Chương 202: Táo ngọt

Lâm Cẩm Lâu ôm Hương Lan lên đùi, thấy nàng cúi đầu, đôi mắt đều không chuyển động, bộ dáng vừa ngốc nghếch vừa đáng thương, chắc là bị dọa tàn nhẫn, sờ lòng bàn tay, quả nhiên lạnh lẽo, hắn hôn thái dương Hương Lan, nói: “Buổi sáng nàng ăn ít, lúc này đói rồi, bảo bọn nha hoàn bưng chén canh lại đây nhé?”

Hương Lan dịu ngoan gật đầu.

Lâm Cẩm Lâu gọi Xuân Lăng vào, mệnh bưng một chén canh tới. Xuân Lăng lui xuống, lúc đi nghĩ bụng, canh còn thừa sáng nay đã thưởng người, chỉ sợ lúc này phòng bếp nhỏ cũng không có sẵn. Đi đến cửa phòng bếp, thấy chưởng muỗng vợ Hoàng Ngũ đang đứng ở bên ngoài nói chuyện với một nàng dâu, vợ Hoàng Ngũ thấy Xuân Lăng thì vội chào đón, tươi cười chào hỏi: “Sao lúc này cô Xuân Lăng lại qua đây, giờ mới canh ba giờ Tỵ, cơm trưa còn đang làm dở. Hay cô nương các cô muốn ăn gì?”

Tri Xuân Quán nổi lửa nấu cơm riêng, lúc trước chưởng muỗng phòng bếp là Vưu gia, vì cha chồng chết nên vội về chịu tang, vì vậy chưởng nhị bếp vợ Hoàng Ngũ làm thay. Mấy ngày nay Tử Đại uy phong, phòng bếp cũng nịnh bợ, vợ Hoàng Ngũ lại thân thiết với Hàn mụ mụ, thu chỗ tốt của Hàn mụ mụ, lén dùng bạc chung làm một phần cho Tử Đại, tuy không khinh mạn Hương Lan, nhưng cũng không để bụng bằng lúc trước, muốn thức ăn gì đều phải năm lần bảy lượt thúc giục. Vài ngày trước, Hương Lan muốn ăn chén bún tàu thanh đạm, chẳng qua chỉ là món bình thường, Tiểu Quyên đến muốn đồ ăn, vợ Hoàng Ngũ đang vùi đầu sửa soạn đồ ăn cho Tử Đại, chẳng thèm để ý tới Tiểu Quyên, chỉ nói: “Hương Lan cô nương thật tôn quý, món bớt việc thì không chọn, cứ muốn món khó này. Giờ đang vội, ai kịp nhào bột, kéo sợi? Không nửa canh giờ ai chuẩn bị được! Hơn nữa làm món này, phải cần xương heo làm canh, cái khác nào ăn ra hương vị, mấy ngày trước, đã ăn hết nửa cân heo đưa lại đây rồi, bảo cô nương các cô ngày khác ăn đi.” Lời này khiến Tiểu Quyên tức giận đến phùng mang trợn mắt, trở về mắng: “Nếu không phải cô nương luôn nói mãi ‘thận trọng từ lời nói đến việc làm’ thì hôm nay em nhất định phải xé rách mặt đại náo một hồi trong phòng bếp. Lúc trước Vưu gia ở chỗ này, thức ăn gì đều tăng cường em, tới tới lui lui đều xa tiếp cao nghênh, nào đến mức phải chịu cơn giận không đâu như vậy. Nàng nói không kịp làm bột, nhưng kịp làm mì xào cho Tử Đại!”

Xuân Lăng nói: “Hiện giờ Tử Đại đoạt quyền quản phòng bếp nhỏ, cầm hết sổ sách đi, nàng lại dìu dắt con gái tiểu Ốc của vợ Hoàng Ngũ làm tiểu nha hoàn hầu hạ bên người, vợ Hoàng Ngũ không vội vàng nịnh bợ mới kêu thấy quỷ.” An ủi Tiểu Quyên vài câu, nhưng cũng nghẹn bực, hiện giờ thình lình thấy vợ Hoàng Ngũ như này. Trong lòng đã hiểu vì Lâm Cẩm Lâu trở về. Ho nhẹ một tiếng nói: “Đại gia bảo tôi bưng một chén canh bổ cho cô nương.”

“Canh ư? Có có có. Phiền cô nương cùng tôi tới đây.” Vợ Hoàng Ngũ càng cười tươi, dẫn Xuân Lăng vào phòng bếp, bưng một ung bình gốm từ bếp, cười nói: “Thật trùng hợp, nghe nói hai ngày này Hương Lan cô nương ăn uống không tốt, tôi đặc biệt làm món canh thập cẩm này, hầm trên lửa hai canh giờ, ngon miệng lắm.” Nói xong múc một chén đầy, đặt lên khay sơn đen hải đường.

Xuân Lăng cười lạnh một tiếng nói: “Làm riêng cho cô nương? Sáng nay tôi tới phòng bếp lấy hộp đồ ăn, nghe tiểu Ốc nói ai đó giữa trưa muốn uống canh thập cẩm kìa.”

Vợ Hoàng Ngũ thầm hận Xuân Lăng miệng cay, vẫn cười nói: “Chắc cô nghe lầm, canh này đúng là làm riêng cho Hương Lan cô nương.”

Xuân Lăng cười như không cười nói: “Đúng không? Chẳng lẽ tai tôi điếc, nghe nhầm sao? Lúc trước cô nương muốn ăn một chén bún tàu còn phải nhìn sắc mặt người, giờ này được lễ lớn như vậy, chúng tôi cảm thấy không chịu nổi!”

Vợ Hoàng Ngũ thầm mắng trong lòng, nhưng vừa rồi nàng dâu đắc lực bên Tần thị nói với nàng, Lâm Cẩm Lâu làm Tử Đại mất mặt, chống lưng cho Hương Lan, nàng ta vô cùng kinh ngạc, phát hiện mình bái sai tổ tông, lại đắc tội Phật thật, lúc này bèn moi tim đào gan mọi cách lấy lòng, đừng nói Xuân Lăng làm nàng mất mặt, dù tát nàng bàn tay nàng đều phải chịu. Cười làm lành nói: “Cô Xuân Lăng tốt ơi, tôi bị váng đầu, có mắt mà không thấy Thái Sơn như con gà chọi, các cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho.” Nói xong lặng lẽ móc bạc ra, nhét vào tay Xuân Lăng, kêu lớn: “Chị Lương! Không thấy Xuân Lăng tới à, mau hấp bánh phục linh và bánh hoa quế rồi bỏ vào hộp!” Xoa tay cười nói: “Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, trưa nay có món chân ngỗng ướp sẵn, hương vị thơm ngon vô cùng, tôi để lại một đĩa cho cô và em Tiểu Quyên…”

Xuân Lăng hừ một tiếng, nhét bạc vào trong tay áo, bưng canh đi. Vào phòng, thấy có một chiếc rương đang mở cạnh mép giường, Lâm Cẩm Lâu ôm Hương Lan ngồi trên giường, đang chỉ đồ vật trong rương cho nàng xem.

Xuân Lăng dâng canh lên rồi lui xuống, Hương Lan không có khẩu vị, Lâm Cẩm Lâu bê canh lại đây nói: “Nhân lúc còn ấm tốt xấu uống chút đi.”

Hương Lan uống nửa chén, Lâm Cẩm Lâu ngửa cổ uống hết chỗ còn lại, thấy Hương Lan kinh ngạc, ha ha cười nói bên tai nàng: “Sao nào? Thấy gia ăn đồ thừa của nàng à? Gia ở nhà sơn hào hải vị, ra ngoài đánh giặc đồ gì chẳng ăn qua, canh này ngon vô cùng, dính nước bọt thơm ngọt của nàng, uống ngon hơn mọi thứ.” Nói xong hôn Hương Lan, mập mờ nói, “Nàng thấy gia ra ngoài một chuyến, toàn nghĩ mang đồ về cho nàng không, người khác nào có thể diện này, về sau đi theo gia, không có việc gì ít cân nhắc, những ngày an nhàn của nàng ở phía sau.”

Hương Lan thở dài trong lòng, dựa vào ngực Lâm Cẩm Lâu không nhúc nhích. Trước đây nàng còn thấy mình có vài phần thông minh, hiện giờ mới phát hiện mình không đấu được Lâm Cẩm Lâu âm hiểm xảo trá. Người này cho nàng cơm ngon áo đẹp, lăng la châu báu, lại không cho nàng tự tôn, dịu dàng và sinh khí tiếp tục sống, nàng có thể nào không ngóng trông cuộc sống tự do đây.

Lâm Cẩm Lâu ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tà hỏa bốc cháy trong lòng, duỗi tay đi cởi cúc áo Hương Lan, lúc này nghe Liên Tâm cách mành nói: “Bẩm đại gia, Thư Nhiễm tới.”

Lâm Cẩm Lâu nhỏ giọng mắng: “Sớm không tới muộn không tới, chọn lúc này tới.” Thấy Hương Lan đỏ mặt tránh ra, hôn mặt nàng, cười nói, “Chờ lát nữa lại thu thập nàng.” Chỉnh xiêm y mệnh Thư Nhiễm vào.

Thư Nhiễm vào phòng khấu đầu vấn an.

Lâm Cẩm Lâu thản nhiên, nói: “Thư Nhiễm, bản thân ngươi rõ ràng vì sao gia đuổi ngươi, vốn tính toán về sau không dùng ngươi, nhưng Hương Lan nói lời hay về ngươi với gia, nói mấy năm nay ngươi hầu hạ gia trung thành và tận tâm, làm việc cũng thỏa đáng, chuyện lúc trước coi như đầu óc ngươi không tỉnh táo.” Nói tới đây thì dừng lại.

Thư Nhiễm là người khôn ngoan, “cộp” một tiếng khấu đầu xuống đất, nói: “Hương Lan cô nương nói không sai, do nô tỳ không tỉnh táo, phụ sự khổ tâm của Đại gia.”

Hương Lan bĩu môi. Thứ nhất, nàng không nói lời hay về Thư Nhiễm, thứ hai Thư Nhiễm bị đuổi là do Lâm Cẩm Lâu giận chó đánh mèo việc Loan Nhi, luận lên thì quả oan uổng thật, không liên quan tới việc đầu óc nàng ta có tỉnh táo không.

Lâm Cẩm Lâu nói: “Ngươi hiểu rõ thì tốt, gia cũng biết ngươi là người làm việc cẩn thận, bắt đầu từ hôm nay ngươi đi theo Hương Lan, trước tiên quản việc ở Tri Xuân Quán như cũ, hai ngày này tới đứa chuyên gây chuyện, huyên náo không ra gì, từ ngày mai ngươi bắt đầu tới đây làm việc, chỉnh lý cho tốt.”

Mắt Thư Nhiễm đỏ hoe, khấu đầu nói: “Đại gia có thể dùng nô tỳ là phúc của nô tỳ. Về sau nếu lại chọc Đại gia không thoải mái, tùy đánh tùy gϊếŧ tuyệt không hai lời. Tạ ân điển của Đại gia.” Lại khấu đầu cho Hương Lan: “Tạ ân điển của cô nương.” Nói xong trong lòng cười khổ, ban đầu nàng là quản sự nhà trong đắc lực nhất của Lâm Cẩm Lâu. Hiện giờ lại phải hầu hạ một tiểu thϊếp chẳng có danh phận đứng đắn. Nếu là trước kia, nàng quả quyết không chịu, dù miễn cưỡng đồng ý, trong lòng cũng nén giận hàm oán, qua loa có lệ. Nhưng hôm nay nàng không dám, Lâm Cẩm Lâu đuổi nàng ra ngoài, thể diện của nàng quét rác, quyền hành trong tay mất sạch, cũng coi như lần đầu lĩnh giáo “thói đời nóng lạnh”, lúc trước mẹ chồng và cô em chồng coi trọng nàng, giờ thì bắt đầu tỏ thái độ với nàng. Càng chớ luận đám nha hoàn vυ" già mắt chó xem người thấp trong phủ, cả những lời đàm tiếu linh tinh nữa. Hơn nửa tháng này, nàng giống như trong ác mộng, hiện giờ Lâm Cẩm Lâu cho phép nàng trở về, còn để nàng nắm quyền như trước, đừng nói hầu hạ Hương Lan được sủng ái, dù hầu hạ Anh Ca mất sủng, nàng cũng sẽ vô cùng vui vẻ chấp nhận, hầu hạ tận tâm tận lực.

Lâm Cẩm Lâu vẫy tay tống cổ Thư Nhiễm đi.

Hương Lan giật mình nhìn Lâm Cẩm Lâu chăm chú. Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Cẩm Lâu đuổi Thư Nhiễm đi, thì ra hắn dự bị đưa Thư Nhiễm để mình sai bảo. Nhưng Thư Nhiễm tâm cao khí ngạo, thông minh lanh lợi tất nhiên không muốn hầu hạ mình với thân phận này, Lâm Cẩm Lâu bèn đánh nàng ta vào vũng lầy, gọt ngạo khí của nàng, đưa đến bên người mình, lại cố ý nói mình nói tốt cho Thư Nhiễm, để nàng nợ mình ân tình.

Lâm Cẩm Lâu ôm chầm Hương Lan nói: “Hai nha hoàn bên cạnh nàng, mặt nhọn thiếu rèn luyện cùng khí độ, mặt tròn thì ngây ngốc, đều không dùng được, gia cho nàng Thư Nhiễm, về sau nàng cũng ít bị bắt nạt.” Nhìn vẻ ngơ ngác của Hương Lan, cười cười nhéo mũi nàng, “Nghĩ gì thế? Gia vì nàng làm được đến đây, cảm động không?”

Sáng nay, đầu tiên Hương Lan thấy Lâm Cẩm Lâu chống lưng xả giận cho mình, còn chưa lấy lại tinh thần lại nghe hắn ác độc uy hϊếp, chưa hết kinh hãi thì Lâm Cẩm Lâu lại đưa một nha hoàn đắc lực cho nàng. Cho mấy viên táo ngọt lại cho một cây gậy, lại cho mấy viên táo ngọt, khiến Hương Lan mơ hồ.

Môi nàng giật giật, còn chưa nghĩ kỹ nói gì, Lâm Cẩm Lâu đã cười hắc hắc hai tiếng, xoay người đè nàng xuống giường, tay mò xuống váy nàng, nói: “Cảm động thì phải hầu hạ gia cho tốt, tối qua không tận hứng nàng đã hôn mê, nàng sờ xem, hỏa khí của gia còn chưa tiêu đâu.”

Hương Lan định cảm ơn hắn, nhưng nghe hắn nói lời này xong thì im lặng, trước mắt tối sầm, Lâm Cẩm Lâu đã kéo màn xuống. Một tay Lâm Cẩm Lâu vuốt một bầu nở nang tròn trịa mềm mại, tay kia vén váy hoa, kéo tụt quần lụa trắng mềm xuống, thấy đôi chân thon dài trắng trẻo thì thở dốc, xuân sắc trong trướng không cần nói tỉ mỉ.

Trên hành lang gấp khúc chính phòng Vụng Thủ Viên, Ngô mụ mụ và Hàn mụ mụ gặp thoáng qua, hai người đối mặt. Hàn mụ mụ bước chân vội vàng, Ngô mụ mụ dừng lại, cố ý nói: “ Bà chị vội vàng tới chỗ nào đấy? Đại gia vừa tống cổ người đưa ít đặc sản và món ngon cho tôi, bà chị không vội thì qua chỗ tôi ăn chút?”

Hàn mụ mụ đang bực bội, nghe thấy hai chữ “Đại gia” càng bực thêm, đột nhiên dừng chân, quay đầu cười lạnh nói: “Bà già này có ý gì? Đừng khiến tôi phải túm chỏm tóc bà dúi xuống!”

Ngô mụ mụ duỗi tay sờ búi tóc cắm trâm vàng sau đầu, cười lạnh nói: “Bà chị nói gì tôi không hiểu, cháu gái bà gây hoạ, bà xả giận lên người không liên quan làm chi. Tôi có ý tốt, đã sớm bảo các người đừng trêu chọc Hương Lan, Tử Đại càng không nghe, đoạt quyền không thành lại gặp phải một mông phiền toái, bà làm việc cũng tuyệt, vì bảo toàn thể diện của cháu gái mà đẩy con ranh Ngâm Liễu kia ra gánh trách nhiệm, nói với nó rằng đắc tội Hương Lan không có ân huệ, bảo nó khấu đầu thỉnh tội, nói dối mình bị gió thổi bị bệnh trở về trốn hai ngày. Đáng thương nó nhìn lầm bà, ra cửa bị người bán, còn hố thanh danh của Hương Lan. Bà tính kế Ngâm Liễu cũng thôi, còn tính kế Hương Lan...Chậc, chẳng khác gì “chuột ở trong kho lại hỏi vay thức ăn của quạ” (1), cái giống ở liền trong kho không có thức ăn lại còn đi hỏi cái giống bay trên trời.”

(1)Câu này trong hồi 61 của Hồng lâu mộng, ý châm chọc người giả nghèo hoặc người chọn sai đối tượng không có thứ mình cần, người không muốn giúp đỡ

Hàn mụ mụ biến sắc, chỉ liên tục cười lạnh, không lên tiếng.

Ngô mụ mụ nói: “Bà cho rằng các người làm bí mật? Tôi dù gì cũng ở Lâm gia vài chục năm, Tri Xuân Quán cũng có thể thống, chuyện gì có thể lừa gạt được tôi?” Bước lên trước nửa bước, nói: “Việc này tôi còn chưa nói ra ngoài, cũng vì bận tâm tình cảm nhiều năm của chúng ta. Tốt xấu ở bên nhau mấy năm nay, tuy hay cãi nhau tranh luận, nhưng rốt cuộc cũng là chị em sớm chiều ở chung, nếu bà không tốt, lòng tôi cũng khó chịu. Nghe tôi khuyên một câu, Tử Đại đừng làm việc ở Tri Xuân Quán nữa, thừa dịp có bậc thang xuống thì cầu phu nhân ân điển, đi ra ngoài gả chồng, phu nhân sẽ tự chiếu cố. Tử Đại đã khiến Đại gia ngại, còn có thể thế nào chứ?”

Hàn mụ mụ tựa hồ bị xúc động, cũng thở ngắn than dài: “Đúng vậy, còn có thể thế nào được.” Nói xong đỏ mắt, móc khăn lau hai mắt, nói: “Tôi nhìn Tử Đại lớn lên, tri kỷ như con gái, kẻ làm dì như tôi cũng chỉ ngóng trông nó có tiền đồ tốt...”

Ngô mụ mụ nghĩ thầm: “Bà già này nói vậy là còn chưa chết tâm đâu!” Xem thường Hàn mụ mụ, ngoài miệng vẫn mềm giọng an ủi một phen.

Chờ Ngô mụ mụ đi, Hàn mụ mụ ngừng khóc, phi một tiếng: “Im lặng chưa nói là vì bận tâm tình cảm nhiều năm? Nói dễ nghe nhỉ, im lặng không nói là bởi vì phu nhân ngầm đồng ý, phu nhân đều mặc kệ, bà dám nhúng tay quản à?” Quay người về phòng, đẩy cửa phòng nhỏ cuối dãy, thấy Tử Đại đang quỳ dưới đất gục vào đầu giường nức nở. Hàn mụ mụ vốn một bụng giận dữ, lúc này càng thêm tức giận, cau mày, lạnh lùng sắc bén nói: “Khóc! Mày còn mặt mũi khóc à!” Mắng xong thở dài một tiếng, ngồi xuống giường, giống như già đi vài tuổi, sau một lúc lâu mới nói: “Đã bảo mày đừng quá gấp gáp, mày lại không chờ được, nháo thành như vậy, ta không quản được, sau này mày định thế nào? Nếu mày muốn cầu ân điển ra ngoài gả chồng, ta sẽ nói với phu nhân.”

Tử Đại vội ngẩng đầu, khóc đến đầy mặt lấm lem son phấn, khụt khịt nói: “Con tuyệt đối không ra ngoài! Con không nuốt xuống được, khó khăn lắm mới đến ngày hôm nay, nếu cứ phó mặc như vậy, còn không bằng chết đi!” Nói xong lại gục xuống giường òa khóc.

Hàn mụ mụ thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Tử Đại.