Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 185 Bùa chú (sáu)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy Tần thị không thích Họa Mi trang điểm xinh đẹp, nhưng nàng ta nói chuyện lanh lợi, tính sảng khoái, lại sẽ ân cần nịnh hót, hiểu ý, nên có vài phần thiện cảm, nghĩ nàng ta xin bùa cầu con thì có chút mềm lòng, thấy nàng khóc Lâm Cẩm Lâu thì coi trọng liếc mắt một cái.

Hương Lan thấy vậy, trong lòng phải khen Họa Mi mồm mép khéo léo. Ngô mụ mụ, Xuân Lăng, Đinh Lan, Liên Tâm có quan hệ tốt với Hương Lan thì rất hận, lại lo lắng cho Hương Lan.

Ai ngờ Hương Lan nhẹ nhàng cười vài tiếng, lắc đầu, nói: “Hoạ Mi, có câu nói là ‘việc đời tính rất thông minh’ (1), cô miệng lưỡi trơn chu, có thể nói có thể diễn, lại hiểu xem mặt đoán ý, khiến người ta thích, từ tiểu thϊếp quan trên Đại gia tặng, lắc mình hoá thành di nương, cô chớ có cho là cô có bao nhiêu cao minh, coi người khác đều thành đứa ngốc, sau lưng cô làm những việc gì, nghĩ người khác không biết sao.”

(1)Có nghĩa là vắt óc tìm mưu kế.

Họa Mi nghe vậy thì biến sắc, trong nháy mắt lại khôi phục thành vẻ bi thương, oan uổng tận trời, nói: “Em à! Hay do ta phát hiện chuyện em hãm hại Đại gia, nên em mới ngậm máu phun người như vậy!”

Hương Lan nói: “Nửa đêm, cô không màng lệnh của phu nhân, xông vào phòng ngủ của chủ nhân, bụng dạ khó lường, đây là thứ nhất. Cô nói ‘em từng nói với ta, vì Đại gia ép em nên mới không tình nguyện vào phủ, trong lòng em hận Đại gia, nằm mơ đều nghĩ ra phủ’, tôi từng nói với cô như vậy sao? Hai chúng ta gặp mặt, bên người luôn có ba, bốn nha hoàn, đều có thể làm chứng. Cô vu oan hãm hại, hai lưỡi ác khẩu, xúi giục sinh sự, đây là thứ hai.”

Họa Mi trợn mắt há hốc mồm, vừa muốn há mồm phản bác, lại nghe Hương Lan trách móc: “Vừa rồi cô và Noãn Nguyệt kẻ xướng người hoạ, hùng hổ doạ người, mỗi câu như lưỡi dao sắc bén, muốn đẩy tôi vào chỗ chết, vậy mà còn nói muốn cầu tình cho tôi, người sáng suốt đều nhìn ra bên trong có vấn đề nhỉ? Cô xưa nay không phải hạng người lương thiện. Lúc trước cô mọi cách khuyến khích dì Lam nên nàng mới đồng ý làm thi xã. Cô còn xúi giục nàng và Triệu thị không hợp, cô cũng ra vẻ ‘em tốt, ta suy nghĩ vì em’. Chẳng lẽ cô không biết dì Lam chân chất đơn thuần phúc hậu, không giỏi những việc đó? Hơn nữa nàng bụng lớn, vốn nên an tâm dưỡng thai, dù cô không nhớ Thanh Lam, nếu thật lòng suy nghĩ vì Đại gia, cũng nên nhớ đứa bé trong bụng Thanh Lam, không nên kích động nàng.”

Tần thị nghe được rõ ràng, nhăn mày.

Đôi tay Họa Mi siết chặt trong áo, một móng tay dài một tấc bị bẻ gãy. Trên mặt vẫn đau buồn bi thương, ấm ức nói: “Cô em nói lời này khiến ta không muốn sống nữa, chẳng qua ta chỉ nói chuyện thi xã với dì Lam, đã từng xúi giục nàng chưa?” Nói xong nhìn Tần thị, nói: “Phu nhân…phu nhân phải làm chủ cho con!”

Hương Lan cười lạnh nói: “Người kia đã qua đời, nhắc lại cũng vô ích. Nhưng tôi muốn để phu nhân biết, xưa nay cô chính là kẻ âm tàn tay độc.”

Họa Mi tuy ấm ức, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Cô em đây là cáu giận ta, hay là có tật giật mình. Cố ý chuyển câu chuyện tới ta để mọi người nhìn chằm chằm ta, quên chuyện của cô em ư? Bây giờ nói bùa chú nguyền rủa Đại gia chết, liên quan gì tới chuyện dì Lam.”

Hương Lan cười khẽ, vẻ nhu nhược của Họa Mi quả nhiên là giả vờ. Hiện giờ bị nàng bức cho sắp hiện hình, bèn nói: “Tất nhiên liên quan, người trong phòng Đại gia, Anh Ca thành thật, Loan Nhi bộc trực, nhưng tốt xấu đều hiện trên mặt. Chỉ có cô cười ấm áp như gió xuân, nhưng bên trong lại tranh cường tàn nhẫn. Một lòng muốn nổi bật tại hậu trạch. Tôi biết cô làm người nên xưa nay xa cô, không ngờ hôm nay vẫn bị cô và Noãn Nguyệt vu oan hãm hại.”

Hương Lan nhìn Tần thị, giọng nói mềm xuống dưới nói: “Tôi không hiểu chuyện, thiếu lễ nghĩa, chưa từng bái kiến phu nhân, phu nhân không thích tôi, cũng là chuyện thường tình. Tôi xuất thân thấp hèn, sống chẳng qua như bèo trôi, vào Lâm gia không phải ý muốn của tôi. Nhưng dù gì Đại gia cũng có ân với tôi, Trần Hương Lan tôi khinh thường việc bỉ ổi như vậy!”

Lúc này ngoài cửa có người nói: “Được rồi, đừng nói nữa.” Chưa hết câu, Lâm Cẩm Lâu đã nhanh chân bước vào, túm cánh tay Hương Lan, mạnh mẽ nhấc nàng lên, nói: “Ai, ai, gia đều đỡ nàng, nàng còn trượt xuống đất làm gì? Thời tiết Đại Lương, quỳ xuống đất không sợ sinh bệnh à.” Ngẩng đầu nói với Tần thị: “Vừa rồi nhi tử ở bên ngoài đều nghe thấy.” Nói xong lại liếc sang Họa Mi.

Cái liếc mắt này tuy bình đạm, lại lạnh lùng chói mắt, giống như đao kiếm sương lạnh. Họa Mi sởn tóc gáy, cả người giật mình, mềm dưới đất, trong lòng vừa kinh vừa giận. Lâm Cẩm Lâu tự đi đỡ Hương Lan đã cho thấy thái độ của hắn, Họa Mi liếc Noãn Nguyệt, thấy nàng ta uể oải dưới đất, nghĩ thầm: “Tình hình bây giờ đành phải thí tốt giữ xe.”

Hương Lan không muốn lôi kéo với Lâm Cẩm Lâu trước mặt mọi người, giãy giụa hai cái, lại bị Lâm Cẩm Lâu bắt cánh tay nhấc lên. Nàng ngẩng đầu nhìn lén, thấy Lâm Cẩm Lâu đang nhìn mình, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, Lâm Cẩm Lâu buông tay, nàng cúi đầu, vừa nhanh chóng vừa nhẹ nhàng lùi một bước ra sau, nghiêng người đứng ngay ngắn.

Lâm Cẩm Lâu nghĩ thầm: “Vừa rồi lén nhìn ở cửa, nàng rất lợi hại, có hai phân khí thế, thế nào thấy gia lại như con thỏ hoảng sợ thế.”

Lại nói vợ Trường Phát chính là kẻ láu cá, hiện giờ trơ mắt nhìn Họa Mi yếu thế, Hương Lan lại chuyển nguy thành an, hối hận mình chọn sai bên, hơn nữa Hương Lan lại là người được Lâm Cẩm Lâu yêu thích nhất, nếu ghi hận mình thì chỉ sợ mình sẽ bị làm khó dễ. Ngày thường nàng đã nghe uy danh của Lâm Cẩm Lâu, nhưng hiếm khi tận mắt nhìn thấy, lại cảm thấy mình là hồng nhân trước mặt lão thái thái, đến Tần thị còn kính nàng ba phần, Lâm Cẩm Lâu càng không cần phải nói. Cho nên thấy Lâm Cẩm Lâu đến, bèn hạ quyết tâm lấy lòng chủ nhân, thể hiện thân phận của bản thân, khiến Hương Lan không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng bước lên trước, mỉm cười, nói: “Đại gia đã trở lại rồi, bên ngoài chắc lạnh nhỉ?” Trừng mắt nhìn Hương Lan, tay chọc chọc bả vai nàng, nói: “Cô tai điếc vẫn là mắt mù, không thấy Đại gia vừa vào sao, không biết đi rót chén trà nóng à? Đồ không ánh mắt này.”

Hương Lan giận dữ, vừa định mắng vợ Trường Phát động tay động chân, lại thấy Lâm Cẩm Lâu đã đá một chân qua, mắng: “Chó từ chỗ nào tới sủa loạn! Thứ gì, ai cho ngươi lá gan, dám tùy tiện đυ.ng vào người của ta!”

Cú đá này khiến vợ Trường Phát lùi về sau mấy bước, lảo đảo ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng kêu ai da.

Lâm Cẩm Lâu chỉ vào vợ Trường Phát, hỏi Tần thị: “Nàng dâu có thể diện trong phủ, con cũng biết một vài, chưa nhìn thấy người này bao giờ, sao xứng vào nhà con? Ngày mai Tri Xuân Quán sẽ biến thành chợ bán thức ăn, đầu trâu mặt ngựa đều lại đây thét to vài tiếng mới thống khoái.”

Tần thị cũng sợ Lâm Cẩm Lâu tức giận, quát lớn vợ Trường Phát: “Tối nay ngươi rót rượu vàng à! Không lớn không nhỏ, không tôn không ti, nào đến lượt ngươi được phép nói chuyện! Còn không mau cút ra ngoài!”
« Chương TrướcChương Tiếp »