào huyên náo, cuối cùng lại đồn nhảm Tử Đại “quyến rũ đàn ông” không thành công, uống nước rửa chân của Lâm Cẩm Lâu, mặt mũi bị giẫm xuống bùn, khiến mặt Hàn mụ mụ cũng xanh mét.

“Nếu không phải nể mặt phu nhân, đã sớm tống cổ nàng ra ngoài, cạnh Đại gia còn mấy thị vệ độc thân, gả con ranh Tử Đại kia cho bọn họ cũng coi như có mặt mũi, tốt hơn lấy một anh ất ơ nhiều. Chỉ sợ Hàn mụ mụ không qua được, lại mách lẻo với phu nhân, liên lụy tới cô nương. Trước hết cứ giữ nàng ta lại, không gọi nàng vào phòng, cô nương đỡ phải nhìn nàng thì bực mình.” Thư Nhiễm giải thích với Hương Lan. Nàng rất cung kính với Hương Lan, tự mình chọn bốn nha hoàn ngoan ngoãn lanh lợi để Hương Lan sai bảo. Tiểu Quyên “chẳng có chí lớn” còn đỡ, Xuân Lăng sợ mình bị người mới thay thế, càng thêm ân cần với Hương Lan. Sau thấy Hương Lan giao bốn nha hoàn nhỏ cho nàng quản, trái tim mới rơi xuống đất, lại có chút đắc ý.

Lúc này, Xuân Lăng phun rượu trắng ở một bức thêu đào mừng thọ, cẩn thận dùng bàn ủi là phẳng, đưa cho Hương Lan.

Hương Lan cẩn thận kéo căng bức thêu kia trên một miếng lụa, nàng đang làm túi tiền bốn mặt. Vào sinh nhật Tần thị, không biếu gì thì không tốt. Lâm Cẩm Lâu xem xong danh mục quà tặng, lại nhìn từng tấm thiệp, mệnh Thư Nhiễm mang sang thư phòng đằng trước, đứng dậy duỗi người, qua giường bích sa, ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm Hương Lan một lúc lâu, nói: “Túi tiền của gia cũ rồi, nàng cũng làm một cái cho gia.” Nói xong ném túi tiền hình vuông màu đen gấm tơ vàng bên hông tới tầm tay Hương Lan.

Hương Lan nhìn qua, túi tiền kia không thể nói mới tinh, nhưng cũng tươi sáng, đeo không bao lâu, ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Lâu không nói gì.

Lâm Cẩm Lâu ho nhẹ một tiếng nói: “Trời lạnh, vẫn đeo gấm vóc thì không ổn, làm da dê viền vàng cho gia.”

Hương Lan lên tiếng, lại nghe Lâm Cẩm Lâu nói: “Tối nay gia không ăn cơm, Vĩnh Xương Hầu thỉnh gia qua phủ uống rượu, hẳn là vì hôn sự của em Ba, cha mẹ hắn mất đã lâu, chú hắn sẽ lo liệu thay hắn, lại sợ trễ nải nhà chúng ta, hai ngày nay, chú Hai bị bệnh cũ, lão thái gia bảo ta đi.”

Hương Lan âm thầm kinh ngạc, nàng từng gặp Lâm Đông Lăng hẹn hò với nam tử trẻ tuổi, còn tưởng rằng lần này trong nhà đính hôn cho nàng, với tính Lâm Đông Lăng kiểu gì cũng một khóc hai nháo ba thắt cổ, không quấy long trời lở đất thì không xong, ai ngờ lại im ắng, chỉ có Vương thị oán giận Vĩnh Xương Hầu lớn tuổi, tuy vợ trước không có con cái, nhưng hai di nương đều đã sinh con, thứ trưởng tử gần bằng tuổi Lâm Đông Lăng, Vương thị khó chịu khi gả con gái nũng nịu qua đó làm vợ kế, nhưng Lâm Trường Mẫn nguyện ý có con rể gia cảnh như vậy, hơn nữa Vĩnh Xương Hầu rất được lòng Thánh thượng, tuổi xuân đương độ, làm người hào sảng nghĩa khí, Lâm Cẩm Lâu cũng thường khen hắn, Vương thị thế mới không tình nguyện chấp nhận. Chỉ là vẫn cảm thấy con gái tủi thân đủ đường, mấy ngày nay tận tâm tận lực lo liệu của hồi môn cho Lâm Đông Lăng. Lâm Đông Lăng nghe nói việc hôn nhân này, ban đầu khóc lóc làm ầm ĩ một hồi, sau đó không biết thế nào lại ngừng nghỉ.

Nếu Lâm Đông Lăng chấp nhận việc hôn nhân này, Hương Lan cũng tuyệt không lắm mồm, nàng cũng lười quản chuyện Lâm gia, nghe Lâm Cẩm Lâu nói chỉ gật đầu.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Buổi tối buồn thì tìm vài người tới nói chuyện, nghe tiểu Sở nói nhà hắn có một nữ tiên sinh kể chuyện, để ta gọi tới nhà chúng ta kể mấy chuyện xưa cho đỡ buồn.”

Đang nói, Lâm Cẩm Viên chạy bịch bịch vào, thấy Lâm Cẩm Lâu thì gọi một tiếng “Đại ca”rồi nhào vào lòng hắn. Lâm Trường Chính tuy yêu thương con út, nhưng tự giữ nghiêm phụ uy nghi, xưa nay “quân tử ôm cháu không ôm con”, xụ mặt dạy bảo chiếm đa số, Lâm Cẩm Viên có chút sợ. Tục ngữ nói “Trưởng huynh như cha”, Lâm Cẩm Lâu rất yêu chiều em trai, về nhà cùng em chơi đùa, có khi còn dẫn em ra ngoài điên chạy, từ nhỏ Lâm Cẩm Viên đã cảm thấy Đại ca còn thân hơn cha, thường nhớ tới Tri Xuân Quán, chỉ là cậu ta nuôi ở chỗ lão thái gia và lão phu nhân, tuổi nhỏ lại có việc học, nên không chạy ra được.

Lâm Cẩm Lâu hớn hở, bế em út lên giường đất, mệnh Liên Tâm mang bánh ngọt, lại pha một ly nước hoa quả trong cung thưởng đến. Lâm Cẩm Viên lăn một vòng trên giường, cười ha ha nhào tới chỗ Lâm Cẩm Lâu, Lâm Cẩm Lâu túm lấy mắt cá chân của Lâm Cẩm Viên, chổng ngược xuống, lắc lư giữa không trung.

Lâm Cẩm Viên vui hỏng rồi, kêu ê ê a a, bà vυ" đi cùng và nha hoàn đứng ở cửa sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra, nhưng không dám ngăn cản. Lâm Cẩm Lâu nhẹ nhàng ném thằng bé lên giường, nói: “Được rồi, nghỉ một chốc, bảo chị Hương Lan bóc hạt dẻ cho em ăn.”

Lâm Cẩm Viên cười đến khuôn mặt đỏ bừng, Hương Lan bê nước hoa quả cho thằng bé uống. Mấy ngày nay ở phòng Tần thị, Lâm Cẩm Viên đã quen thuộc với Hương Lan, thằng bé khôn sớm, biết Hương Lan là người được Đại ca sủng ái, ngày thường gọi chị ơi chị à, nói ngọt thật nhiều, thích sự dịu dàng của Hương Lan, lập tức nằm trên đùi nàng, lấy điểm tâm ăn.

Ăn hết miếng thứ hai, bà vυ" lại đây ngăn lại: “Ca nhi không thể ăn nữa.”

Lâm Cẩm Viên bĩu môi, chỉ vào bà vυ" mách lẻo với Lâm Cẩm Lâu: “Ca, ca xem nàng kìa.” Kéo dài giọng.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Chẳng qua miếng điểm tâm, sao cái này cũng không cho ăn?”

Bà vυ" vội cười làm lành nói: “Đại gia có điều không biết, phòng cô Ba có một nha hoàn ra đậu, phu nhân sợ hãi. Sáng sớm nay đã quét dọn nhà cửa để thờ cúng “Bà chúa đậu mùa”. Lão phu nhân bảo ca nhi ăn kiêng, không cho phép ăn đồ xào rán. Bánh đường này là đồ chiên, ăn hai miếng còn được, ăn nhiều sợ không tốt.”

Lâm Cẩm Lâu nhíu mày, nói với Lâm Cẩm Viên: “Vậy đừng ăn.” Mệnh nha hoàn bê đĩa đi.

Lâm Cẩm Viên bĩu môi không vui, chỗ lão phu nhân và Tần thị có người quản thằng bé, không được ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, lập tức trèo lên người Lâm Cẩm Lâu làm nũng.

Lâm Cẩm Lâu nói nhỏ vào tai em: “Nếu em nghe lời, anh sẽ cho em một thứ tốt, chỗ anh có một món đồ chơi do Ba Tư quốc chế, tinh xảo vô cùng.”

Lâm Cẩm Viên lập tức quên bánh ngọt, quấn lấy muốn đồ chơi của Ba Tư quốc. Lâm Cẩm Lâu đột nhiên kẹp em lên đi ra ngoài, Lâm Cẩm Viên cười to, trước khi đi phân phó Hương Lan: “Nàng lấy ít điểm tâm thanh đạm vào một hộp, đưa qua cho Viên ca nhi.”

Hương Lan thấy Lâm Cẩm Lâu vui vẻ thì ngây người, hắn lúc này khác hẳn vẻ tàn ác thô bạo ngày thường. Sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, mệnh Xuân Lăng lấy hộp, chọn mấy thứ điểm tâm, nghĩ nghĩ, lại chọn mấy miếng mềm để sang một hộp khác cho lão phu nhân.

Đưa điểm tâm đến phòng lão phu nhân là công việc béo bở, nhưng Tiểu Quyên không ở đây. Xuân Lăng cũng khinh thường đoạt việc với nha hoàn nhỏ, vừa đi đến hành lang định gọi nha hoàn, chỉ thấy Tử Đại từ trên hành lang gấp khúc đi tới, vừa thấy nàng thì cười chào đón: “Đứng nơi này làm gì đấy? Có phải định đưa đồ không? Tôi đang lúc rảnh rỗi, thay cô đi một chuyến cũng được.”

Xuân Lăng mắt lé nhìn Tử Đại, nói mát: “Miễn, cũng không dám để ngài vất vả, rồi lại truyền ra cô nương kiêu căng, dám sai “dì” Tử Đại đi đưa đồ, làm tôi bị tổn thọ.” Vừa vặn thấy Thốn Tâm chào đám nha hoàn, Xuân Lăng vẫy tay gọi nàng ta tới, đưa hộp cho nàng, nói: “Giao cho em một chuyện tốt, đưa hai hộp điểm tâm này tới phòng lão phu nhân, hộp vuông biếu lão phu nhân, tròn là cho cậu Tư, đi đi.”

Thốn Tâm từng là nha hoàn của Loan Nhi, Loan Nhi bị đuổi, nàng cũng bị đuổi đến phía sau làm việc nặng, mãi đến khi Thư Nhiễm trở về, mới chuyển nàng về đây, cho Hương Lan sai bảo. Xuân Lăng khó chịu trong lòng, không thích nàng, lúc này bỗng nhiên giao việc này cho nàng, Thốn Tâm vui mừng khôn xiết, liên thanh nói: “Chị yên tâm, nhất định làm thỏa đáng.” Ôm hộp đi như bay.

Xuân Lăng hừ một tiếng xoay người, lẩm bẩm: “Da mặt dày thật, nếu là người bình thường đã sớm ngượng chết, còn mặt dày mày dạn ngốc ở chỗ này, làm người sốt hết cả ruột...” Cố ý nói to để Tử Đại nghe thấy.

Tử Đại tức giận đến cả người run rẩy, nước mắt dâng lên rồi lăn xuống, vội vàng dùng khăn che mặt đi.

Họa Mi im ắng đứng sau cây lựu trong viện, nhìn thấy hết việc này. Hôm nay nàng khoác một chiếc áo choàng hoa xanh lá giở cũ giở mới, trên đầu chỉ cài hai, ba cây trâm vàng phúc lộc thọ, trên mặt tuy vẫn trang điểm, lại nhạt hơn rất nhiều, một phen mộc mạc cũng có phong tình. Nàng vốn yêu quý dung mạo, cũng là người thích ăn diện, hôm nay ra cửa đã chọn xiêm y nửa ngày, trong lòng lại thầm hận: “Xiêm y đều sặc sỡ, hiện giờ tình hình này, nếu lại trang điểm đáng chú ý chính là tìm chết, nhưng xiêm y trắng phần nhiều là đồ mấy năm trước, mặc vào lại quá keo kiệt.” Có chút chán nản, nghĩ Lâm Cẩm Lâu thích màu sắc sáng, mình bị hắn ghét, nếu không trang điểm kéo về chút tình xưa, chỉ sợ năm sau sẽ bị hắn đưa đến từ đường thật. Đành phải xốc tinh thần, một lần nữa chọn xiêm y, lại tinh tế xoa phấn mặt.

Chi Thảo đứng ở một bên, nhìn nửa bên mặt xinh xắn của Họa Mi, im lặng không lên tiếng. Nàng từng là nha hoàn hạng ba, Triệu Nguyệt Thiền từng sai bảo nàng đẩy Lôi Nhi, suýt nữa hại Anh Ca sảy thai, bị biếm đến bên ngoài làm việc nặng. Sau này xảy ra chuyện phù chú, Lâm Cẩm Lâu đánh đám người Hỉ Thước bên người Họa Mi chết khϊếp, kéo ra ngoài bán. Thư Nhiễm thấy Chi Thảo cao khỏe thì chọn nàng đi hầu hạ Hoạ Mi, nói là hầu hạ, kỳ thật cùng với hai lão mụ mụ giám sát Hoạ Mi. Họa Mi là người thông minh, yên tĩnh mấy ngày, bắt đầu lấy bạc và trang sức đã chuẩn bị ra, hai lão mụ mụ kia cũng mềm mại rất nhiều, Chi Thảo cũng bị mua chuộc.

Họa Mi đứng đó một lúc lâu, Chi Thảo thúc giục: “Cô nương đi thôi, không lại trễ giờ quỳ từ đường.”

Họa Mi cúi đầu ứng một tiếng, thướt tha lả lướt đi.

Nha hoàn bà hầu quét sân nhìn thấy, châu đầu ghé tai nói: “Con ranh Họa Mi này thật quái, đi quỳ từ đường mà còn không biết ngượng, trang điểm thành bộ dáng này, chẳng khác gì dì trong phủ đi chơi.”

“Cái gì mà dì, đã sớm không phải dì, chân Đại gia cắm ở chính phòng kìa, không thấy cho Hương Lan Thư Nhiễm à? Nàng mới là dì.”

Họa Mi ngoảnh mặt làm ngơ, một đường tới từ đường. Chi Thảo lấy đệm, trải xuống đất, Họa Mi quỳ xuống. Cái đệm da lông này thật dày, không bị lạnh, từ đường rộng lớn im ắng. Chi Thảo làm bộ làm tịch đứng một chốc, sau đó ra ngoài, đóng cửa lại, lấy ra mấy đồng tiền nhét vào tay bà già trông từ đường, chuyện phiếm với bà ta.

Họa Mi ngồi xuống đệm, Chi Thảo lặng lẽ tiến vào mang hai lần trà nóng cho nàng, khô ngồi sắp một canh giờ, mới đứng dậy trở về. Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong lòng Họa Mi càng thêm bực bội, ngừng chân nói: “Ta buồn đến hoảng, ở trong vườn dạo một vòng lại trở về.”

Chi Thảo khó xử nói: “...Không ổn đâu.”

“Có cái gì không ổn, chẳng qua dạo một chuyến, có làm sao đâu.”

“Nếu để Đại gia đã biết...thôi được, cô nhớ đi dạo cách xa chỗ ở của Đại gia và phu nhân đấy.” Chi Thảo nói xong, cất mười mấy đồng tiền Họa Mi cho nàng vào túi.

Họa Mi đi tới gần chỗ Nhị phòng, chỉ thấy hồ đã cạn nửa, cúc tàn còn treo đầu cành, gió tây chuyển lạnh, càng thêm tiêu điều. Tuy Họa Mi là người bạc tình, chỉ chú ý hiệu quả và lợi ích, cũng gợi lên tự thương hại, chỉ cảm thấy mình là cành cúc tàn kia, còn trên cành nhưng lại tràn ngập nguy cơ, về nhà phải đối mặt với cha và anh em như lang tựa hổ, ở lại thì bị đưa tới từ đường, nhưng chọn con đường nào cũng có kết quả “tóc đen như bạc, hồng nhan khô héo”, không kìm được chảy nước mắt.

Đang lúc thổn thức, chợt thấy ánh lửa từ sau núi giả, Họa Mi giật nảy mình lên, nghe sau núi giả có người nói: “Hoài Nhụy, cô muốn chết à, sao đốt lửa lớn vậy, không thấy gió đang hướng bên này sao, suýt nữa cháy tóc tôi!”