Chương 184 Bùa chú (năm)

Hương Lan nheo mắt lại.

Họa Mi khóc ròng nói: “Cô em từng nói với ta, bởi vì Đại gia ép em nên mới không tình nguyện vào phủ, trong lòng em hận Đại gia, nằm mơ đều nghĩ ra phủ, nhưng chuyện tới hiện giờ, Đại gia ngàn tốt vạn tốt với em, dù vài ngày trước, suýt nữa bóp chết em, em cũng nên nhớ tình cảm của Đại gia, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy!”

Tần thị tức giận đến cả người run run, mặt trầm như nước.

Hương Lan vội quỳ xuống, nói: “Phu nhân minh giám, không chỉ tôi có thể ra vào phòng này, mà nha hoàn có thể diện, cô nương, thậm chí dì Mi cũng từng tới, sao có thể chứng minh bùa này là tôi bỏ vào.”

Vợ Trường Phát đi trên trước một bước, chống nạnh nói: “Cô còn dám mạnh miệng! Ngoài cô ở phòng này, dì Mi và nhóm cô Anh Ca sao có thể tùy tiện vào phòng ngủ, sờ vào gối đầu của Đại gia? Bọn nha hoàn có thể gấp chăn trải giường chiếu, nhưng ai có thể độc ác như thế, Liên Tâm, Đinh Lan, vẫn là Như Sương, Noãn Nguyệt, Xuân Lăng? Phi phi phi! Chỉ có cô, lớn lên không chính phái, nhãi ranh yêu yêu kiều kiều, chỉ biết loạn quyến rũ người, Đại gia cất nhắc cô, cô đang ở phúc mà không biết phúc, dơ tâm thối phổi đến nước này, ghi hận Đại gia, mới dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy! Phu nhân, mau kéo nàng ta xuống xử lý, cởi xiêm y hung hăng đánh gậy, nàng quỳ gối nơi này đều bẩn đất!”

Hương Lan thấy mặt Tần thị tím tái, nước mắt rưng rưng, nói: “Tôi không dám cãi mình cỡ nào trong sạch, nhưng xưa nay phu nhân là người hào phóng hiểu lý lẽ, xin cẩn thận ngẫm lại, bọn nha hoàn đều nhìn thấy mỗi ngày tôi ở trong phủ thế nào, ngay cả Thôi đạo cô đến, tôi cũng không thấy nàng ta. Vài ngày trước, tôi về nhà một chuyến, nhưng lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, tôi đi đâu xin bùa chú hại người? Đây là thứ nhất. Thứ hai, tôi tuy trẻ tuổi không hiểu chuyện, từng tranh chấp với Đại gia, nhưng Đại gia đối xử với tôi không tệ, tôi hại ngài ấy như vậy thì tôi có chỗ tốt gì? Ba là, Đại gia thiên vị tôi chút, có khối người sau lưng khua môi múa mép, bởi vậy sinh hận sinh ghét muốn hãm hại tôi cũng chưa biết chừng.”

Nói xong những lời này, khuôn mặt Tần thị tuy còn đen tối, nhưng quét mắt đám nha hoàn bốn phía, có vẻ bị Hương Lan thuyết phục.

Noãn Nguyệt thấy không tốt, vội quỳ xuống đất nói: “Bẩm phu nhân, nô tì có chuyện muốn nói. Mấy ngày hôm trước, nô tì có thấy cô nương khâu thứ gì vào trong gối đầu, lúc ấy không nghĩ gì, không ngờ...không ngờ lại là cái này...” Dùng tay áo lau mặt, trộm bôi dầu hoa quế lên mắt, chảy nước mắt không ngừng.

Tần thị nghe xong lời này thì sắc mặt trắng bệch, chỉ vào mắng: “Đồ yêu mị, nói bậy, hạ lưu, còn dám xảo quyệt lừa gạt chủ nhân, đã có người nhìn thấy cô làm mà cô còn miệng lưỡi đanh thép được, thật đáng giận, còn không lôi nàng xuống!”

Bà hầu trái phải muốn vọt lên kéo Hương Lan ra bên ngoài. Hương Lan quật cường nói: “Cầu phu nhân minh giám, nếu là tôi thì trời sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh (1), không chết tử tế được! Còn cầu phu nhân điều tra rõ việc này, oan uổng tôi không quan trọng, nếu tha cho hung thủ, để mặc kẻ có lòng dạ hiểm độc bỉ ổi ở bên cạnh Đại gia, về sau nếu hại Đại gia thì sẽ ra sao.”

(1)Bị 5 loại sét đánh vào đầu

Trái tim Tần thị như đặt trên bếp lò, vừa tức vừa giận, nghe Hương Lan nói vậy thì nuốt ngọn lửa trong họng xuống.

Ngô mụ mụ vội vàng hét mấy bà hầu kia, tiến gần, nói nhỏ: “Phu nhân, nàng nói có lý. Nếu oan uổng sai người, giữ kẻ gian trong phủ, về sau chúng ta còn không biết chết thế nào.”

Tần thị nhắm mắt, lại mở ra, gương mặt đã thản nhiên bình tĩnh, sau một lúc lâu mới nói: “Cô nói mình không làm chuyện này, có chứng cứ không? Không phải cô làm thì ai làm?”

Hương Lan quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Noãn Nguyệt nói: “Cô nói nhìn thấy tôi khâu gối đầu, đó là lúc nào? Còn người khác nhìn thấy không?”

Noãn Nguyệt có chút hoảng loạn, quét mắt nhìn sang Họa Mi, thấy nàng ta quỳ gối cạnh mình, che mặt khóc lóc, bèn ổn định tâm thần, nói những lời đã chuẩn bị trước: “Đây là chuyện ba ngày trước, tôi nhớ rõ là lúc sáng sớm, sau khi Đại gia đi ra ngoài luyện võ, tôi đưa bánh bột ngô xức hương vào phòng, đặt đồ ở bàn bên ngoài, tôi nhìn liếc sau bình phong, thấy Hương Lan khâu gối đầu trên đầu giường. Lúc ấy trong phòng không có người khác, chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Hương Lan nhướng mày, ngày đó đúng là nàng ngồi thêu thùa may vá ở đầu giường. Trong lòng Nàng biết Noãn Nguyệt tất nhiên chuẩn bị trước, nên cũng không kinh hoảng, nhưng Noãn Nguyệt nói được có vẻ đáng tin, thật sự khó phản bác những lời này, lại không có người chứng minh nàng vô tội...

Nàng nghĩ nghĩ, nghĩ thầm: “Được, không có người khác nhìn thấy càng tốt, cũng không có ai chứng minh lời nói của Noãn Nguyệt là sự thật.” Cười lạnh nói: “Noãn Nguyệt, cô nói dối như thật, sáng sớm ngày đó tôi không ở trong phòng, sau phòng có mấy bụi cúc nở, tôi đi ngắm hoa...”

Chưa hết câu, nghe phía sau có người nói: “Bẩm phu nhân, Hương Lan nói chính là tình hình thực tế, ngày đó nô tì theo nàng đi ngắm hoa!”

Hương Lan vội quay đầu lại, thấy Tiểu Quyên quỳ thẳng tắp dưới đất, nói: “Sáng sớm ngày đó nô tì theo nàng đi ngắm hoa, Hương Lan nhìn một lát, cũng chưa nói câu gì.” Nói xong liếc mắt nhìn Hương Lan, đầu cúi thấp xuống.

Hương Lan cảm thấy có một dòng nước ấm từ trong lòng trào ra, tay nắm chặt trong áo, quay người, hít vào một hơi nói: “Đúng vậy, sáng sớm ngày đó tôi chỉ ngắm hoa cúc...” Nói xong đỏ mắt, nức nở nói: “Noãn Nguyệt, Đại gia từng thu dùng cô, sau này chẳng liếc mắt đến cô, cô thường tiếp cận nhưng không được quan tâm. Nhưng việc này không phải lỗi của tôi, cô vốn hầu hạ ở gian ngoài, tôi vì thành toàn cô, mới chuyển cô lui qua buồng trong, cho cô hầu hạ Đại gia mặc quần áo trải giường chiếu, sao cô lại vu oan hãm hại, lấy oán trả ơn tôi như thế, mấy ngày trước cô là người đổi vỏ gối đầu đi...” Chưa hết câu, nước mắt đã nhỏ giọt.

Trong lòng Họa Mi nặng nề, cúi đầu nghĩ thầm: “Vừa rồi còn hùng hổ doạ người, lúc này thế nhưng nói khóc là khóc, đúng là ngày xưa coi khinh nàng. Mấy ngày nay Noãn Nguyệt cố ý lưu ý thời điểm nàng ở một mình trong phòng, không dự đoán được nàng ta lại là đứa mua chuộc lòng người, nha hoàn bên người nguyện ý giả bộ làm chứng cho nàng, cuối cùng còn cắn ngược lại.”

Noãn Nguyệt giật mình, nàng vừa sợ vừa bực, chỉ vào Hương Lan mắng: “Cô…cô nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!” Khấu đầu thùng thùng, nói: “Phu nhân minh giám, không phải nô tì, không phải nô tì!” Chỉ vào Hương Lan nói: “Là nàng, là nàng! Tiểu Quyên quan hệ tốt với nàng, cho nên nói dối! Mỗi người đều biết nàng không tình nguyện vào phủ, ba ngày hai đầu lau nước mắt, hầu hạ Đại gia lại bị đánh bị mắng, bị Đại gia bóp cổ suýt nữa không còn mạng, chỉ có mỗi nàng ôm mối hận trong lòng, còn ai sẽ ác độc đến mức hại Đại gia? Chỉ có nàng mới ước Đại gia chết đi.” Nàng rốt cuộc là người không giấu được chuyện gì trong lòng, càng về sau thần sắc càng hoảng loạn, nói năng lộn xộn.

Tần thị nhảy mắt.

Họa Mi thầm mắng Noãn Nguyệt bùn nhão không trét được tường, bỏ tay áo che trên mặt xuống, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc bi thương nói: “Em Lan, nước đã đến chân, tang chứng vật chứng đều đủ, sao em còn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Nhặt bùa rơi trên đất lên, nói: “Chữ trên bùa y đúc chữ viết thường ngày của em, không phải em lại là ai?”

Trán Noãn Nguyệt đã xanh tím một mảng, đôi mắt hoảng loạn xoay chuyển, nói lắp: “Đúng đúng, chính là nàng!”

Tần thị nghe xong, bèn sai người lấy chữ Hương Lan viết để so sánh, đúng là không có sai biệt.

Tần thị ném giấy chữ kia tới trước mặt Hương Lan, cười lạnh nói: “Bây giờ cô còn muốn nói gì?”

Ánh mắt Hương Lan trong sáng, nói: “Xin phu nhân để tôi viết mấy chữ.” Nói xong đứng dậy, đến chỗ chiếc bàn, dùng bút lông chấm mực, viết viết trên giấy phen, trình lên cho Tần thị, nói: “Thỉnh phu nhân xem.”

Tần thị nhìn qua, chỉ thấy trên giấy lần lượt dùng thể chữ Khải, thể chữ thảo, thể chữ lệ, thể chữ hành, yến thư, thể chữ triện viết hai chữ “chết hết”, thể chữ Khải lại phân thể chữ Liễu, thể chữ Nhan và chữ Khải viết tay chữ nhỏ, bút pháp thanh tú, bút lực hùng hậu.

Tần thị lắp bắp kinh hãi. Tiểu thư khuê các bình thường luyện tốt một thể chữ đã không dễ, dù Lâm Trường Chính là hai bảng tiến sĩ, cũng chưa chắc có thể viết ra hết này đó, Trần Hương Lan này là con gái của một nô tài, vậy mà có thể viết phiêu dật tiêu sái như vậy, khiến người lau mắt mà nhìn.

Hương Lan quỳ xuống, lẳng lặng nói: “Thỉnh phu nhân xem, tôi tuy bất tài, nhưng có thể viết vài loại thể chữ, bùa chú này là chữ Khải tôi ngày thường quen viết, cho nên mới bị người có tâm vu oan, nếu tôi thực sự có âm mưu, sẽ đổi thể chữ, hoặc cố ý viết như chó bò, ai có thể đoán được là tôi chứ?”

Tần thị nhìn khuôn mặt tươi đẹp mỹ lệ của Hương Lan, nhìn thẳng đôi mắt trong sáng của nàng, đôi mắt kia giống như sao trên bầu trời, lại như hồ sâu u ám, vừa lơ đãng sẽ cuốn tâm thần người vào đó.

Ánh mắt hai người giằng co một lát, Tần thị cúi đầu xem chữ viết trên tờ giấy trong tay nàng.

Noãn Nguyệt nóng vội, the thé nói: “Đây là kế sách của cô ư? Cố giấu người tai mắt thôi!”

Hương Lan liếc mắt nhìn Noãn Nguyệt, trong mắt trào ra trào phúng, bỗng nhiên nghiêm nghị nói với Tần thị: “Phu nhân, tôi còn muốn nói vài câu.”

Tần thị ngẩn ra, nhìn Hương Lan vài lần, hơi gật đầu.

Hương Lan quay người, đảo mắt qua Noãn Nguyệt sắc mặt trắng bệch và Hoạ Mi bi thương, lại nhìn mấy nha hoàn bà hầu quỳ dưới đất, than một tiếng rồi nói: “Trên đời này không có lời nói dối nào mà không có sơ hở, tôi tin có địa ngục âm ty báo ứng, có ít lời tôi giữ trong lòng đã lâu, việc đã đến nước này, không bằng nói trước mặt phu nhân.” Nhìn chằm chằm Hoạ Mi, hỏi: “Hoạ Mi, cô ngẩng đầu lên, tôi hỏi cô, canh giờ này cô nên đi ngủ từ lâu, sao bỗng nhiên đến chính phòng làm gì?”

Họa Mi thầm hận, tuy nàng biết Hương Lan là đứa mồm miệng lanh lợi, lại cũng chỉ nghĩ nàng ta là đứa gặp cảnh khốn cùng thì cả ngày thích khóc chảy nước mắt, ai ngờ vào thời điểm này lại đúng mực không loạn, lật đổ toàn bộ kế hoạch của nàng, còn tự tìm một đường sống cho bản thân. Hai mắt nàng đẫm nước, nước mắt còn chảy trên má, oan ức nói: “Mồm miệng cô em thật sắc bén, ta nghe thấy trong phòng lộn xộn, biết xảy ra chuyện, không yên lòng nên mới qua đây nhìn xem, thấy lá bùa này, lại nhìn thấy chữ trên đó, nên hù rớt một nửa hồn phách, lại nghĩ cô em ôm hận với Đại gia, lúc này mới quan tâm sẽ bị loạn, khóc thành tiếng, vì Đại gia không đáng giá, lại tưởng cầu tình cho em...” Khụt khịt không nói được, lại òa khóc, đau buồn bi thương, cố nói: “Mặc kệ ai làm, đều đen hắn tâm địa! Gia đáng thương của ta...”