Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lan Hương Duyên

Chương 182 Bùa chú (ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn mụ mụ mở ra nhìn, nói với Tần thị: “Đây là bùa cầu con, nhóm nàng dâu trong phủ thường cầu, nô cũng từng thấy vài lần.”

Vợ Trường Phát vội vàng nói: “Đáng thương dì Mi một lòng say mê, lại cầu một lá bùa như vậy, là muốn khai chi tán diệp cho Lâm gia đâu!”

Tần thị vẫn thản nhiên, hỏi: “Còn có bùa khác sao?”

Họa Mi vội vàng nói: “Không có ạ, chỉ có một lá này, Thôi đạo cô là thần tiên, bùa của nàng linh nghiệm và quý trọng, nào có nhiều bạc xin vài bùa chứ.”

Mọi người lại soát một phen, không thấy có vật khả nghi, Tần thị dẫn mọi người ra ngoài.

Họa Mi thay đổi sắc mặt, không còn vẻ khϊếp đảm nữa, nhếch miệng cười lạnh, ngồi xuống, Hỉ Thước đi tới nhỏ giọng nói: “Dì ơi, người đều đi rồi, chúng ta nên rửa mặt chải đầu ngủ chứ?”

Trong mắt Họa Mi lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Rửa mặt chải đầu cái gì? Ta còn muốn thay quần áo chờ xem tuồng kìa.”

Lại nói Tần thị ra khỏi đông sương, qua phòng Anh Ca. Trong phòng đã có mấy nàng dâu coi chừng, không cho phép lộn xộn. Mấy ngày nay Anh Ca tới ngày đó, người không thoải mái, đã sớm nghỉ ngơi, lúc này nghe thấy có động tĩnh lại vội vàng giãy giụa ngồi dậy, sờ soạng mặc quần áo, định chải đầu nhưng không kịp, thấy Tần thị vào thì hoảng sợ.

Tần thị tuy không thích vẻ nhu nhược “bệnh Tây Thi” của Anh Ca, nhưng rốt cuộc thương tiếc nàng thành thật, lại từng mất một hài tử, nói: “Cô không cần kinh hoảng, cũng không cần vội vàng đun nước bưng trà, chúng ta tra xét một chuyến sẽ đi ngay.” Nói xong sai người mở hòm xiểng kiểm tra, lại đến giường đất lục soát. Quả nhiên cũng tìm ra một lá bùa ở gối đầu, mở ra nhìn, thấy là bùa cầu bình an khỏe mạnh mà Anh Ca mua từ Thôi đạo cô.

Anh Ca thấy Tần thị thu đồ kia thì nơm nớp lo sợ nói: “Đây là thứ không tốt sao? Nô tì còn cầu cho cha một cái, mấy ngày trước đã nhờ người mang về nhà.”

Hàn mụ mụ thấy nàng sợ hãi thì an ủi: “Không sao, đừng miên man suy nghĩ, về sau vẫn nên ít cầu cái này, phu nhân không thích...nghỉ ngơi sớm một chút.” Vung tay cùng Tần thị đến phòng Loan Nhi.

Động tĩnh vừa rồi, Loan Nhi sớm biết Tần thị muốn tới, tuy không biết tra cái gì, nhưng rốt cuộc có tật giật mình, trong lòng bồn chồn, nhưng trong phòng có hai nàng dâu quản sự canh chừng, không thể làm gì, đành phải lo lắng suông.

Đang lúc vò đầu bứt tai, Tần thị đến. Thấy trong phòng tối tăm, mệnh khều ngọn nến sáng hơn. Loan Nhi ỷ trước kia mình có vài phần mặt mũi trước mặt lão phu nhân, xướng khúc từng được Tần thị khen, bèn cười hỏi: “Đã muộn như vậy, phu nhân tới chỗ này có chuyện gì không?”

Tần thị lờ đi, chỉ sai người mở rương tủ lớn nhỏ lục soát.

Loan Nhi bồn chồn, cả gan hỏi: “Xin hỏi vì sao phu nhân tới chỗ này? Vì sao lục soát đồ vật, tôi chưa từng làm tặc.”

Thì ra Họa Mi từng nói xấu Loan Nhi với vợ Trường Phát, do Loan Nhi kiêu ngạo, chẳng thèm để ý tới người thường, vợ Trường Phát đã sớm không vừa mắt Loan Nhi, hiện giờ được cơ hội, lập tức trừng mắt quát lớn: “Lắm mồm, phu nhân đã hỏi cô chưa?”

Mặt Loan Nhi đỏ lên, định phản bác vài câu, nhưng sợ hãi Tần thị, đành phải nuốt cơn giận này xuống. Chỉ thấy Vợ Trường Phát lộ vẻ đắc ý, càng thêm lục tung một hồi, xiêm y, tay nải, hộp trang sức lộn xộn, bừa bãi. Loan Nhi run rẩy, nếu là ngày thường, nàng đã mất kiềm chế rồi quát lớn. Nhưng giờ phút này lại không có tâm tư này, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, chân hơi run.

Không bao lâu, quả nhiên Hàn mụ mụ lại tìm ra một lá bùa từ gối đầu, dùng cây kéo cắt bao vải nhìn, tức khắc sửng sốt rồi chuyển sang khinh miệt, đưa cho Tần thị. Tần thị cầm trong tay, chỉ thấy trên bùa ngoài vẽ loạn ký hiệu, lại vẽ một nam một nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau giao cấu, vẽ đến thô ráp, trên người đôi nam nữ lại viết tên của Lâm Cẩm Lâu và Loan Nhi.

Hàn mụ mụ nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nô từng nhìn thấy thứ này ở bên ngoài, hẳn là cái để nam nữ hòa hợp, tuy không phải bùa hại người, nhưng chung quy không phải thứ đứng đắn.”

Tần thị nhìn thấy gièm pha bực này, mày liễu dựng ngược, bực trắng mặt. Loan Nhi bị người nhìn thấy đồ tư mật thì vừa vội vàng vừa thẹn thùng, mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp xuống, người co vào chỗ chân tường, trong lòng lại phịch đến càng thêm lợi hại.

Tần thị cười lạnh một tiếng, mệnh: “Lục soát tiếp.” Chậm rãi dạo bước, đi đến chiếc bàn gỗ đỏ, trái tim Loan Nhi nảy lên. Tần thị cầm son phấn và trâm cài trên bàn, chợt chỉ một hộp trang điểm có khóa, nói: “Mở cái này ra.”

Loan Nhi đứng ở góc tường, bị dọa đến ngây người.

Tần thị dựng lông mày, thúc giục: “Mở cái này ra! Mau!”

Trên trán Loan Nhi đổ mồ hôi lạnh, run tay đi lấy chìa khóa trên eo, giật vài cái mới túm xuống được. Hàn mụ mụ nhận chìa khóa rồi mở hộp trang điểm, thấy một tầng gương rỗng tuếch, trong ngăn kéo phía dưới có mấy đôi hoa tai và ba, bốn chiếc nhẫn, ô dưới cùng có một cái bao vải màu xanh.

Tần thị mở ra, thấy bên trong cũng là một đạo phù, vẽ ác quỷ mặt mũi hung tợn, Hàn mụ mụ nhìn qua, hoảng sợ, thất thanh nói: “Mẹ ơi! Nhưng khó lường!”

Tần thị bực trắng mặt, lạnh giọng hỏi: “Tiện nhân! Đây là ai cho cô? Cô cất giấu muốn chú ai?”

Loan Nhi thấy bùa kia bị phát hiện, giống như rớt vào động băng, tay chân lạnh lẽo, vừa kinh vừa sợ lại thẹn thùng lại hối, trăm ngàn tư vị nảy lên đầu lưỡi, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

Tần thị rất giận dữ, không đợi Loan Nhi tỉnh để hỏi vật yêu nghiệt này từ đâu mà đến, mệnh bà hầu bắt giam, đi thẳng tới chính phòng.

Đẩy cửa vào nhà, có hai bà hầu trông coi trong phòng, Tần thị thấy Hương Lan vừa rửa mặt chải đầu xong, búi tóc lỏng bằng hai, ba cây kim cài mảnh, mặc áo cổ tròn (1) thêu trúc diệp hoa mai (2), phía dưới là quần lụa trắng ống rộng, trên mặt không có son phấn, tóc đen cổ trắng, càng tôn khuôn mặt phù dung, ý vị mông lung. Hiện giờ Hương Lan đã nảy nở, thêm chút phong tình lệ sắc so lúc trước, Tần thị cũng phải thầm tán thưởng: “Thiếu nữ đẹp.” Lại thở dài, tựa hồ sáng tỏ vì sao con trai nàng nhất định phải để Trần Hương Lan hầu hạ bên người, mỹ nhân như vậy, đến cả nàng đều thương tiếc yêu thích, chán ghét lúc trước phai nhạt hai phần. Nhưng lại nghĩ từ xưa đến nay “bởi vì sắc lầm người”, nữ nhân xinh đẹp cố nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu quá xinh đẹp, lại vật cực tất phản (3), phản thành chuyện xấu, huống hồ nha hoàn này rất lanh lợi thông minh, nếu mê hoặc Lâm Cẩm Lâu mất bản tâm, lại xúi giục gây chuyện, còn đến mức nào. Nghĩ đến cái này, sắc mặt lạnh lùng, ngồi xuống ghế tròn cạnh bàn.

(1)Áo cổ tròn: nguyên văn là viên lãnh bào.Lan Hương Duyên - Chương 182 Bùa chú (ba)(2)Trúc diệp hoa mai: hoạ tiết như áo của Đại Ngọc.Lan Hương Duyên - Chương 182 Bùa chú (ba)(3)Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »