Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 201: Thứ gian (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tử Đại mỉm cười, ân cần thu xếp bưng trà cho Lâm Cẩm Lâu, bày thêm trái cây bánh ngọt, cười nói: “Phu nhân tụng hai lần nữa là xong, Đại gia chờ một lát.”

Lâm Cẩm Lâu không nhìn nàng, ôm Lâm Cẩm Viên, chỉnh tóc em trai, nói với Hương Lan: “Vốn tính toán sớm chút lại đây tìm nàng, chậm trễ lúc thỉnh an lão thái gia, nói chút việc nhà. Đi ra ngoài lâu mất vài ngày như vậy, thứ nhất là công vụ, thứ hai cũng vì chuyện trong nhà. Em Hai đã đính hôn, cũng đến lúc nhọc lòng hôn sự của hai em nhà chú Hai. Lão thái gia nhìn trúng cháu gái của Lý Duy Ân Hữu thị lang Hộ Bộ, cha nàng nhậm chức Đồng tri ở Chiết Giang, gia làm tốt công sự, cùng chú Hai thỉnh người đi cầu hôn. Tiểu Tam Nhi viết tin cho ta, luôn mãi bảo gia vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô vợ tương lai trông thế nào, nếu xấu, làm gia mau khiến việc hôn nhân này thất bại.” Thò lại gần Hương Lan, cười xấu xa nói, “Nàng đoán cô gái kia trông thế nào?”

Hương Lan cũng có chút tò mò, chớp mắt, không nhịn được hỏi: “Trông thế nào?”

Lâm Cẩm Lâu chỉ mặt mình nói: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng.”

Hương Lan ngây ngốc, không ngờ hắn trêu đùa nàng trước mặt mọi người. Lâm Cẩm Viên thình lình ôm cổ Lâm Cẩm Lâu, thò lại gần hôn “Bẹp” một cái, liên thanh thúc giục: “Hôn, hôn rồi, mau nói cho em biết cô vợ của anh Ba trông thế nào?”

Lâm Cẩm Lâu ngạc nhiên. Mọi người trong phòng đều trộm mím môi cười, Lâm Cẩm Lâu tát một cái vào mông em, cười mắng: “Lông còn chưa mọc đủ, em biết cái rắm!” Bế thằng bé lên, nhét vào lòng bà vυ", bảo ôm đi.

Lâm Cẩm Viên giãy giụa, thấy Đại ca trừng mắt, lập tức rụt cổ, ngoan ngoãn đi.

Tử Đại trên mặt cười, trong lòng lại không được tự nhiên. Vừa rồi Lâm Cẩm Lâu còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người họ, Lâm Cẩm Lâu lật chỗ giấy trên bàn xem chữ, nói chuyện với Hương Lan. Phần lớn là Lâm Cẩm Lâu lầm bầm lầu bầu, Hương Lan không lên tiếng. Tử Đại cảm thấy chán, muốn chạy lại luyến tiếc, mượn cớ lại gần, bưng một đĩa điểm tâm tinh xảo tới trước mặt Lâm Cẩm Lâu, mềm giọng nói: “Đây là há cảo mới lấy ra từ l*иg hấp sáng sớm nay, Đại gia nếm thử hai miếng xem, phu nhân cũng khen ngon.”

Hương Lan thấy Tử Đại cười ân cần, mặt đỏ như hoa đào, làn thu thủy đong đưa nhìn Lâm Cẩm Lâu, rất có tình ý, lại có vài phần thiếu nữ ngượng ngùng, nàng ta mặc áσ ɭóŧ bông hồng nhạt rải hoa, váy lụa hồng đào, sợ béo nên không mặc so giáp, càng tôn lên bộ ngực cao ngất, có vẻ phong lưu riêng. Ngay cả Hương Lan cũng thấy nàng ta là mỹ nhân có tư vị, so sánh thì nàng ta đúng nổi bật trong đám nha hoàn phòng Tần thị. Lại nhìn Lâm Cẩm Lâu, quả nhiên thấy ánh mắt hắn dừng trên ngực Tử Đại, trong lòng cười lạnh, mất công vừa rồi mình còn có vài phần trông cậy thằng nhãi này chủ trì công đạo thay mình, Lâm Cẩm Lâu là sắc quỷ, chưa bao giờ thoả mãn ở hai chữ “nữ sắc” này, tính tình thì thô bạo, mặt lạnh vô tình, đối xử với nữ tử xưa nay là có mới mẻ, rồi lại thoảng đi như không, chẳng khác gì gió thổi qua chuồng ngựa, hiện giờ chắc sẽ mới mẻ Tử Đại quyến rũ kia, không chà đạp mình đã là may, sao có thể ra mặt vì mình.

Nàng lặng lẽ cách xa Lâm Cẩm Lâu chút, nghe gió thu đìu hiu bên ngoài, càng thấy mình tứ cố vô thân tại phủ Lâm rộng lớn, chợt bóp tắt suy nghĩ tự thương tự cảm này, tự giễu nghĩ thầm: “Sống như bèo dạt ở Lâm gia cũng chẳng phải ngày một ngày hai, cần gì phải rêи ɾỉ than thở, dù sao cuộc sống này có một ngày có thể chịu đựng đến cùng.”

Lâm Cẩm Lâu nhìn chằm chằm ngực Tử Đại vài lần, ngẩng đầu, thấy da nàng ta trắng nõn nà, tóc đen óng ả, nghĩ thầm: “Nha hoàn này cũng có hai phần nhan sắc, đôi vυ" kia cũng mất hồn, đáng tiếc dù là mặt hàng hoa lệ nhưng hay tính kế, tự cho là bát diện linh lung khiến người ta chán ghét nhất, nếu không, nể mặt mẫu thân cũng thu dùng nàng.”

Tử Đại thấy Lâm Cẩm Lâu nhìn chằm chằm mình thì vui mừng ra mặt, tuy nói Trần Hương Lan đang nổi bật, nhưng Lâm Cẩm Lâu xưa nay phong lưu, tuy mình không mỹ mạo được như Hương Lan, nhưng cũng là giai nhân khó được, nếu hầu hạ Lâm Cẩm Lâu, dựa vào Tần thị ngầm đồng ý và thể diện của dì cả, lên “dì” là thứ trong bàn tay, có con nối dõi của Lâm gia thì về sau sẽ làm chủ nhân thể diện, hưởng vinh hoa phú quý, phúc khí bất tận. Nàng ta hạ quyết tâm, cũng mặc kệ Hương Lan ở bên, càng dán lên, giơ tay cởi giày Lâm Cẩm Lâu, dịu dàng nói: “Phải chờ một lúc nữa phu nhân mới lại đây, Đại gia cởi giày lên giường nghỉ ngơi chẳng phải thoải mái? Nô học được tuyệt chiêu đấm chân, ngày thường phu nhân mệt mỏi đều là nô đấm. Đại gia suốt ngày bôn ba vì trong phủ, chúng ta nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, chỉ hận ngày thường không có cơ hội báo đáp. Hiện giờ phải để nô tận tâm tận ý.”

Những lời này khiến Hương Lan tự than thở không bằng, nghĩ thầm hôm nay được mở rộng tầm mắt, ban đầu nàng cho rằng Họa Mi là hiểu ý xu nịnh nhất, hiện giờ mới phát hiện Tử Đại cũng là cao thủ, còn buồn nôn thắng Họa Mi một bậc. Ăn nói như vậy, cắt cổ mình cũng không nghĩ ra được. Nam nhân hưởng thụ điệu bộ này nhất, Lâm Cẩm Lâu tùy ý để Tử Đại cởi giày, nàng ôm chân hắn vào trong ngực, một đôi tay ngọc nhỏ dài không nhẹ không nặng ấn xuống.

Tử Đại thấy Lâm Cẩm Lâu nhắm mắt hưởng thụ, to gan nói: “Kỳ thật chờ đến ban đêm, Đại gia ngâm chân xong, nô bóp cho ngài là tốt nhất, bảo đảm cả người gia đều sảng khoái...”

Hương Lan thấy Tử Đại ẩn chứa khıêυ khí©h, lời nói uyển chuyển, cảm thấy mình ngồi bên cạnh chói mắt, đành phải vùi đầu giả chết, nghe Tử Đại mềm giọng nói chuyện với Lâm Cẩm Lâu, Lâm Cẩm Lâu chỉ nhắm mắt, tựa trên vải đoạn thêu rồng.

Chợt nghe Tử Đại gọi: “Chị Hương Lan.”

Hương Lan vội ngẩng đầu.

Tử Đại cười nói: “Phiền chị múc một chậu nước nóng, lát nữa bóp chân cho gia cần nước thật nóng mới được, lại rót một chén trà cho tôi, bỗng nhiên khát nước vô cùng.”

Hương Lan ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Lâu, thấy hắn vẫn nhắm mắt.

Tử Đại tươi cười nói: “Tôi đang bóp chân cho Đại gia, không đi được, chị viết chữ nửa ngày cũng nên đi lại chút, huống chi là hầu hạ gia, cũng không cần giả vờ làm tiểu thư làm gì.”

Tử Đại nói chuyện vốn như thế, tuy nói năng đâm người nhưng nàng tươi cười, giọng nói mềm mại, cứ như những lời phiền lòng đó đều do nàng ngây thơ hồn nhiên vô tình nói ra, nếu ngươi so đo với nàng thì ngươi thật hẹp hòi. Ở phòng Tần thị, Hương Lan đã lĩnh giáo nhiều lần, biết Tử Đại cố ý làm nàng phát hỏa, những lần đó nàng đều nhẫn nại. Nha hoàn bà hầu tinh mắt đều cảm thấy Hương Lan đáng thương, nhưng lại không muốn đắc tội đám người Hàn mụ mụ nên đều ngậm miệng. Đám Lục Lan quan hệ tốt với Ngô mụ mụ đã gõ Tử Đại vài lần, Tử Đại nghe xong cũng chỉ giả ngu.

Hương Lan sớm đã tâm bình khí tĩnh. Nghe Tử Đại nói vậy, đứng dậy xuống giường múc nước. Tử Đại đắc ý, thứ nhất nàng phải thử xem Hương Lan có được sủng ái không, thứ hai cũng muốn gϊếŧ uy phong của Hương Lan trước mặt Lâm Cẩm Lâu. Lấy nước rửa chân cho Lâm Cẩm Lâu chỉ là phụ, mấu chốt là Hương Lan rót trà cho nàng, nàng muốn tất cả những kẻ mắt chó xem người thấp trong phòng Tần thị đều cẩn thận nhìn xem nàng sai bảo Hương Lan thế nào, Hương Lan có mỹ mạo lanh lợi thế nào cũng không ngóc được đầu trước mặt nàng!

Hương Lan vừa mới đứng dậy, Lâm Cẩm Lâu đã nắm tay nàng, mở mắt nói với Hương Lan: “Nàng ngồi chỗ này.” Cao giọng gọi: “Người tới, múc chậu nước ấm vào.”

Lập tức, Lục Lan bưng chậu nước ấm vào nhà, Lâm Cẩm Lâu mệnh đặt trên giường, nói với Hương Lan: “Nàng cởi tất ra.”

Hương Lan ngây ngốc nói: “A?”

“A cái gì a. Nghe không hiểu tiếng người đúng không? Nói nàng đần là cất nhắc nàng.”

“Tôi không... Ai. Cậu phát điên cái gì!”

Hương Lan còn muốn trốn, Lâm Cẩm Lâu đã bắt lấy mắt cá chân của nàng, cởi vớ ra, ấn cặp chân nhỏ trắng như sứ kia vào nước. Hương Lan xấu hổ đỏ bừng mặt, hung hăng đấm vai Lâm Cẩm Lâu hai cái. Lâm Cẩm Lâu cười hì hì nói: “Đánh trúng vừa lúc, sức lực lớn chút càng tuyệt.” Ấn chân nàng một lúc mới buông lỏng tay, Hương Lan lập tức rút chân ra, cũng bất chấp chân ướt, vội vàng cuộn chân dưới váy.

Lâm Cẩm Lâu chỉ vào chậu đồng nói với Tử Đại: “Uống ngay.”

Nụ cười trên mặt Tử Đại đông cứng lại.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Vừa rồi ngươi nói khát đấy thôi, đây là nước gia thưởng ngươi. Sao không uống?” Khi mặt Lâm Cẩm Lâu trầm xuống, ít có người có thể không sợ.

Tử Đại thấy sắc mặt Lâm Cẩm Lâu âm u, đứng dậy, lùi về sau hai bước, vẫn mỉm cười, lắp bắp nói: “Đại gia...Đại gia nói đùa...”

“Con mắt nào của ngươi thấy gia nói giỡn?” Chưa dứt lời, một cái tát giáng xuống mặt Tử Đại, “Ta thấy mắt ngươi bị mù mới đúng, không biết ai là chủ nhân ai là nô tài, ngươi dám sai người trong phòng gia à, lên mặt nhỉ, hôm nay gia cho ngươi biết thế nào là phép tắc!”

Cái tát đánh đến mức trước mắt Tử Đại biến thành màu đen, nước mắt chảy xuống, chỉ cảm thấy oan ức phẫn uất, quỳ dưới đất òa khóc.

Lâm Cẩm Lâu thản nhiên nói: “Ngươi có phục không?”

Tử Đại đầy mặt nước mắt, cắn môi không lên tiếng.

Lâm Cẩm Lâu lại hỏi lần nữa: “Có phục không?”

Tử Đại nức nở nói: “Nô sai rồi, cầu Đại gia khai ân.”

Lâm Cẩm Lâu chỉ chậu nói: “Ngươi uống hai ngụm nước trong chậu, chuyện này bỏ qua. Hoặc ngươi thu dọn tay nải cút đi.”

Tử Đại khóc lóc càng dữ dội, quỳ gối dưới giường, run run rẩy rẩy nâng chậu lên, uống một ngụm, lại “Ọe” một tiếng nôn mửa đầy đất.

Lâm Cẩm Lâu chán ghét đứng sang một bên, lạnh lùng nói: “Lần tới lại bố trí người trong phòng gia, gia bắt ngươi ăn lại đồ đã nôn ra.” Nói xong vén rèm đi, chợt đứng sững lại, quay đầu thấy Hương Lan còn ngơ ngác ngồi trên giường đất, quát: “Còn thất thần làm gì? Không thấy gia nhà nàng phải đi à!”

Hương Lan rụt cổ, vội vàng tròng lên giày vớ đi theo Lâm Cẩm Lâu ra cửa, thấy bên ngoài tụ tập rất nhiều nha hoàn, nghe thấy động tĩnh trong phòng, lại không dám nhìn vào trong. Lâm Cẩm Lâu đi gặp Tần thị, tống cổ Hương Lan về Tri Xuân Quán trước.

Buổi sáng nháo như vậy, Hương Lan còn chưa khôi phục tinh thần, trở về thì nằm trên giường, trừng mắt nhìn nóc giường thêu hoa và chim một lát, lật người, quay mặt vào tường. Lâm Cẩm Lâu bỗng nhiên làm như vậy, khiến nàng trở tay không kịp, nàng vừa có vài phần thống khoái, lại có hai phần thất vọng, nếu Lâm Cẩm Lâu thu dùng Tử Đại, chuyện nàng mưu tính ra phủ sẽ thuận lợi hơn chút.

Đang lúc miên man suy nghĩ, thình lình cảm thấy bên hông bị siết chặt, Hương Lan kinh ngạc, quay đầu mới phát hiện Lâm Cẩm Lâu không biết khi nào đã vào phòng, duỗi hai tay ôm nàng ngồi dậy, nói: “Nàng ở chỗ này làm gì? Úp mặt vào tường hối lỗi à?”

Hương Lan không để ý đến hắn, Lâm Cẩm Lâu nắm cằm Hương Lan, nói: “Lại không nói chuyện với gia hả? Đồ vô lương tâm này, vừa rồi gia phí công che chở nàng, xả giận cho nàng.” Nói xong ngồi xuống giường.

Hương Lan chần chờ hồi lâu mới nói: “Như vậy chẳng phải là đắc tội phu nhân...”

Lâm Cẩm Lâu thất thần nói: “Chú Hai muốn gả em Lăng cho Vĩnh Xương Hầu, muốn ta đi hỏi thăm. Vĩnh Xương Hầu là hảo hán, chính là tuổi tác lớn chút, đã hơn bốn mươi, em Lăng còn nhỏ tuổi, tính tình lại dữ dằn, sợ không chịu. Vừa hỏi ý lão thái gia, có vẻ ông cũng không phản đối, nói với ta chức quan của chú Hai không cao, có thể gả con gái cho Hầu gia, cũng không uất ức. Sắp sửa đính hôn, phu nhân sẽ bận một thời gian, nào còn lo lắng chuyện một nô tỳ.” Nói xong cười ha ha, ngậm vành tai mượt mà trắng bóc của Hương Lan, nhỏ giọng nói, “Hôm nay giải hận sao?”

Hương Lan vội duỗi tay đẩy hắn, chỉ nghe Lâm Cẩm Lâu lại nói: “Chịu ấm ức không nói với gia, là không tin gia có thể chống lưng cho nàng, hay là trong lòng có tính toán khác?”

Hương Lan kinh hãi, Lâm Cẩm Lâu thong thả ung dung sờ mái tóc đẹp sau lưng nàng, lại chậm rãi nắm chặt, siết đến da đầu nàng có chút đau: “Nàng là cô gái thông minh, tuy nói tính tình có điểm mềm, nhưng coi trọng danh tiết hơn mọi thứ, miệng thì lợi hại như tiểu đao, lại tùy ý người hắt nước bẩn cũng không chịu hé răng. Tiểu Hương Lan, cùng gia nói xem, nàng nghĩ thế nào, có phải định tính toán chờ gia thu dùng nữ nhân khác, phai nhạt nàng, tìm cơ hội từ Lâm gia ra ngoài, phải không?”

Hắn đã đoán được tám chín phần. Hương Lan kinh ngạc mở to hai mắt, vội biện bạch: “Không, không có, thật không có...” Lâm Cẩm Lâu nhỏ giọng cười cười, nhẹ nhàng hôn chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, buông lỏng tay vuốt mặt nàng, nói: “Không có thì không có, nhìn nàng sợ tới mức như vậy, mặt đều trắng bệch.”

Hương Lan trừng mắt nhìn hắn như thấy quỷ.

Lâm Cẩm Lâu giống như không chút để ý nói: “Nàng nghĩ vậy cũng không quan trọng, nàng vốn hận chết gia, từ lần trước gia suýt chút nữa bóp chết nàng, nàng càng hận, dốc hết sức lực muốn rời khỏi nơi này ra ngoài, lại giả vờ muốn ở Tri Xuân Quán, có phải thế không?”

Trán Hương Lan đổ mồ hôi lạnh. Thì ra hắn đều biết! Đều biết!

“Cô bé ngốc.” Lâm Cẩm Lâu giống như yêu thương hôn môi nàng, “Toan tính này của nàng với gia chẳng đáng chú ý, đừng chơi thủ đoạn với gia, nàng yên phận thì sau này có rất nhiều ngày lành. Nếu không, lần tới gia không chắc sẽ không cắt đứt cái cổ nhỏ này, thêm cha mẹ nàng một chỗ...nàng hiểu chưa?”

Lời này tuy mềm nhẹ nhưng lại lộ ra tàn nhẫn, sát ý thẳng vào cốt tủy.

Hương Lan sợ tới mức không dám cử động, chảy nước mắt.

Lâm Cẩm Lâu dịu dàng dùng tay áo lau mắt cho nàng, nhỏ giọng cười nói: “Nhìn nàng kìa, sao lại khóc rồi?” Ôm nàng đung đưa như dỗ dành Lâm Cẩm Viên, vỗ lưng, nói: “Chớ sợ chớ sợ.”

Hương Lan ngoan ngoãn, nghe lời nằm trên vai hắn như thỏ con.
« Chương TrướcChương Tiếp »