Chương 187 Bùa chú (tám)

Lâm Cẩm Lâu cởi một chiếc lệnh bài xuống, nói: “Ngươi đi gọi mấy hộ viện, kêu hai thân binh trực đêm phía trước, bảo bọn họ đến quán Thủy Kính, mang Thôi đạo cô tới đây.”

Cát Tường liên thanh đáp ứng, nhận lệnh bài, quay người đi. Không dám chạy, chỉ dám bước nhanh như bay, nhanh như chớp ra cửa thuỳ hoa, mới dám thở phào. Vừa rồi một phòng người đều quỳ, ngay cả phu nhân cũng tới, Noãn Nguyệt gằm mặt xuống đất, bị các bà hầu giữ chặt, ngay cả người khôn khéo như dì Mi cũng mặt tái xanh quỳ dưới đất, nghĩ đến là xảy ra chuyện khó lường. Tuy hắn tò mò nhưng không có can đảm hỏi thăm, chạy vội như gió đi gọi người.

Tần thị gọi Lâm Cẩm Lâu đến buồng phía đông, nhỏ giọng kể lại việc Ngô mụ mụ phát hiện bùa chú, nàng tới lục soát, bao gồm cả việc Loan Nhi với Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu gật đầu, nói: “Mẫu thân, cũng muộn rồi, người về nghỉ ngơi đi, con sẽ tự xử trí, ngày mai sẽ báo tin qua đó.”

Tần thị vẫy tay, không điều tra rõ việc này, tối nay nàng sẽ không ngủ được. Lâm Cẩm Lâu cũng không khuyên nữa, mệnh Liên Tâm pha trà cho Tần thị, thấy mặt Tần thị lộ vẻ mệt mỏi, bèn thỉnh nàng đến buồng phía tây nghỉ ngơi. Tần thị cũng đang muốn mắt không thấy tâm thanh tĩnh, vịn tay Hàn mụ mụ đi.

Lập tức, Lâm Cẩm Lâu về nhà chính, lúc này Như Sương đã đập đầu đến mắt đầy sao xẹt, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất.

Lâm Cẩm Lâu vuốt cằm trầm ngâm một lát, không truy vấn, chỉ vào Như Sương nói: “Người tới, lột quần áo của điêu tì này, đánh mười gậy, để nàng quỳ trong sân.” Người Như Sương mềm nhũn, hai bà hầu to khỏe đi lên bịt miệng nàng, túm cánh tay nàng, kéo xuống. Lâm Cẩm Lâu chỉ Noãn Nguyệt, nói: “Kéo nàng xuống đánh, hung hăng đánh!”

Như Sương choáng váng, mơ mơ màng màng nghĩ, dù Đại gia giận, cũng chỉ một trận gậy, đuổi khỏi phủ, dù bán đi cũng không sợ...Noãn Nguyệt, cô đừng hận tôi, anh họ tôi hiện giờ đi theo anh trai dì Mi kiếm cơm, anh ấy và tôi đã đính thân, sau này nhà anh ấy giàu có, nhà tôi nghèo đến mức bán tôi vào Lâm gia làm nha hoàn, cha mẹ anh ấy hối hôn, nhưng anh họ rốt cuộc vẫn yêu tôi. Lần trước tôi về nhà, anh ấy trộm gặp tôi, bảo tôi hành động theo lời dì Mi. Tôi làm xong việc này, Đỗ đại nhân sẽ làm chủ để anh họ cưới tôi. Tôi cũng vì tiền đồ...cô cũng vì tiền đồ mới vu oan Hương Lan, sẽ hiểu tôi…

Không nói việc Như Sương bị kéo xuống, bị đánh như thế nào. Lâm Cẩm Lâu đứng thẳng, không nói một lời, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất. Hương Lan lẳng lặng đứng ở một bên, nghĩ thầm: “Không biết Lâm Cẩm Lâu muốn xử lý thế nào, buổi diễn này sẽ kết thúc ra sao. Đám người Họa Mi giá họa cho Loan Nhi, tất nhiên là có mười phần nắm chắc, lúc này Loan Nhi ắt gặp nạn.” Liếc mắt nhìn Họa Mi, chỉ thấy nàng ta còn quỳ dưới đất, thần sắc khô tàn, tóc mai có chút rời rạc, son phấn trên mặt hòa với nước mắt, lộ ra khuôn mặt vàng vàng. Cẩn thận nhìn, mơ hồ có thể thấy lấm tấm tàn nhang trên mặt. Hương Lan bừng tỉnh, vì sao mỗi khi xuất hiện Họa Mi đều phải trang điểm đậm mới gặp người. Vẻ mặt bây giờ khác biệt hoàn toàn so với khi trang điểm xinh đẹp, cười quyến rũ ngày xưa, tuy có vẻ nhu nhược đáng thương nhưng sắc đẹp chợt giảm vài phần.

Họa Mi không còn lo được mặt mũi thế nào nữa, nàng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, áσ ɭóŧ sũng nước, chỉ cảm thấy trên đầu treo một lưỡi kiếm sáng như tuyết. Lâm Cẩm Lâu khôn khéo tuyệt đỉnh, thủ đoạn hung ác, hắn vừa rồi xử lý Như Sương và Noãn Nguyệt nặng tay như thế, nói vậy đã nhìn thấu đường lui nàng để lại cho mình…

Họa Mi càng nghĩ càng kinh hãi, thân mình mềm nhũn, nằm liệt dưới đất. Xuân Lăng xách ấm tới, nơm nớp lo sợ thêm trà cho Lâm Cẩm Lâu, sau đó vội vã lui xuống.

Lâm Cẩm Lâu cầm chén trà uống một ngụm, vẫy tay, gọi Hương Lan tới bên người, nói: “Phu nhân nghỉ ngơi ở buồng phía tây, nàng qua đó hầu hạ cho tốt.” Thấy Hương Lan cúi thấp đầu, có vẻ không vui, trừng mắt nói: “Không biết tốt xấu, gia cất nhắc nàng, nàng cho rằng ai đều có thể hầu hạ phu nhân chắc? Còn không đi nhanh.”

Hương Lan hết cách, đành phải chậm rì rì đi.

Lâm Cẩm Lâu nhéo giữa mày, nghĩ thầm: “Thật là cô nàng ngốc, cũng không biết là thông minh hay là ngốc.”

Hương Lan đi vào buồng phía tây, ngẩng đầu, thấy Tần thị ngồi ghế thái sư gỗ đàn trên cùng, hai mắt khép hờ, trong tay lần chuỗi Phật châu, trong miệng lẩm bẩm. Ngô mụ mụ đứng một bên, thấy nàng thì đưa mắt ra hiệu, để nàng thêm trà cho Tần thị.

Hương Lan cầm ấm tới, tay chân nhẹ nhàng rót đầy một ly.

Tần thị hơi ngẩng đầu, liếc mắt sang nhìn Hương Lan, lại nhắm mắt, trong phòng yên tĩnh. Hương Lan lùi ra cửa đứng, tay buông thõng, xuất thần nhìn chằm chằm cạp váy trên eo. Chợt nghe thấy ngoài cửa có bà hầu tới báo, nói Cát Tường đã về, Hương Lan lặng lẽ ra ngoài, trốn sau rèm nhìn ra, thấy Cát Tường quỳ rạp xuống đất, khấu đầu nói: “Bẩm Đại gia, tiểu nhân chạy tới nơi thì Thôi đạo cô đã thắt cổ chết, khóa trong phòng, không biết đã chết mấy ngày, tìm được thứ này trên người nàng.” Nói xong lấy một tờ giấy trình lên.

Lâm Cẩm Lâu mở ra nhìn, là giấy nợ Loan Nhi mua phù rủa mạng, viết cho Thôi đạo cô. Mặt Lâm Cẩm Lâu trầm như nước, mệnh Cát Tường lui ra, nói: “Mang Loan Nhi tới đây.”

Loan Nhi đã tỉnh lại từ lâu, lúc này vừa kinh hãi vừa hối hận, trong lòng biết mình xong rồi, nhưng lại không cam lòng, lúc này thấy Lâm Cẩm Lâu thì kinh sợ đan xen, ấm ức từ đáy lòng trào ra, che mặt khóc thút thít.

Lâm Cẩm Lâu đứng lên, búng giấy ghi nợ kia, nói: “Nói đi, mua mấy lá bùa, cô định rủa ai?”

Mặt Loan Nhi trắng bệch, chỉ thút thít khóc không nói gì. Trái tim Họa Mi vọt lên họng, quỳ rạp dưới đất, hận mình không thể biến mất.

Lâm Cẩm Lâu nhìn Họa Mi một chốc, sau đó lạnh lùng nói với Loan Nhi: “Từ ngày mai, cô không cần ở trong phủ nữa, bảo cha mẹ cô vào phủ, lĩnh cô ra ngoài, đỡ phải mất mặt xấu hổ, gia nhìn cũng bực mình!”

Loan Nhi sửng sốt, đột nhiên bổ nhào về phía trước, ôm chân Lâm Cẩm Lâu, khóc ròng nói: “Đại gia, Đại gia, em cầu ngài. Ngài đừng đuổi em ra ngoài, em thà chết cũng không ra khỏi cửa này!” Lại đau khổ cầu xin nói: “Đại gia, em thật sự sai rồi, cầu Đại gia nhớ em một lòng say mê, nể ân tình ngày xưa với ngài...em cũng chỉ nhất thời hồ đồ, về sau không dám nữa...”

Lâm Cẩm Lâu bất động dừng lại, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, hồi lâu mới nói: “Gia thích giọng hát của cô, nếu cô thận trọng từ lời nói đến việc làm, về sau luôn có một chỗ cắm dùi ở Lâm gia. Thế nhưng cô ngang ngược ương ngạnh, nhiều lần sinh sự, bây giờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Nơi này không dung cô, ta không trừng trị cô đã là nương tay rồi đấy, hay là lột xiêm y để cô quỳ trong viện, sớm mai kéo ra ngoài bán, cô mới cam tâm tình nguyện sao?”