Chương 190 Đêm nói (một)

Hoạ Mi gục đầu dưới nền đá xanh lạnh lẽo, khóc nức nở, trong lòng thầm hận. Nàng chuẩn bị tỉ mỉ lâu ngày mới bày ra kế hoạch này, trước có Noãn Nguyệt bỏ phù chú hãm hại, sau có Loan Nhi làm người chịu tội thay, hai ngày trước nàng đã gửi một phong thư cho anh trai, để anh ấy lập tức gϊếŧ Thôi đạo cô diệt khẩu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Như Sương vì nàng giải vây tẩy trắng, mình lại ăn nói khéo léo, nhất định có thể tóm được Trần Hương Lan kia, ai ngờ Trần Hương Lan kia không phải miếng xương dễ gặm, lại kéo nàng vào vũng bùn, rơi vào tình cảnh như vậy.

Hoạ Mi ngẩng đầu, nhìn trăng tròn nơi chân trời, hít một hơi thật sâu. Trên mặt dù đau đớn khó nhịn thế nào, cũng không so được với dày vò khổ sở trong lòng nàng.

Nàng vốn cũng là con gái nhà quan lại, dù phụ thân chỉ có chức quan thất phẩm, nhưng đi ra ngoài cũng uy phong bát diện. Nàng tuy là con vợ lẽ, nhưng mỹ mạo, lanh lợi được người thích, đã từng đính hôn với nhà hương thân phú hộ. Nhưng cha nàng gặp nạn, bèn đưa nàng cho Trấn Quốc Công làm tì làm thϊếp. Nàng không tình nguyện, nhưng mẹ đẻ nàng nhát gan sợ phiền phức, lại thân phận thấp kém, sao bảo vệ được nàng? Cuối cùng vì tiền đồ cả nhà, nàng chỉ có thể chấp nhận, trong lòng đủ kiểu uất ức không cam lòng, đều hóa thành một ly rượu đắng nuốt xuống bụng. Nhưng lão già kia lại đưa nàng cho Lâm Cẩm Lâu, nam nhân này trẻ tuổi anh tuấn, có tiền có thế, nàng quả thực vui mừng khôn xiết, khuất ý thừa hoan cũng được, cố tình lấy lòng cũng thế, nàng cảm thấy mình như sống lại, nàng thề muốn đứng vững gót chân ở Lâm gia, làm ra một phen sự nghiệp, khiến ai cũng không thể coi khinh. Triệu Nguyệt Thiền là mợ Cả chính phòng, Thanh Lam là ái thϊếp có thai của Lâm Cẩm Lâu, hai người nàng này nàng chưa để vào mắt, lại không ngờ mình thua trên tay con nhãi Trần Hương Lan kia!

Hiện giờ đã đến nước này, tự thỉnh về nhà, rồi mưu tính gả cho một nhà tốt là con đường tốt nhất, nhưng sao nàng có thể trở về? Trước kia người trong nhà đều mặt sưng mày xỉa, mỉa mai nàng, mãi đến khi nàng lọt vào mắt Lâm Cẩm Lâu, mới thân thiết khách khí, sau đó nàng trở thành di nương. Cả nhà hận không thể cung phụng nàng như Bồ Tát, nói chuyện đều phải xem sắc mặt nàng. Hiện giờ nàng xám xịt trở về, người trong nhà trừ bỏ di nương yếu đuối kia, ai còn muốn đặt nàng trong mắt! Có lẽ nàng lại phải bị cha mẹ anh em nhẫn tâm bán đi cũng không chừng!

Hoạ Mi run bần bật, quay đầu nhìn về hướng chính phòng Tri Xuân Quán. Nhà chính đã tắt nến, chỉ còn ánh sáng trong buồng ngủ, cửa sổ ẩn lộ nửa gương mặt của Hương Lan. Hoạ Mi bỗng nhiên cười lạnh lùng, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Trần Hương Lan, ngươi đừng cho rằng về sau ngươi sẽ thoải mái. Ta xúi quẩy thì cũng không để ngươi sống dễ chịu đâu!”

Lúc này Lâm Cẩm Lâu về phòng, trong phòng im ắng. Đêm nay một hồi đại biến, nha hoàn Tri Xuân Quán một lúc đi hai người, lại đuổi một nha hoàn hầu ngủ, biếm một vị dì, mỗi người kinh hồn bạt vía, câm như hến.

Lâm Cẩm Lâu vào phòng ngủ, thấy Hương Lan nhắm mắt nằm trên trường kỷ. Hắn nhìn qua, kêu nha hoàn lấy khăn lông, chậu vào rửa mặt. Sau khi thay xiêm y xong, Lâm Cẩm Lâu ngồi vào bên người Hương Lan, nhéo chóp mũi mềm mại của nàng, cười nói: “Nằm nơi này làm gì, náo loạn cả đêm, còn không lên giường nghỉ ngơi đi.” Lại lẩm bẩm nói: “Không ngờ nàng cũng là đứa nhanh mồm dẻo miệng, gia còn nghĩ nàng là cái bầu không miệng, còn lo lắng nàng bị người bắt nạt.”

Hương Lan âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm nếu lo lắng thật, sao vừa rồi nàng bị người vu oan thì hắn không vào, lại chỉ nghe lén ngoài cửa. Nàng lười chất vấn, ngồi dậy, thản nhiên nói: “Mỗi người trong phòng ngài đều có võ nghệ. Tôi mà không nói hai câu, chỉ sợ bị người lột quần áo đánh, lại bị Đại gia bóp cổ, mạng này thật sự không có.”

Lâm Cẩm Lâu nháy mắt xạm mặt lại, mày rậm nhăn lại, trách mắng: “Cô lại lên mặt đúng không!”

Hương Lan gục đầu xuống, không nói lời nào.

Lâm Cẩm Lâu có chút bực, đến bàn bưng ly trà ấm, hầm hừ rót hết.

Hương Lan thở dài, nhìn chằm chằm song cửa sổ hồi lâu, nói khẽ: “Đại gia, ngài chừng nào thì chán? Cuộc sống này khi nào mới kết thúc? Nếu không ngài cũng đuổi tôi đi, hai ta đều thanh tịnh.”

Lâm Cẩm Lâu “Bang” đặt chén trà lên bàn, trên trán nổi đầy gân xanh, cả một đêm náo loạn đến gà bay chó sủa đều không bằng một câu chọc phổi này của Hương Lan, hắn quay người nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô lại định tìm không thoải mái đúng không? Đuổi cô đi? Tưởng bở! Dù gia chán, cũng bắt cô ở tại nơi này, không vì cái gì khác, chỉ vì ghê tởm cô!” Nói xong thở hồng hộc ra ngoài, hô: “Người đâu? Người đâu? Một đám chết chỗ nào vậy! Muốn uống hớp trà nóng cũng không có đứa nào hầu hạ? Gia sẽ lột xác các ngươi!”

Liên Tâm và Xuân Lăng sợ hãi, lo nơm nớp chạy ra.

Lâm Cẩm Lâu tức giận quay đầu về phòng. Trở về thấy Hương Lan vẫn ngồi trên trường kỷ, chỉ nhìn chằm chằm gạch hoa dưới đất, bóng dáng vừa hiu hắt lại nhỏ yếu, giống như một đóa hoa nhỏ mỏng manh đáng thương. Lửa giận của hắn chợt vơi vài phần, hít vào một hơi thật sâu, lại đến cạnh Hương Lan, ngồi xuống, thấy nàng co rúm lại rụt vào bên trong, trong lòng lại có chút bực lên, xụ mặt nói: “Gia biết hôm nay nàng chịu uất ức, không phải cũng thay nàng xử lý hết giận rồi đấy sao? Nàng còn chọc ta như vậy làm gì? Chọc gia giận xong đánh nàng, ta đều ngại mệt, nàng nghiện đúng không?”

Hương Lan không để ý tới hắn, chỉ cảm thấy cả người Lâm Cẩm Lâu thô bạo và lạnh lẽo, cũng không dám ngẩng đầu, gương mặt trắng ngọc vẫn cúi, càng rụt người co vào góc.

Lâm Cẩm Lâu cúi đầu thấy giày xanh non thêu uyên ương của nàng lộ ra dưới váy lụa, không tự chủ được duỗi tay bắt lấy, Hương Lan tránh hai lần, vừa rồi đầu óc nàng nóng lên, thốt ra hai câu, hiện giờ cũng có chút hối hận, cũng sợ chọc giận Lâm Cẩm Lâu, không dám cử động, chỉ đành mặc hắn nắm, nghe hắn nói: “Sáng sớm mai sẽ kéo mấy nha hoàn kia ra ngoài bán. Chỉ có Hoạ Mi, nàng là quan trên đưa tới, vốn là có hai phần mặt mũi, hiện giờ anh trai nàng là người đắc lực, lại từng chắn thay ta một đao, đuổi nàng ta sẽ khiến lòng thủ hạ rét lạnh, chẳng qua gia đã nhốt nàng, về sau sẽ không ra ngoài lắc lư, nàng cũng là người thông minh, chờ một thời gian nữa sẽ rời khỏi Lâm gia ra ngoài...Nàng cũng đừng sợ hãi, đám nha hoàn tiếp theo nhất định cũng không dám nữa. Từ nay về sau, nàng thấy nha hoàn nào nơi đây không vừa mắt, cứ nói một tiếng với gia, gia lập tức đuổi đi, thế nào?”

Lại thấy Hương Lan không nói lời nào, lại nói tiếp: “Được rồi, việc này dừng ở đây, ngày mai nàng tới chỗ phu nhân thì cảnh giác chút, gia sẽ nói với Hàn mụ mụ và Ngô mụ mụ một tiếng, nếu có cái gì không đúng, để các bà ấy quan tâm một chút...Ai, nàng đừng im lặng thế, dỗ nàng hai câu, đều cho bậc thang, còn muốn phân cao thấp với gia đúng không?”

Hương Lan cúi mặt, ôm đầu gối, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.